Chương1: Phải Sống!

Tuyệt Hy Thần Thủ

Chương1: Phải Sống!

-ah! Đau quá!!
-Làm ơn! Dừng lại!!!.
-akk!! ahh!!
....
Tiếng hét, Không còn gì ngoài tiếng hét đau đớn.
Mặc cho sự giãy giụa của những con "Chuột Bạch ", máy cưa, ống tiêm, dao mổ vẫn không ngừng nhảy múa trên tay của những "Nhà nghiên cứu" đang cố gắng hết sức để " phát triển y học hiện đại"
Mà ai sẽ quan tâm chứ? việc của họ là mổ xẻ, nhận tiền và im lặng. còn việc của Bạch Miêu và những " chú chuột " khác là ngoan ngoãn ngồi chờ đến lượt.
"keng! keng! keng" - tiếng kẻng vang lên.
"con mịa mấy thằng oắt con tới giờ ăn!"
"lôp bôp! bẹp" - tên cai vứt thức ăn vào trong lồng và quay mông đi luôn.
Lũ trẻ thờ phào, thật may mắn hôm nay chúng sẽ không phải chụi sự " thương yêu" từ tên điên đó nữa.
Hắn như 1 con chó canh cửa địa ngục vậy, luôn cau có và đối xử tàn độc với "những chú chuột" thậm chí là điên loạn.
Hắn đã từng giết 1 đứa trẻ bằng cách moi sống nội tạng của nó. Đúng " moi sống" hắn rạch bụng đứa nhỏ và moi từng bộ phận ra cho tới khi nó chết vì đau đớn.
"sột soạt " tất cả những chú chuột đều nhanh chân chạy ra cướp đoạt thức ăn, dù chỉ có vài chiếc bánh mì cứng như bê tông nhưng nếu không ăn chúng sẽ chết, 2 cái xác cứng đơ trong kia và ví dụ tốt nhất.
"Nhục!" vừa gặm mẩu bánh mì Bạch Miêu vừa thầm thì.
"ta nhất định phải sống sót ra khỏi đây"
"ta sẽ trả lại gấp trắm gấp ngàn lần nỗi nhục này!"
"nhất định phải sống... phải sống!"
" thời cơ săp tới... ta sẽ thoát khỏi đây.."
" chút nữa.... chút nữa thôi...."
Đêm nay, trời thật lạnh 3 đứa trẻ cùng phòng đã chết vì lạnh và đói...
"còn lại 1 mình ta "
" nhất định phải sống!!!"
"nàng đang chờ ta..!"
"phải sống..!"
Tất cả những gì níu kéo hắn lại với cõi đời này chỉ có 1 "yêu" hắn yêu cô chủ nhỏ, yêu người duy nhất chìa tay ra với hắn, người duy nhất đối sử tốt với hắn, người duy nhất hiểu hắn,và cũng là người duy nhất yêu hắn.
Nàng đã cứu hắn không chỉ 1 lần, thậm chí đến vụ bắt cóc này cũng là do nàng dàn dựng để hắn có thể... "biến mất" khỏi tầm mắt gia tộc.
thứ 5, đã được 1 tuần kể từ khi hắn vào trong cái địa ngục này, cơ thể hắn đã tới giới hạn... hắn đang chờ đợi... sớm thôi.nó sắp tới.
ban đêm, trời tối đen, tất cả bóng đèn đã tắt, Bạch Miêu đã... chết.
....còn tiếp (chương 2 mới tới đoạn hay, chương 1 hơi lề mề tý thông cảm)
sau 1 thời gian bận bụi cuối cùng cũng rút đc chút thời gian để viết mong các bạn thông cảm.