Chương 14: Bí ẩn Đồ Đằng
Đến thế giới này không bao lâu, nhưng Lý Trường Không tiếp xúc đến rất nhiều điều kỳ lạ, mà trong số đó thần kỳ nhất vẫn là Đồ Đằng.
Khó hiểu nhất là Tuệ Nhãn mặc dù lý giải đến rất nhiều tin tức của đồ vật khác nhưng đối với Đồ Đằng lại không có quá nhiều thông tin.
May mắn là thông qua đặc điểm của những vật liên quan, cũng tìm thấy được chút ít manh mối.
Đồ Đằng là có thể thức tỉnh, Lý Trường Không không rõ trạng thái thức tỉnh của Đồ Đằng là như thế nào nhưng lại biết điều kiện để nó thức tỉnh bao gồm hai cái.
Thứ nhất, chính là huyết khí chi lực. Có thể thông qua tộc nhân tế tự con mồi mà thu lấy, thứ này sẽ cung cấp năng lượng cấu tạo nên nhục thể Đồ đằng, giống như mấy chiếc lông vừa xuất hiện là một ví dụ.
Đồ Đằng thu lấy huyết khí chi lực nhưng cũng có thể thông qua phương pháp đặc biệt truyền lại cho tộc nhân, để tộc nhân gia tăng sức mạnh, vì Đồ Đằng tìm đến con mồi lớn mạnh, cung cấp càng nhiều huyết khí hơn.
Như thế, đây là mối quan hệ tương hỗ lẫn nhau.
Thứ hai, là tinh thần chi lực cùng linh hồn chi lực, được hư ảnh đồ đằng hấp thụ thông qua tế tự.
Tinh thần lực là do tộc nhân thành tâm dâng hiến trong khi linh hồn lực là hấp thụ cưỡng chế từ sinh vật mới chết trong phạm vi ảnh hưởng của hư ảnh.
Nói cách khác, chỉ cần là vật sống, bất kể là động vật hay con người, đều có thể vì đồ đằng cung cấp năng lượng.
Hai thứ năng lượng này, một khi được hư ảnh hấp thụ đầy đủ, sẽ thức tỉnh linh hồn đồ đằng.
Thông qua hư ảnh là có thể điều khiển đồ đằng làm việc nhưng sẽ tiêu hao năng lượng, vì thế mới có chuyện độ nồng đậm của hư ảnh cũng như quang mang của mấy chiếc đuôi bị mờ nhạt đi lúc trước.
Hư ảnh là linh hồn chưa thức tỉnh cho nên không tự ý thức hành động, cần thông qua người ở giữa kết nối mình và đồ đằng thực thể, Lý Trường Không cảm thấy hắn có thể cùng Vu ở những bộ lạc hùng mạnh khác đồng dạng, đều là thông qua cùng phương thức đi lớn mạnh bộ lạc.
Mà Vu ở giữa cũng có lợi, vì làm những chuyện này cũng sẽ tiêu hao sức lực nên tại mỗi lần cầu nguyện hoặc hiến tế đều được đồ đằng thông qua phương thức nào đó phân cho một ít năng lượng xem như tiền công.
Lý Trường Không còn chưa chắc chắn lắm với suy luận của mình nhưng đến hiện tại lý giải như vậy có vẻ đã hợp lý nhất.
Nhưng là, Đồ Đằng cuối cùng sẽ là thứ gì, do ai tạo ra, mục đích tồn tại của chúng là gì, Lý Trường Không còn chưa hiểu được.
Mộc điêu là cùng hắn tới đây, vậy Đồ Đằng của các bộ lạc khác thì như thế nào? Có phải cũng giống như Lạc Điểu, xuyên không mà tới?
Chuyện này, có lẽ vẫn phải chờ có cơ hội rồi mới tìm hiểu đi!
Lý Trường Không hiện tại tâm thái đã tự tin hơn rất nhiều, chí ít thực lực bộ lạc đã tăng lên, dạng này liền có tư bản đi ứng đối nguy hiểm.
Thoát qua một lần hung hiểm, Lý Trường Không biết đó phần nhiều dựa vào may mắn, cũng hiểu nếu còn tiếp tục như vậy sẽ không có lần sau, cho nên càng cần phải bỏ tâm tư tìm biện pháp củng cố bộ lạc.
Kiểm kê một chút, bộ lạc người không bị tổn thất nhưng phòng ốc cùng đồ gốm bị hư hao khá nhiều, thảm nhất vẫn là thịt khô cùng nguồn nước.
Lý Trường Không vì giết chết đàn sói, đem gần một nửa thịt hun khói đều ném xuống dưới, những cái kia đều là bộ lạc tân tân khổ khổ săn giết đến thịt bò rừng cùng thịt hươu, lại ướp vào đại lượng muối chiết xuất gian nan mà có.
Đã thế, bầy sói ăn thịt khô khát nước, liền đi đến hố nước giày vò, cả nghìn con khiến mép hố bị lở rối tinh rối mù, nước đến bây giờ cũng vẫn đục ngầu, lẫn vào không ít máu cùng nước dãi để Lý Trường Không phải để tộc nhân múc cạn hố, thay mới một lần mới dám sử dụng.
Còn may, mấy khu vực trọng yếu như lò nung gốm, ủ than cùng vườn cây ở xa không bị cuộc chiến phá hoại, mang cho hắn không ít an ủi.
Lý Trường Không thật là muốn cân nhắc tìm cách nung một ít xi măng, đem lối ra cùng hố nước vây lên, tình trạng hiện tại hoàn toàn quá không đáng tin cậy.
Chiến tranh có tổn thất nhưng cũng có đền bù, bộ lạc mượn nhờ dụng cụ của Lý Trường Không, tốn thời gian một ngày liền thu được hơn 400 tấm da sói tương đối lành lặn.
Thịt sói thì tương đối nhiều, nhưng Lý Trường Không như cũ là sẽ không ướp muối, chỉ để bộ lạc tùy ý xông khói, bảo quản được bao lâu thì tốt bấy lâu, xem như lương thực dự phòng.
Về phần nội tạng cùng những phần khác, để tránh hư thối bốc mùi sinh bệnh, hắn cho Lộc Trục chất củi đốt bỏ, lại tìm khoảng đất trống không, đào xuống một cái hố sâu, đem tất cả dư thừa chôn xuống.
Ngoài ra, để đối phó với mùi máu tươi trùng thiên, tránh dã thú khác lại gần, Lý Trường Không yêu cầu Ô Nương để lò gốm ngày đêm không nghỉ. Khói là có chứa thành phần than hoạt tính, có thể hấp thụ mùi vị khác thường.
Đến những tảng đá dùng công kích bầy sói, cũng được dọn gọn đến cốc khẩu, về sau có dựng tường vây cũng liền có thể dùng tới
Đồ ăn tạm thời là không thiếu, Lý Trường Không phong tỏa sơn cốc chuyên tâm xử lý bên trong. Cứ như vậy mấy ngày, mọi thứ liền gọn gàng sạch sẽ.
Cái này cũng nhờ có bộ lạc khí lực lớn, hiệu suất cao, ngay cả đám trẻ nhỏ trải qua một lần Đồ Đằng tăng phúc làm việc đến so người hiện đại trưởng thành còn muốn nhanh nhẹn.
Đáng ngạc nhiên là, Lý Trường Không vậy mà còn phát hiện trong đám người tàn tật, có một nhân vật hung ác, một tay vậy mà có thể nâng lên vật nặng ba bốn trăm kg, so với Lộc Trục chỉ kém một chút.
Hỏi ra mới biết, hắn chính là thủ lĩnh trước của đội đi săn, gọi là Lộc Đỉnh, vì bị dã thú cắn đứt tay trái mới phải lui lại phía sau làm việc trong bộ lạc.
Người này rõ ràng có lực lượng mạnh như vậy, nếu để làm việc vặt có phần đáng tiếc.
Tính toán một chút, hắn liền kêu lên Lộc Trục cùng Lộc Huyền, nói bản thân cần một tùy tùng, sau đó liền trưng dụng Lộc Đỉnh làm hộ vệ.
Mạng nhỏ trọng yếu a!
Lộc Đỉnh không tiện đi săn nhưng hộ vệ thì hẳn là được, cho dù không chiến đấu thì ít nhất cũng là một cái khiên thịt mạnh mẽ, lúc nguy nan có thể vì hắn chặn lại "một thương" a!
Lộc Đỉnh nghe đến Thần Minh thu mình làm hộ vệ rất kích động, hung hăng nói:
"Thần Minh đại nhân, ta nhất định sẽ dùng sinh mạng để bảo vệ tốt ngươi!"
Vừa nói, Lộc Đỉnh vừa dùng tay phải nện lồng ngực của mình ầm ầm, ánh mắt có chút đỏ.
Hắn từng là thủ lĩnh, chỉ vì bảo hộ tộc nhân mới thụ thương lùi lại phía sau, hôm nay được Thần Minh coi trọng, lần nữa có cơ hội cống hiến vì bộ lạc bảo sao hắn không phấn khích.
Lý Trường Không thấy phản ứng của Lộc Đỉnh, cũng hiểu được cảm xúc của hắn, trong lòng thầm nghĩ, chờ có thời gian rảnh, tìm dụng cụ cho anh ta chế tạo một thanh trường kiếm, để anh ta làm một kiếm khách cụt tay là được rồi.
Nghĩ đến cảnh Lộc Đỉnh một tay nâng kiếm, mũ rơm áo bào phất phơ, trong cái thời đại này quả thực là một hình ảnh giang hồ lãng mạn.