Chương 1: Lâm Duy

Unlock

Chương 1: Lâm Duy

" Rào rào..."
Những giọt nước mưa mang theo hơi lạnh phả vào một căn nhà gỗ nho nhỏ giữa một con hẻm tối tăm. Bên trong căn nhà chỉ có một ánh nến le lói chiếu sáng khuôn mặt của một thiếu niên tầm 9-10 tuổi. Tóc trắng để dài gần ngang tai, che đi đôi mắt với con ngươi màu đỏ máu. Da hắn cũng trắng bóc, kết hợp với thân hình hơi nhỏ con, khiến người ta vừa nhìn đã liên tưởng ngay tới 3 chữ "tiểu bạch kiếm". Cũng không phải do hắn tu luyện công pháp gì khiến kết cấu cơ thể hắn bị thay đổi mà đơn giản đây chỉ là biểu hiện của thể chất "bạch tạng" lưu truyền trong sách xưa.
Người bạch tạng trời sinh do 1 số khiếm khuyết của gen mà khiến cho cả cơ thể không còn sắc tố màu đen, đồng thời cơ thể hơi yếu hơn so với người bình thường. Tuy nhiên đấy chỉ là trong sách xưa, còn người thiếu niên này tuy hơi gầy nhưng ngũ quan sáng láng, cơ bắp tuy không hiển lộ nhưng vô cùng săn chắc, dẻo dai, nếu đánh giá tổng quan thì không thể coi là ốm yếu được. Có lẽ do trải qua hàng vạn năm tu luyện gien phát triển mà khiến cho gien cơ bản của nhân loại bây giờ khá là hoàn thiện, một số căn bệnh do thiếu sót nhỏ của hệ gien đã không còn ảnh hưởng đến cơ thể nữa, mà những nét độc đáo của căn bệnh đó vẫn được giữ lại.
Lúc này người thiếu niên đang ngồi trên chiếc giường đơn sơ duy nhất trong căn phòng theo tư thế vô cùng kỳ lạ: 2 chân khoanh tròn theo tư thế thiền, bên trên đùi đặt một hòn đá tầm 10 cân, 2 tay thì xuyên qua khe hở 2 chân mà chống xuống giường, dùng 2 bàn tay nhấc cả cơ thể lên không. Hắn giữ như vậy tầm 1 tiếng rồi kết thúc, nghỉ ngơi bằng cách nằm dài ra giường. Lúc này 2 cánh tay cùng chân hắn run run tựa như thoát lực quá độ, mặt đỏ ửng lên, mồ hôi chảy dọc từ đầu đến cuối cơ thể. Hai mắt hắn lim dim, gần như chuẩn bị ngủ thì bị đánh thức bởi mùi thơm từ cửa. Ngay lập tức hắn bật dậy chạy ra mở cửa, vừa mở vừa nói:
- Con chào Lưu thúc. Hôm nay dì bận hay sao mà thúc phải đưa cơm hộ dì vậy?
- Haha, Tiểu Duy ngoan, hôm nay ta đích thân mang cho con vì có lẽ đây là bữa ăn cuối cùng chúng ta được nấu cho con rồi. Dù sao mai cũng là ngày Hắc Bạch tông thu nhận để tử, lúc đấy con chỉ cần vượt qua khảo hạch là ngay lập tức trở thành đệ tử ở đó rồi. Dì con sợ không kìm được xúc động nên mới bảo ta đi hộ a.
Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên vạm vỡ họ Lưu nở nụ cười đầy hiền hoà. Thiếu niên - hay chính là Lâm Duy vốn là cô nhi, được 2 vợ chồng đàn ông họ Lưu này nhặt được mà nuôi dưỡng. Cả hai không có con nên họ coi Lâm Duy như con đẻ của mình. Tuy nhiên để tiện cho việc tập luyện cũng như chuẩn bị cho tương lai của Lâm Duy nên họ để hắn sống tự lập một mình từ rất sớm, hằng ngày chỉ mang cơm đến cho hắn thôi. Lâm Duy biết lí do nên cũng chẳng oán trách mà rất biết ơn 2 vợ chồng họ. Từ bé trước khi được nhận nuôi, hắn đã từng phải khổ cực hết đi ăn xin rồi làm thuê làm mướn, đến năm 7 tuổi hắn mới được vợ chồng họ Lưu nhận nuôi. Nhờ vậy mà tâm trí hắn trưởng thành sớm hơn với đám công tử nhà giàu khác rất nhiều. Bây giờ chẳng cần phải làm việc nặng nhọc mà vẫn có cơm ăn, chỗ ngủ nên hắn đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Nghe người đàn ông họ Lưu nói vậy, hắn cười đáp lại:
- Đã vậy con không thèm đi Hắc Bạch tông gì gì nữa, ở lại cho thúc thúc nuôi con là được rồi.
- Thằng nhóc đừng nói đùa, Hắc Bạch tông vốn là một đại tông môn, vào đấy tương lai tiền đồ sáng lạn, chứ ở bên thúc thì đến già chú mày cũng chỉ là phàm nhân như ta thôi.
Hắc Bạch tông cùng với Liên Hoa đường, Thanh vân lâu và Tử kiếm các tạo thành tứ đại tông môn của Vân linh đại lục. Tuy chỉ là đại tông môn của một đại lục cấp 3 nhưng Hắc Bạch tông cũng đã là cự nhân trong mắt những người dân bình thường nơi đây. Bên trong mỗi đại tông môn là cao thủ cơ nhân toả tầng 2 đại viên mãn, thậm chí tầng 3 toạ trấn. Mỗi 5 năm Hắc Bạch tông lại thu nhận đệ tử ở các thành thuộc địa bàn mình, trong đó có Kim lâu thành - nơi ở của Lâm Duy. Mỗi người đủ 10 tuổi có thể tham gia khảo thí, bao gồm khảo thí về tư chất và một vài loại khảo thí khác. Năm nay Lâm Duy vốn tròn 10 tuổi, cho nên hắn cũng muốn báo danh tham gia cuộc khảo thí này.
Hai người trò truyện với nhau một chút rồi Lưu thúc ra về, để lại một mình Lâm Duy trong căn nhà gỗ tối tăm. Từ từ ăn xong bữa cơm của mình, hắn leo lên giường ngủ để chuẩn bị cho ngày mai thật tốt. Hắn luôn thắc mắc về cha mẹ, xuất thân của mình. Ngoài tấm ngọc bội kì lạ hắn luôn mang bên người thì hắn chẳng có một thứ gì mang manh mối về xuất thân của mình. Cho nên quan niệm của hắn, phải trở nên thật mạnh, có lẽ hắn mới biết được điều khiến hắn băn khoăn từ bé đến giờ.
Hắn dần chìm vào giấc ngủ với nụ cười háo hức mong chờ ngày mai.





...............
Về các cảnh giới tạm thời trong vị diện này:
- Mở cơ nhân toả tầng 1: tăng phúc lực lượng cơ bắp/tinh thần lực, tăng phản xạ chiến đấu.
- Mở cơ nhân toả tầng 2: khả năng thay đổi kích cỡ cơ thể trong 1 mức độ nhất định, tăng phúc lực lượng.
- Mở cơ nhân toả tầng 3: cụ thể hoá hình dạng của thức hải, tăng phúc tinh thần lực.
- Mở cơ nhân toả tầng 4: tăng phúc cả lực lượng và tinh thần lực, hình thành ánh sáng tâm linh sơ cấp.
- Mở cơ nhân toả tầng 5: khả năng điểu khiển năng lượng bên trong cơ thể, tăng phúc lớn cả lực lượng và tinh thần lực, ánh sáng tâm linh phát triển hoàn toàn.