Vạn Giới Pháp Thần

Chương 561:

"Quẹo ở đây", Nicholas Flamel hướng dẫn.

Josh thả lỏng bàn chân đang ghì chặt chân ga và hướng chiếc SUV tả tơi đầy thương tích vào một con đường mòn nhỏ hẹp chỉ vừa đủ rộng để "đón nhận" chiếc xe.

Flamel hướng cho xe chạy về hướng bắc, về phía Thung lũng Mill và núi Tamalpais, thế nhưng họ nhanh chóng rời khỏi các trục đường chính và rẽ vào một con đường nhỏ rải nhựa đen.

Flamel hạ kính cửa sổ xuống và thò đầu ra ngoài nhìn khu rừng rậm hiện lên trước mặt họ ở phía bên lề của con đường. Họ đã đi một quãng khá xa dọc theo con đường hoang vu vắng vẻ cho đến khi Flamel ra lệnh

"Ngừng lại. Lái trở lui. Quẹo ở đây."

Josh nhìn chị khi cậu điều khiển chiếc xe lui vào con đường gồ ghề lởm chởm ít người qua lại.

Dọc theo hai bên con đường là những cây vươn cao lên tới trời xanh trong khi những cây thấp hơn mọc rậm rạp một cách đáng kinh ngạc:

Những cây mâm xôi dại và những bụi rậm đầy gai cào xước vào hai bên xe. Những cây kim tước, tầm ma và sơn độc đan dày thành một thành trì kiên cố không thể xuyên thủng.

"Cháu chưa bao giờ nhìn thấy những vật như thế này," Sophie thì thầm. "Chúng không giống bình thường."

Và rồi cô im bặt, nhận ra những gì mình vừa nói. Cô xoay ghế về phía Flamel:

"Chúng không tự nhiên, có phải không?"

Ông lắc đầu, đột nhiên trông ông già nua và mệt mỏi. Những quầng đen dưới mắt, nếp nhăn trên trán và khóe miệng ông như hằn sâu hơn.

"Chào mừng đến thế giới của chúng tôi."

Nhà giả kim nói xong thì phía trước bọn họ con đường kết thúc, Một tấm rào chắn đánh dấu điều này. Phía sau không xa, đó là một vách đá dựng đứng cùng với từng hàng cây rậm rạp dưới chân.

"Chúng ta sẽ làm gì đây?" Sophie hỏi khi thấy hết đường.

"Cứ lái thôi," Nicholas Flamel nói.

Josh chỉ tay vào rào chắn. "Còn cái đó thì sao?"

"Cứ lái đi," Nhà Giả kim đề nghị.

"Nhưng...." Josh nói.

"Cháu có tin chú không?" ông hỏi, lần thứ hai trong ngày. Cặp sinh đôi nhìn nhau, rồi chúng nhìn lại Flamel và gật đầu ra vẻ nhất trí.

"Thì lái đi," ông nói nhỏ nhẹ.

Josh khởi động hộp số của chiếc SUV nặng nề và thả lỏng chiếc thắng khẩn cấp. Chiếc xe lao mình tới trước. Mũi xe va mạnh vào thành trì tưởng chừng như không thể xuyên thủng của lá cây và bụi rậm.... và tất cả tan biến. Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả dàn hàng, và rồi giây phút tiếp theo, hệt như những bụi rậm đã nuốt chửng phần trước của chiếc xa.

Chiếc SUV đâm xuyên qua bụi rậm và cây cối. Trong giây lát, tất cả vụt tối tăm lạnh lẽo, và không khí đượm một mùi vị kì lạ.... và rồi con đường lại hiện ra, lượn cong về phía bên phải.

"Làm thế nào...." Josh bắt đầu.

"Đó chỉ là một ảo ảnh," Flamel giải thích.

"Chẳng có gì khác. Ánh sáng uốn éo và xoắn vặn, phản chiếu hình ảnh của cây cối và bụi rậm trong một bức màn hơi nước ẩm ướt, mỗi giọt hơi ẩm hoạt động như một tấm gương. Và cộng thêm một chút ma thuật."

Ông chỉ tay lên phía trước trong một cử chỉ duyên dáng.

"Chúng ta vẫn ở trên đất Mỹ, nhưng giờ đây chúng ta đang tiến vào lãnh địa của một trong những nhân vật già nhất và vĩ đại nhất của Giống loài Elder. Chúng ta sẽ được an toàn ở đây trong một thời gian ngắn."

Hình dáng đó đứng trên con đường ngay phía trước mũi xe. Cao lớn với đôi vai rộng, người đàn bà trông như được tạc nên từ một tảng đá đen huyền.

Mái tóc trắng xoăn tít ôm lấy sọ của bà như một chiếc mũ khít khao. Những đường nét của bà góc cạnh và sắc bén: xương gò má nhô cao, mũi thẳng, cằm nhọn, đôi môi mỏng đến mức tưởng như chúng không tồn tại. Hai con ngươi của đôi mắt bà có màu bơ. Bà mặc một chiếc váy dài đơn giản được may bằng thứ chất liệu lung linh huyền ảo bay phất phơ nhẹ nhàng trong làn gió hầu như không đụng đến bất kỳ vật gì xung quanh bà. Khi phất phơ, một dải màu sắc cầu vồng chạy dọc theo chiều dài của áo, như dầu trên mặt nước. Bà không đeo món trang sức nào, mặc dù Sophie để ý thấy mỗi một ngón tay cắt ngắn của bà đều được sơn bằng một màu khác nhau.

"Ai đó?" Sophie lại hỏi, mắt chăm chăm nhìn người đàn bà.

Dù trông bà ta rất giống một con người, vẫn có một điều gì đó khác lạ, một cái gì đó thoát tục. Nó thể hiện trong cách bà ta đứng, im lặng và bất động với mái đầu nghiêng nghiêng đầy vẻ kiêu căng.

"Đây là," Nicholas Flamel nói, chồm hẳn người tới trước khoảng hở giữa hai ghế, một vẻ kính sợ thoáng qua trong giọng nói của ông, "nhân vật Elder được biết đến với cái tên..."

Ông phát âm tên gọi này một cách chậm chạp:

"Hekate."

"Nữ thần Ba mặt."