Chương 80: Một Đám Rác Rưởi

Từ Lưu Thuỷ Nham Toái Quyền Bắt Đầu Tranh Bá Đô Thị

Chương 80: Một Đám Rác Rưởi

Chương 80: Một Đám Rác Rưởi

Chém chết là hắn có thể làm lão đại?

Một đám lùi bước không tiến lên tiểu đệ lập tức bên trên.

Nhìn xem Ngô Minh ánh mắt giống như là nhìn xem bó lớn tiền đồ.

Cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm!

Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.

Gia hỏa này là có thể đánh, nhưng mà lợi hại hơn nữa cũng phải có một cái hạn độ.

Bọn hắn thế nhưng là 500 nhiều người, chính là chồng cũng có thể đem hắn đè chết?

Nếu đều có cơ hội, vì cái gì không phải ta đây?

Một đám rục rịch tiểu đệ, nhìn xem Ngô Minh trong ánh mắt hiện ra lục quang.

Loại ánh mắt này hắn rất quen thuộc, dã tâm!

Cố Bạch khóe miệng lộ ra giống như trào không phải trào nụ cười.

" Muốn giẫm đạp lấy ta thượng vị, liền sợ không có cái kia mệnh a."

" Chém chết hắn!"

Một đám tiểu lưu manh quơ vũ khí lao đến.

Trong đám người, Trương An Thái mấy cái tâm phúc, chậm rãi móc súng lục ra.

Có thể tránh thoát một viên đạn.

Hắn cũng không tin gia hỏa này có thể tránh thoát mười mấy viên đạn.

Mắt thấy một đám tiểu đệ vọt tới trước mặt.

Trên thân Ngô Minh đột nhiên tản mát ra một cỗ mười phần kiềm chế khí tức khát máu.

Huyết dịch tại xao động, con ngươi hiện ra tí ti huyết quang.

Như một con sói khát máu săn mồi.

Thân ảnh của hắn bỗng dưng biến mất ở trong bóng đêm.

" Hắn đâu rồi? "

Năm trăm thân ảnh cùng với Trương An Thái giật mình.

Rõ ràng ngay lúc nãy thân ảnh của Ngô Minh mới ở trước mắt bọn hắn.

Vậy mà không tới chớp mắt đã biến mất luôn rồi.

Đây là người có thể làm được sao.

Không, là ma quỷ mới làm được.

" Hừ, trò trẻ con "

" Mau, mau lùng tìm bắn chết hắn cho ta "

Trương An Thái cố nén lại tinh thần, hắn quát lớn lên.

Dưới màn đêm này thì một người mặc bộ đồ đen dễ ẩn nấp cũng không phải là chuyện gì hiếm gặp.

Hắn không tin Ngô Minh có thể biến mất ngay trước mấy nghìn con mắt được.

Cả đám bắt đầu đưa mắt về phía xung quanh lùng tìm.

" Ngươi, đang tìm ta sao "

Bỗng dưng, một âm thanh vang lên ngay sát bên tai của Trương An Thái.

Bốp!

Một bàn tay bỗng dưng đè lên vai của hắn.

Trương An Thái vốn còn đang tơ lơ mơ bỗng cảm giác được có con hung thú ở sau lưng.

Mồ hội lạnh chảy ướt hết cả quần áo.

Chờ đến lúc Trương An Thái tỉnh hồn lại, cái kia trương hung ác gương mặt đã gần ngay trước mắt.

" Ta cho ngươi cơ hội, ngươi không còn dùng được a."

Ngô Minh cười híp mắt đưa tay ra bắt được Trương An Thái bả vai.

Ngón tay hơi hơi dùng sức, xương bả vai bạo liệt âm thanh trong lòng bàn tay truyền đến.

" Ngươi không thể giết ta!"

Trương An Thái tuy là Ám Kình đỉnh phong võ giả. Tuy nhiên cũng là vô lực phản kháng.

Trương An Thái toàn thân run rẩy, khuôn mặt ở đó kinh khủng tuyệt luân sức mạnh phía dưới vặn vẹo biến hình, cơ hồ vò thành một cục.

" Ta là Toàn Thắng Đường đường chủ giết ta, toàn bộ Toàn Thắng Đường cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

" A?"

Ngô Minh cúi đầu, để cho Trương An Thái lấy một loại quỳ tư thế khuất nhục quỳ gối trước mặt.

Khẽ rũ mắt xuống màn.

Dưới bóng tối, con mắt lạnh lùng bên trong viết đầy trào phúng.

" Cầm Toàn Thắng Đường tên tuổi đè ta?"

" Ta còn thực sự là có chút không kịp chờ đợi!"

Aaaaa….

Ngô Minh tay bóp chặt hơn.

Xương bả vai của Trương An Thái dường như bị bóp nát cái nhão nhoẹt.

Trương Án Thái đau đớn la lớn lên.

Cả khuôn mặt vặn vẹo biến hình đi.

" Đừng, đừng giết ta mà. Tha mạng "

Trương An Thái cảm nhận sát khí lạnh thấu xương từ ánh mắt của Ngô Minh.

Hắn biết được rằng Ngô Minh cũng sẽ không bởi vì hắn là Toàn Thắng Đường đường chủ mà buông tha.

Dĩ vãng, chỉ cần báo ra cái tên Toàn Thắng Đường.

Đôi lúc ngay cả thế gia tài phiệt ở đây đều phải cho ba phần mặt mũi.

Tuy nhiên ngay lúc này, cái tên Toàn Thắng Đường kia không có giúp gì được cho hắn a.

" Thả ra đường chủ đại nhân mau lên, không thì đừng trách bọn ta "

Lúc này, đám tiểu đệ của Toàn Thắng Đường cũng kịp phản ứng lại.

Bọn hắn cầm súng chĩa vào Ngô Minh.

" Ái chà chà, xem ra đám tiểu đệ của ngươi vẫn còn trung thành lắm a. Nhưng dám uy hiếp ta vậy thì chết đi a "

Ngô Minh gương mặt dữ tợn lên.

Có người dám cầm súng chĩa vào người hắn và uy hiếp.

Hắn ghét nhất như vậy.

Cho nên xin mời cả đám đi trầu trời đi a.

Chỉ thấy thân ảnh của Ngô Minh lại biến mất.

Đúng là biến mất trước hơn ngàn con mắt.

Với tốc độ gần như âm thanh của Ngô Minh lúc này thì đám người kia có nhìn bằng niềm tin tới thân ảnh của hắn a.

Phanh phanh phanh!!

Liên tiếp những âm thanh va chạm vang lên.

Đương nhiên không phải là tiếng súng ống rồi.

Chỉ thấy thân ảnh của mấy tên cầm súng kia không biết bị thứ gì đụng vào như đạn pháo bay ngược ra đằng sau.

Có tên thân hình đụng vào tường làm nứt tường bê tông.

Có tên thì đầu đụng vào cột điện óc nát bét ra.

Có tên không đụng vào thứ gì nhưng mà chỉ thấy ngực của hắn lõm sâu xuống. Cũng là đi chầu trời luôn.

Mọi chuyện diễn ra không tới hai giây thời gian.

Không có ai kịp phản ứng lại cả.

Thân ảnh của Ngô Minh lúc này đã xuất hiện ở chỗ cũ, tay của hắn đạt lên đầu của Trương An Thái.

" Một đám rác rưởi "

Ngô Minh bĩu môi một cái.

Ngay cả cho hắn làm nóng người cũng không có luôn.

" Cái …cái gì!! "

" Chuyện gì vừa xảy ra!! "

Cả đám Toàn Thắng Đường tiểu đệ kia còn không biết có chuyện gì xảy ra luôn.

Bởi vì nó diễn ra quá nhanh.

Bọn hắn chỉ là lờ mờ thoáng qua giống như có một cái bóng loé lên rồi biến mất vậy.

" Là hắn, hắn là ác quỷ a… "

" Chết tiệt, làm sao có thể cơ chứ "

Đám kia tiểu đệ nhìn thấy thân ảnh của Ngô Minh lại xuất hiện lại.

Có ngu mới không hiểu được là chuyện gì xảy ra nữa cả.

Tất cả ọi chuyện kia, tất cả đám người cầm súng huynh đệ kia đều bị tên ác ma trước mắt này chỉ trong chớp mắt giết chết.

" Mau chạy a…."

Còn chuyện gì quan trọng hơn mạng sống nữa.

Đường chủ thì bị bắt sống.

Đám cầm súng huynh đệ thì bị trong chớp mắt bị miểu sát.

Bọn hắn cầm đao kiếm này có mà nạp mạng cho tên ác ma kia à.

Làm hắc bang đã nói rồi.

Hiếm khi có đứa nào tử trung lắm.

Bình thường vâng vâng dạ dạ nhưng khi có uy hiếp tính mạng thì không một chút do dự phản bội ngay.

Chỉ thấy đám kia Toàn Thắng Đường tiểu đệ bắt đầu bỏ chạy đi.

Một người chạy thì lại có vài người thấy thế cũng chạy theo.

Thoáng chốc năm trăm người loạn thành một bầy.

Đúng như một bầy vịt cỏ chạy loạn cả lên.

Thằng nào chạy châm hoặc ngã xuống thì bị đám huynh đệ không chút do dự dẫm đạp lên người.

" Tất cả đứng yên đầu hàng hoặc là chết "

Ngô Minh âm thanh hét lớn lên truyền vào trong tai đá tiểu đệ kia.

Hắn khí thế khủng bố không chút do dự toả ra xung quanh khu vực kia.

Đám Toàn Thắng Đường tiểu đệ kia vốn dĩ đang bỏ chạy thục mạng nhưng bỗng dưng bị khí thế của Ngô Minh đè ép.

Như bị định trụ lại không thể thở nổi.

Bọn hắn cố gắng muốn chạy đi nhưng mà sao thân thể lại không nghe theo sự điều khiển của mình.

Cả đám mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

" Tha mạng a, tha mạng a…chúng ta chỉ theo lệnh làm việc mà thôi. Đừng có giết chúng ta a "

" Đúng vậy đúng vậy, là do hắn a, hắn sai khiến chúng ta a "

Có tên tiểu đệ sợ hãi tè cả ra quần.

Như thế cũng không quên lấy tay chỉ về phía Trương An Thái la lên.

Phản bội thì đã sao hả.

Trước cái chết uy hiếp, bọn hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó chính là sống sót mà thôi.

Có người ánh mắt còn căm thù lấy Trương An Thái.

Thường ngày phách lối thì thôi đi.

Bây giờ vì quyết định ngu xuẩn của hắn mà khiến cho mạng sống của bọn hắn bị uy hiếp.

Đơn giản đáng chết mà.