Chương 2: Khảo hạch

Unlock

Chương 2: Khảo hạch

Chương 2
(Tác giả nhận ra là main mới 10 tuổi, gọi hắn hơi già nên từ chương này sẽ sửa thành cậu. Các chương sau tuỳ thuộc vào sự phát triển của Lâm Duy mà gọi a)


Mặt trời dần ló dạng sau tiếng gà gáy vang. Bên trong căn nhà gỗ giờ đây là 1 cậu thiếu niên cùng 2 người trung niên. Đó chính là Lâm Duy cùng 2 vợ chồng họ Lưu. Người vợ đang đưa cho cậu bé 1 chiếc bánh lớn, giục:
- Ăn nhanh lên còn đi, phải ăn sáng đầy đủ mới có sức đi khảo hạch chứ.
- Vâng con biết rồi thưa dì
Cậu bé vừa cắn chiếc bánh vừa cùng 2 người bước ra cửa. Những chiếc bánh sáng nào cậu cũng ăn nhưng hôm nay lại có vị lạ lùng. Nhìn viết chai sần trên tay người đàn ông, nếp nhăn nơi khoé mắt người phụ nữ, cậu mới nhận ra mấy năm nay họ đã vất vả nhường nào. Có lẽ sau lần này, cậu sẽ chẳng bao giờ gặp lại họ nữa, vì tương lai là một thứ vô cùng khó đoán. Khoé mắt cậu có chút cay cay. Nhìn cánh cửa, chỉ cần bước một bước nữa thôi là sẽ vĩnh viễn rời xa nơi này, trong lòng Lâm Duy lại cảm thấy một chút mất mát khó tả. Hít một hơi sâu, hắn dứt khoát tiến lên, rồi quay người lại nói với 2 người trung niên:
- Đa tạ công ơn của mọi người. Cả đời con sẽ mãi không quên ơn này. Lâm Duy con không quỳ gối trước danh vọng quyền thế, chỉ quỳ trước vi sư phụ mẫu. 2 người chăm sóc nuôi lớn con, cũng như ba mẹ con. Xin hãy nhận của con một lạy.
Nói xong hắn quỳ xuống, thành kính chắp tay lạy một lạy. Sau đó hắn đứng thẳng dậy, mái tóc trắng che đi khoé mắt ẩm ướt, xoay lưng đi về phía nội thành. Bước đi về trước mà hắn vẫn nghe được tiếng gọi theo đầy ấm áp:
- Tiểu Duy, đây mãi là nhà của con. Bất cứ chuyện gì xảy ra, cứ quay về đây, thúc thúc sẽ che chở cho con an toàn.




............



Trung tâm nội thành Kim lâu hôm nay tấp nập vô cùng. Chính giữa quảng trường là một đình viện như vừa mới được xây lên, có thể là pháp bảo của một vị cao thủ nào đó được trưng dụng làm nơi khảo hạch. Ngoài đình viện là một hàng những đệ tử xếp thành vòng tròn bao bọc bên ngoài, từ cơ thể họ toả ra uy áp kinh người. Xung quanh bán kính tầm 2km gần như đã chật kín. Đa số là những trung niên phụ thân đưa con mình đi tham gia khảo thí. Lác đác một vài nơi thì có cả xe ngựa đỗ, những chiếc xe sang trọng dát vàng dát bạc của những công tử nhà quyền quý. Những lời căn dặn, tiếng bàn tán huyên náo khắp nơi. Dường như ai ai cũng đang chờ mong háo hức buổi khảo hạch này. Lâm Duy cũng không phải ngoại lệ.
Ở một góc khuất, Lâm Duy đứng đó nhìn mọi người. Cậu thấy được sự quan tâm của những bà mẹ, ông bố dành cho con mình. Thấy được nhưng không cảm nhận được. Tuy quảng trường rộn ràng như những ngày lễ hội đặc biệt, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy được một chút trống vắng. Sự cô đơn hiện lên trên đôi mắt luôn được ẩn sau mái tóc trắng dài, trên khoé miệng tựa như mếu, mà cũng tựa như đang cười giễu chính mình - 1 cô nhi chẳng có cha cũng không còn mẹ. Và nó đã trở thành lí do đốt cháy lên ý chí quyết tâm của cậu. Cậu muốn tìm được thân thế của bản thân, bí mật miếng ngọc bội luôn được đeo trên cổ mình. Đôi mắt u buồn trở nên sắc bén, cậu đang cố suy nghĩ đến buổi khảo hạch thay vì nhớ đến mẹ cha. Khuôn mặt cậu dần cương nghị hơn, nhìn tựa như một thanh niên 14-15 tuổi chứ không phải 10 tuổi.
Theo như cậu được biết thì buổi khảo hạch gồm 2 phần: phần đầu là đánh giá tư chất, còn phần sau thì với thân phận chỉ là 1 cô nhi thì cậu cũng không biết được. Đánh giá tư chất được chia thành 4 cấp: hạ phẩm- trung phẩm- thượng phẩm- cực phẩm. Nghe nói rằng cấp thượng phẩm đã là rất cao, mỗi lần khảo hạch chỉ xuất hiện 1 - 2 người. Chỉ cần trung phẩm là đã được tông môn thu nhận. Còn về cực phẩm, nó tuy không phải truyền thuyết nhưng cũng là trăm năm mới có 1 lần. Ngoài ra còn xét về thuộc tính của cơ thể, cái đó cậu cũng chỉ nghe loáng thoáng chứ không biết tường tận.
- Tất cả im lặng!
Đang mải mê suy nghĩ thì cậu bị đánh thức bởi một giọng nói trầm kèm theo chút uy áp. Toàn trường đang sôi động bỗng im bặt. Chẳng biết từ bao giờ, trước cửa đình viện đã xuất hiện 3 người: một người đàn ông, một người phụ nữ và một thanh niên. Người đàn ông dáng người vừa phải, tóc thay vì để dài như tu sĩ bình thường thì lại được cắt ngắn. Khuôn mặt chữ điền với hàm râu quai nón vô cùng nổi bật (tưởng tượng như là wolverine ý - bật mí ông này hoán đổi huyết thống người sói Xmen - khác với người sói trong mấy phim vampire nhé). Người phụ nữ thì mặc một bộ trường bào màu đỏ, cùng màu với màu tóc, khuôn mặt trái xoan có kí hiệu ngọn lửa giữa mi tâm. Còn người thanh niên thì mặc một bộ giáp da, cơ bắp cuồn cuộn, sau lưng đeo một thanh đại đao thời cổ, chuôi có khắc biểu tượng bạch hổ. Người trung niên sau khi hét im lặng thì lên tiếng:
- Tại hạ tên Trần Anh, là chấp sự nội môn của Bạch Hắc tông. Đây là lệnh bài chứng minh thân phận.
Nói rồi người đàn ông xuất ra một tấm thiết bài có khắc biểu tượng 2 thanh kiếm màu trắng đen xếp chéo nhau, bên dưới ghi chữ "Chấp sự - Nội môn". Chấp sự nội môn là một chức vị khá cao trong tông, trên Trưởng lão ngoại môn và chấp sự ngoại môn nhưng dưới Trưởng lão nội môn. Việc phân chia chức vị được dựa trên thực lực cùng đóng góp của mỗi người.
- Vị này là Trưởng lão ngoại môn Phi Dung, còn đây là Đệ tử nội môn Cao Thắng. Hai người này hôm nay tới phụ trợ ta điều hành buổi khảo hạch này. Xin mời những người quá 15 tuổi ra khỏi quảng trường để ta bắt đầu khảo hạch.
Dứt lời, người này ngồi xuống dưới chiếc ghế được đặt sẵn sau lưng. 2 người còn lại cũng ngồi theo, chờ đợi đến lúc quảng trường chỉ còn lại tầm 3 nghìn thanh thiếu niên. Đánh giá qua thái độ của đám thiếu niên này, vị chấp sự Trần Anh gật đầu hài lòng. 5 năm trước trong một buổi khảo hạch do hắn đứng ra kiểm tra xuất hiện một vài thiếu niên công tử nhà giàu vừa bước vào quảng trường đã khua môi múa mép, xích mích với ngoại đệ tử canh giữ đình viện, gây ra biết bao phiền toái cho hắn. Lớp trẻ lần này có vẻ tốt hơn rất nhiều, không kiêu ngạo coi trời bằng vung như lần trước. Trầm ngâm tầm 3 phút, hắn xuất ra từ chiếc nhẫn - trữ vật giới chỉ của mình một quả cầu trong suốt, nếu nhìn kĩ bên trong sẽ thấy các vi mạch vô cùng nhỏ. Đây là sự kết hợp giữa văn minh tu chân cùng cơ giới hoá, tạo nên một dụng cụ chuyên dùng để đo trắc độ lớn của "hạch" trong con người. Sau khi đặt quả cầu lên bàn, hắn liền ho vài tiếng để thu hút sự chú ý rồi trầm giọng nói:
- Các ngươi xếp thành từng đợt, môi đợt một trăm người, lần lượt lên đây sờ vào quả cầu này. Tư chất và thuộc tính của mọi người sẽ được thể hiện qua nó.
Từng hàng người được sắp xếp theo sự hướng dẫn của đệ tử ngoại môn. Cứ vài giây giọng nói có chút hơi nhức tai của vị đệ tử Cao Thắng lại vang lên để trưởng lão Phi Dung ghi vào ngọc giản:
- Vương Uy tư chất trung phẩm, lôi thuộc tính hiếm có, đạt.
- Dương Lâm tư chất trung phẩm, hoả thuộc tính, đạt.
- Trần Hải tư chất hạ phẩm, địa thuộc tính, không đạt.
-.....
Cứ như vậy cũng dần đến lượt Lâm Duy.
Lúc này đã xuất hiện thậm chí 2 người đạt thượng phẩm, đó là Hắc Nha lôi hoả song thuộc tính và Lăng Nhi thuỷ thuộc tính. Song thuộc tính vô cùng hiếm có, chỉ có ngộ không thể cầu. Lần này đã là đột phá lớn cho khảo hạch
- Lâm Duy bước lên.
Nghe thấy tên mình, cậu vội bước nhanh về phía trước. Hít một hơi thật sâu, nhắm mắt cầu nguyện, cậu đặt tay phải mình lên quả cầu. Ánh sáng quả cầu hiện lên ngang bằng với những người đánh giá trung phẩm, bên trong còn lẫn một tia hắc ám. " May quá là trung phẩm rồi. Còn tia hắc ám kia, có lẽ ta là Hắc ám thuộc tính hiếm có kia chăng".
Lâm Duy thở phào nhẹ nhõm, cũng có chút vui mừng. Hắc ám thuộc tính cùng Lôi, Quang, Phong ngũ thuộc tính nằm ngoài ngũ hành, thuộc loại hiếm có, tuy chưa hẳn mạnh hơn ngũ hành kim mộc thuỷ hoả thổ nhưng đặc biệt hơn rất nhiều. Lôi thuộc tính vừa nhanh lại có độ công kích cao, phong thuộc tính thì nhanh và nhẹ nhàng, uốn lượn, có khả năng phi hành từ sớm, quang thì có khả năng tịnh hoá và hồi phục cho bản thân cùng đồng đội. Còn hắc ám của Lâm Duy thì không nhanh hơn, mạnh hơn hay hồi phục gì mà nó vô cùng quỷ dị khó lường.
Nhìn quả cầu, Cao Thắng cũng khá vui vẻ về cậu bé tóc trắng này. Hắn vội lấy hơi định đọc " Lâm Duy trung...." thì dị biến xuất hiện.


.......
Tác giả năm nay thi đại học, định không viết nhưng ý tưởng rất vừa ý mình nên vẫn sẽ viết. Cố gắng vừa ôn thi vừa viết với tốc độ 1 chương 1 ngày a. Bật mí Thể loại truyện sẽ vừa lai giữa tu tiên và vô hạn lưu nha:))
Huhu gia đình bắt thi Y Hà nội thực là khó quá mà: