Chương 30: Mãnh nhân

Việt Chúa Tể

Chương 30: Mãnh nhân

Uỳnh!

Thanh âm trầm như búa bổ vang lên, mặt đất rung chuyển khiến tất cả mọi người nhanh chóng tỉnh lại từ trong cơn mê.

Một quyền vô cùng trực diện, vô cùng trần trụi, quán đầy linh lực và lực lượng của bản thân như thái sơn áp đỉnh giáng thẳng xuống đỉnh đầu của Hắc Lân Sư.

Cả thân hình khổng lồ đồ sộ của con yêu thú nện xuống mặt đất rung chuyển cả doanh địa, tạo thành một hố sâu, khiến tất cả người chứng kiến đều tưởng mình đang lạc vào trong mộng.

Một quyền đắc thủ, Việt lập tức lui lại hai bước, nhìn Hắc Lân Sư đang nằm bò trên mặt đất. Một quyền vừa rồi không phải là một quyền mạnh nhất của hắn, thế nhưng có thể đạt được hiệu quả như vậy, bởi sự tổng hợp của rất nhiều yếu tố.

Đầu tiên, là Hắc Lân Sư cũng không ở trạng thái đỉnh cao sau quá trình giao chiến dữ dội với Đỗ Phong. Thứ hai, khoảnh khắc va chạm chính là điểm kết thúc trên đường lao tới của Hắc Lân Sư, lúc đó nó không thể tránh được. Cuối cùng, vị trí quyền đầu nện trúng là nơi có bộ bờm đầy kiêu ngạo của Hắc Lân Sư, cũng là vị trí yếu nhất trên cơ thể nó, bởi vì không có lân giáp bao phủ bảo vệ

Dưới hố đất, cơ thể khổng lồ của Hắc Lân Sư hơi động đậy, một luồng khí hung bạo lan ra, con yêu thú tam cấp này bật người dậy nhảy ra khỏi hố, con mắt đỏ ngầu tràn ngập vẻ tàn khốc và hung tợn nhìn gã thiếu niên vừa cho mình ăn quả đắng.

Chân trước nó vừa tiếp đất, tức thì khiến mặt đất rung chuyển, khí tức cuồng bạo ép về phía gã thiếu niên, tiếng xé gió cùng từng đạo không khí bị đè nén chói tai lướt tới. Tuy nhiên những đạo không khí này còn cách Việt khoảng một trượng thì đã nổ tan, bộ dạng đó phảng phất như xung quanh hắn có một lớp bảo vệ vô hình đang che chắn.

Ở đương trường chỉ có một người duy nhất nhìn ra thực hư, đó là Đỗ Phong. Lão có thể nhận ra từ trên người gã thiếu niên kia bỗng bùng phát một lớp sát khí vô hình, chính nó đã phá tan luồng yêu khí hung bạo của Hắc Lân Sư. Thứ sát khí này hoàn toàn đã ngấm vào xương cốt.

Đương nhiên, Hắc Lân Sư cũng không nghĩ rằng sử dụng yêu khí hung bạo là có thể giết chết đối phương, chân sau vừa chạm đất, lập tức hóa thành một luồng hắc quang lao tới tấn công Việt.

Đối mặt với thế xông lên vô cùng hung hãn của Hắc Lân Sư, Việt không chỉ không lùi về phía sau, ngược lại còn mạnh mẽ tiến lên một bước, trong đôi mắt chăm chú của mọi người, cánh tay trắng trẻo của hắn lại giơ lên, mà trực tiếp một quyền mạnh mẽ đánh ra.

Ầm!

Một quyền đánh ra, trực tiếp đem theo tiếng nổ trầm thấp, mơ hồ có thể nhìn thấy trên nắm tay hắn có huyết quang tuôn động.

- Hắn...hắn lại tiếp tục dùng nắm tay chống lại Hắc Lân Sư!

Nhìn thấy cảnh này sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên kinh hãi, cho dù mạnh như Đỗ Phong cũng phải mượn trọng kiếm trong tay mới có thể kháng cự lại với Hắc Lân Sư. Vừa rồi Việt đấm vào bộ bờm, ai cũng biết nơi không có lân giáp có thể hiểu được, nhưng lúc này lại định dùng nắm đấm trực tiếp đối đầu với lân giáp trên cơ thể Hắc Lân Sư, là tuổi trẻ quá tự tin, hay là ngu ngốc?

Đối với sự sợ hãi trong mắt mọi người, Việt không thèm để ý tới, Huyết hải đang sôi trào mãnh liệt, trên cánh tay hắn nhanh chóng xuất hiện màu máu, mơ hồ có thể cảm nhận thấy một ít kim quang đang lưu động.

Keeng!

Trong khoảnh khắc nắm đấm màu máu của Việt đánh mạnh vào lớp lân giáp đen bóng của Hắc Lân Sư, mọi người nghe thấy một thanh âm như tiếng kim loại va chạm vang lên đinh tai nhức óc. Cả không gian phảng phất trong lúc này đều ngưng đọng lại. Tiếp theo đó, một vòng kình khí ba động mà mắt thường có thể nhìn thấy trực tiếp từ chỗ tiếp xúc lan ra. Bùn đất từ dưới mặt đất ùn ùn bay lên, trên không trung lại vỡ vụn thành đám mưa bụi đất trút xuống.

- Grào!

Bụi đất bay đầy trời, sau đó mọi người liền nghe thấy tiếng gầm giận dữ, ánh mắt nhìn lại, lập tức đồng tử đột nhiên co rút lại, sự kinh ngạc đến khiếp sợ xuất hiện trên mặt.

Ở nơi bùn đất rơi xuống, thân hình khổng lồ của Hắc Lân Sư không hề giống sự dự đoán của mọi người hoàn toàn nghiền ép Việt, mà ngược lại bị một cỗ lực lượng hung hãn chấn lui lại cả chục mét, bốn chân lê dài trên đất, kéo thành bốn rãnh đất sâu.

- Mãnh nhân...quá lực rồi!

Mọi người của Đỗ gia không kìm được nuốt vào một ngụm nước bọt, mục quang nhìn lại gã thiếu niên còn ít tuổi hơn cả Trầm Ngư, chỉ lui lại có vài bước, trong lòng nổi lên sự kinh ngạc và sợ hãi. Lực lượng cường hãn đến như vậy, tiểu gia hỏa này đúng là người sao?

"Lẽ nào là yêu thú nuốt Hóa hình thảo?"

Trong đầu tất cả đều nảy sinh nghi hoặc đó, nhưng rất nhanh phủ nhận. Làm gì có chuyện yêu thú giúp đỡ nhân loại giết yêu thú chứ.

Thiếu nữ xinh đẹp Trầm Ngư ngơ ngác nhìn thân ảnh gã thiếu niên tuổi còn ít hơn mình, trong lòng chấn động đến khó tin. Gương mặt anh tuấn quá mức, dáng vẻ yếu đuối, bộ dạng hoàn toàn là một công tử nhà giàu nào đó, bộ, vậy mà lại có lực lượng khủng khiếp đến như vậy.

- Nữ nhân trí tuệ mà đơ ra vậy à, mau lùi lại đi!

Khi mà đầu óc thiếu nữ xinh đẹp vẫn còn chút hỗn độn, thanh âm của Việt đột nhiên truyền vào trong tai.

- Cẩn thận một chút!

Nghe vậy, Việt chỉ nhếch miệng cười, nhìn Hắc Lân Sư mắt đỏ ngầu, cánh tay phải chậm rãi giơ lên. Đừng nhìn hắn một quyền đẩy lui Hắc Lân Sư trông rất ngầu, thế nhưng mặc dù đã quán cả kim quang phật môn, thế nhưng cánh tay cũng tê rần rần.

Hắc Lân Sư lại thêm một lần nếm mùi bị đè ép về mặt lực lượng, ánh mắt dữ tợn nhìn Việt, đột nhiên toàn thân tuôn động hắc mang, những chiếc vảy đen bóng sắc lẹm hơi chếch lên, khiến toàn thân nó bất kỳ chỗ nào cũng trở nên vô cùng sắc bén.

Lúc này nó thật sự biến thành một cỗ máy giết chóc.

Hắc Lân Sư gầm lên một tiếng chấn động màng nhĩ, chiếc bờm đầy kiêu ngạo xù lên, tiếp đó với tốc độ kinh người xông lên, mùi tanh quét tới vô cùng đáng sợ. Không sử dụng hàm răng sáng bóng, cũng không phải bộ trảo sắc bén, nó quyết cứng đối cứng với đối phương.

Nhìn Hắc Lân Sư đang xông tới, Việt làm gì mà không hiểu được ý nghĩ của nó, hắn cũng sẵn sàng chơi tơi cùng. Chân đạp xuống đất, thân hình lao về phía trước, song quyền chuyển hắn sang màu đỏ như máu, dường như còn ẩn hiện một vài cổ tự kim sắc.

Keeng! Keeng!

Thanh âm kim loại va chạm đinh tai nhức óc vang lên, tia lửa bắn ra khiến người ta phải hoa mắt, một quyền lại một quyền điên cuồng đánh xuống cơ thể dày đặc vảy sắc thân thể cứng rắn như thép của Hắc Lân Sư, phát ra từng đám tia lửa lớn.

Đôi tay Việt dần trở nên tê cứng, thế nhưng Huyết Hải của hắn thì chưa khô cạn, vẫn điên cuồng bạo động. Linh lực trong suốt hóa thành huyết sắc điểm xuyết kim quang theo từng cú đấm của Việt giáng xuống cơ thể của Hắc Lân Sư, từ những khe vảy đã bắt đầu có máu đỏ mang theo mùi tanh nồng chảy ra.

- Một kích cuối cùng!

Việt gầm lên một tiếng, đạp vào cơ thể Hắc Lân Sư mượn lực nhảy vút lên cao, huyết khí tán loạn, cuồng bạo tản ra, tiếp đó là một quyền mang theo toàn bộ lực lượng bản thân, như một ngọn núi đè xuống Hắc Lân Sư.

Rầm rầm!

Dưới ánh mắt sững sờ của mọi người, huyết sơn ầm ầm hạ xuống, lực lượng cương mãnh đáng sợ đó thậm chí đem thân thể to lớn của Hắc Lân Sư đè lún xuống đất một nửa.

Đối diện với công kích hung hãn này, lớp lân giáp dày trên thân thể Hắc Lân Sư cũng nứt ra nhiều đường, máu tươi chảy ra.

Grừ grừ!

Hắc Lân Sư hiển nhiên cũng bị một trận này đánh cho có chút mơ hồ, điên cuồng giãy dụa, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ mà bất lực, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Yêu thú cầm đầu vừa chạy, đám yêu thú còn lại cũng hoàn toàn tan rã, nhanh chóng chật vật tháo lui, chỉ trong vòng mấy phút tất cả yêu thú đã trốn chạy sạch sẽ, để lại xác thú chất đầy mặt đất.

Đám thú tan đi, áp lực đột nhiên tiêu tán, đám người của Đỗ gia ngồi phịch xuống đất. Hiển nhiên trận chiến vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều thể lực của bọn họ.

Vốn dĩ là kết cục phải chết không ngờ, rất may là cuối cùng đã thoát khỏi kiếp nạn, cảm giác sống sót thật sự rất tốt!

Đương nhiên, trong tiếng thở gấp gáp, ánh mắt bọn họ cũng không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía thiếu niên đang từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

Hình tượng như thần thánh này so với gã thiếu niên hiền lành vô hại trước kia, hiển nhiên là khác nhau một trời một vực.

- Việt lão đệ, bội phục!

Đỗ Phong thu lại trọng kiếm trong tay, ánh mắt nhìn Việt cũng có chút kỳ lạ. Hắn vốn đã biết thiếu niên này không đơn giản, cực kỳ nguy hiểm, nhưng không ngờ thực lực lại cường hãn đến như vậy, hoàn toàn không thua gì lão, chiến lực thậm chí còn nhỉnh hơn.

- Đại ân không biết nói lời cảm tạ thế nào!

Nhìn Đỗ Phong vẻ mặt ngưng trọng, Việt cũng đành cười cười gật đầu, nếu không phải tình hình nguy hiểm, hắn thực sự không muốn bộc lộ thực lực, giữ lại cho mình một chút dù sao vẫn an toàn.

- Cảm ơn!

Một trận gió thơm bay vào trong mũi, Việt ngạc nhiên quay đầu, vừa hay nhìn thấy thân thể mềm mại lả lướt, tiếp đó, thanh âm trầm thấp như chuông khánh cũng nhẹ nhàng truyền đến tai hắn.