Chương 6: Hạ Mã Uy Kế

Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ

Chương 6: Hạ Mã Uy Kế

' Huỵch! '

" … "

" … "

Vòng tròn dịch chuyển đã kết thúc, cậu thiếu niên cận xuất hiện trong 1 gian sảnh đường tráng lệ, quý tộc. Căn phòng khoảng chừng trăm mét vuông và được thắp sáng bởi các viên đá màu trắng ma thuật đã được gia công tinh tế được gắn trên các bức tường, trần nhà và các cột nhà. Một mùi trầm hương dễ chịu lan tỏa trong sảnh đường dù rằng trong đây có rất nhiều người.

Sảnh đường này có lối kiến trúc tương tự với các tòa lâu đài Trung cổ bên Châu Âu. Trần nhà và tường được tạo bởi thạch cao trắng và rắn chắc, có các cột đỡ mái được chạm trổ hình các chiến binh, các thiên sứ. Trên các vách tường trắng mịn là các ô cửa sổ hình vòm rực rỡ màu sắc với các họa tiết trừu tượng khó hiểu.

Và ở ngay trên trần gian phòng là một bức điêu khắc nổi hình Thần- Nhân chiến đấu với Quỷ, bức vẽ phải dài rộng hơn mười mét vuông. Bức họa đó quá tinh xảo, cầu kỳ, chắc chắn những người thợ làm ra nó phải rất có tài và phải chăm chỉ cực lực để tạo ra nó.

Ở dưới là sảnh đường với nền nhà được lát bởi những viên gạch vuông vắn trắng phau. Không thể tìm ra lỗi từ một viên gạch nào vặn vẹo, hay sứt mẻ nào cả, dù có nhìn thật kỹ. Trên nền gạch đi tới bậc thềm cao hơn 1 mét phía trước, là 1 tấm thảm nhung đỏ dài từ ngoài cửa sảnh đường tới tận bậc thềm. Đứng cách hai bên cạnh tấm thảm là hơn 100 con người, có già trẻ, gái trai và họ ăn mặc rất quý tộc, có người thì giống hiệp sĩ Châu Âu. Và họ đứng rất ngay ngắn theo hàng lối, có điều là họ đang thì thầm về sự xuất hiện của cậu thiếu niên Huy.

Và ở trên bậc thềm hơn một mét ở đằng trước là nơi đặt ngai vàng và có 1 vị vua đang ngồi trên đó, xung quanh ông ta không thiếu vương công quý tộc, hoàng tử công chúa, hoạn quan và binh lính.

Một cỗ cảm giác ngột ngạt không tên đang dần dấy lên trong lòng cậu thiếu niên trẻ. Nhưng rồi cậu ta không dám lộn xộn quá lâu. Sau khi đã quan sát một vòng khung cảnh xung quanh cậu ta biết chắc đây là quốc gia mà cậu ta có trách nhiệm bảo vệ. Cậu ta cần tự tin để không nói ra câu gì ngu ngốc trước đám đông tại đây, nếu không sẽ rất mất mặt.

" Người mới, cậu tới rồi. Chào mừng!" Một người thanh niên da trắng tóc vàng chào mào Châu Âu tầm 20 tuổi tiến ra từ đám đông bên cạnh Huy, và có thêm 2 cậu thanh thiếu niên tóc trắng và nâu khác.

Cậu thanh niên tóc vàng là người Mỹ hoặc Anh, vì chỉ cần nghe giọng đọc của cậu ta là Huy biết, có điều Huy cũng khá ngạc nhiên khi cậu ta có thể hiểu được tiếng Anh. Cậu ta định hỏi Vị Lai, nhưng cô bé đang trong trạng thái ngủ đông < trạng thái cái kính và cô bé chưa có khả năng thần giao cách cảm>. Và cậu ta càng không muốn mọi người biết sự hiện diện của cô bé, vậy nên cậu ta thôi tò mò.

Cậu thanh niên tóc vàng ăn mặc khá lịch sự trong trong bộ quần áo Vets đen,cà vạt đen, giày tây đen. Nếu thêm cái kính đen, chắc ai cũng tưởng hắn là dân Mafia. Hắn cao mét tám, dáng người đậm và to khỏe, tinh thần sung túc với đôi mắt xanh lam, lông mày mảnh, sống mũi dọc dừa và gương mặt soái ca. Bảo cậu ta là mỹ nam Châu Âu cũng không phải ngoa.

Nhưng cậu ta chắc chắn không phải người tử tế. Qua giọng nói lạnh lùng và khinh khỉnh của hắn, cậu thiếu niên từ Việt Nam đã không có thiện cảm gì. Nhưng vì phép lịch sự, cậu ta cũng chào hỏi lại đối phương.

" Tôi là William Wood, 20 tuổi, là học viên của Học viện Hải quân Hoa Kỳ (USNA) và là người Mỹ, còn cậu?" Gã người Mỹ hồ hởi giả tạo giới thiệu bản thân.

" Tôi là Nguyễn Đức Huy, 18 tuổi là học sinh và tới từ Việt Nam." Cậu thiếu niên cận lịch sự giới thiệu bản thân mình.

" À, tốt! Và đây là Watanabe Shuichi, cậu ta tới từ Nhật Bản. Còn đây là Vương Chí Bình, là người Trung Quốc." William Wood giới thiệu 2 người trẻ tuổi sau lưng mình từ tóc nâu sang tóc trắng.

" Hân hạnh làm quen, tôi là Watanabe Shuichi, 19 tuổi, sinh viên trường Đại học Tokyo và tới từ Nhật Bản, từ nay xin được giúp đỡ. " Gã tóc nâu cột đuôi ngựa sau gáy Watanabe Shuichi này mắt nhỏ và xếch, mũi dọc dừa, gương mặt thanh tú rất là đẹp trai, mặc dù dáng người hơi nhỏ thó so với gã người Mỹ, khoảng mét bảy. Y đang mặc tạm 1 bộ đồng phục mùa đông của các trường trung học bên Nhật.

Gã cũng rất soái chả kém cạnh gì so với William Wood và cũng chả tử tế hơn gì. Giọng điệu làm quen, nụ cười cởi mở mà ẩn tàng sát cơ. Cậu thiếu niên Việt Nam có thể cảm nhận gã người Nhật này rất nguy hiểm. Nhưng rồi cậu ta cũng lịch sự đáp lễ.

" … "

Gã tóc trắng bù xù dài tới vai còn lại là người Trung Quốc. Cậu ta cao mét bảy, dáng dấp dân vận động, mặt mũi y đẹp đẽ mà lạnh tanh, có vài vết băng cứu thương trên mặt làm toát lên tướng tá rất là côn đồ của cậu ta, quần áo sành điệu sộc sệch mà dính lớt phớt vệt máu bị lau chùi qua loa.

Gã này chắc chắn là dân côn đồ, tốt nhất là không nên trêu chọc hắn. Đó là những gì Huy nghĩ như vậy, nhưng cậu ta miễn cưỡng chào hỏi còn Vương Chí Bình thì không đáp lại, cậu ta thì trừng mắt đe dọa Huy.

" Đừng sợ, Vương Chí Bình là dân anh chị, cậu ta hơi khó giao tiếp, haha. " William Wood giải vây cho Huy.

" Vâng." Huy cười mỉm đạo.

" Cậu ta chắc kém tuổi cậu thôi." Watanabe Shuichi đạo với Huy.

" 18 tuổi!" Vương Chí Bình khó chịu nói năng cộc lốc. Cậu ta coi thường bọn thư sinh ẻo lả và đám Trạch nghiện Game, Anime. Nên rất chướng mắt Watanabe và Huy, còn với Wood thì có chút kính nể.

" Hahaha" Huy cười thầm trong bụng và cũng liệt người này vào nhóm người cần cẩn thận.

Cậu ta lờ mờ đoán ra 3 người này cũng là anh hùng ngoại giới của Lavindor giống như mình. Có điều, không phải cậu ta quá đa nghi, nhưng cậu ta biết mình không thể tin tưởng những người bạn này được, họ quá coi thường mình.

Trong khi mà nhóm hiệp sĩ ngoại giới còn đang trò chuyện, thì Đức Vua của Lavindor đã đứng dậy và lên tiếng: "Trẫm là Sebastian Delavindor, Đức Vua của triều đình Lavindor hùng mạnh này."

Đức Vua của Lavindor là 1 người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi tả hữu, râu tóc trắng phau, tướng mạo thì hèn mọn, dữ dằn mà không có chút phúc hậu nào. Lão đầu đội mũ miện nạm kim cương và vàng sáng loáng, trên cổ và cổ tay lão nào thì đầy dây chuyền lục bảo, mã não hoàng kim, giới chỉ sapphire tím to hơn ngón cái người lớn. Mười ngón tay của mình, thì mỗi ngón lão đeo ít nhất là 2 cái. Lão mặc một bộ áo bào màu đỏ thêu hình chim ưng tai nhọn, mình và đuôi sư tử. Con vật này là Điểu Sư trong thần thoại Ai Cập, hay quen thuộc hơn với cái tên Bắc Âu là Gryphon. Xung quanh cái áo gắn vài viên đá ma thuật kỳ lạ, điều đó tạo ra 1 luồng vụ nhỏ phảng phất quanh lão.

" Các Hiệp sĩ, các ngươi đã tề tụ đông đủ tại quốc gia Lavindor này, đó là vinh hạnh của các ngươi. Đất nước của ta sắp sửa tao ngộ đại nạn, nhưng ta không sợ điều đó. Lavindor thì được Thiên Đường ban phước từ ngàn đời trước đến tận bây giờ. Với sức mạnh thần thánh đó, ta không ngại kẻ thù nào cả. Các ngươi chỉ có 2 lựa chọn là phục vụ cho ta đến hết đời hoặc là chết ngay tại đây." Lão Sebastian Delavindor đi luôn vào vấn đề. Lão không kiêng nể gì bọn hiệp sĩ ngoại giới, có lẽ lão muốn cho bọn họ 1 hồi Hạ Mã Uy mà thôi.

Nhưng cái giọng điệu hèn hạ mà khẳng định chắc nịch của lão không có sự khoan hồng nào nếu có kẻ trái ý lão. Đây là ép buộc làm trâu ngựa cho lão, chứ không phải hoan nghênh dũng sĩ anh hùng gì cả.

" … "

Bọn hiệp sĩ hơi ngơ ngác cúi đầu thầm suy tính. Nhưng không lâu lắm có người nhanh nhạy lên tiếng trước.

" Thần xin hết lòng phụng sự cho quý quốc Lavindor, chết cũng không dám từ." William Wood quỳ 1 chân và khoanh 1 tay trước ngực, nịnh nọt lên tiếng.

" Thần cũng xin tận trung với Lavindor." Đến lượt 2 gã Watanabe và Chí Bình.

" Thần xin phụng sự cho Lavindor, không dám có ý khác." Huy không thể làm gì khác ngoài đầu hàng.

" Tốt!" Lão Sebastian khinh bỉ đạo. Lão đã từng biết rất nhiều điển cố của Vương tộc từ nghìn năm qua. " Không được để cho các dũng sĩ ngoại giới ngang hàng Nhà Vua, không trị được chúng thì đó họa mất nước". Nhiều triều đại Lavindor trong lịch sử suýt bị tàn phá bởi Tứ Hiệp Sĩ. Họ quá mạnh mẽ và cần phải áp chế từ đầu.

Có thể có Tứ Hiệp Sĩ là niềm may mắn, nhưng không khống chế nổi họ thì đó là cái họa tâm phúc. Mà Sebastian Delavindor đã cao tay xử lý vấn đề từ trong trứng nước. Lão phải từ từ khống chế đám hiệp sĩ này, không thể cho chúng tự do hành động.

" Các ngươi chỉ cần tận trung với ta, ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Danh vọng, tiền tài, mỹ nữ.Tất cả những thứ đó ta có thể đáp ứng nếu các ngươi xứng đáng." Đức Vua của Lavindor già lõi đời đang vừa đánh vừa xoa với đám hiệp sĩ trẻ tuổi đời non nớt kinh nghiệm sống quỳ dưới kia.

" Vì Đức Vua đáng kính, vì Lavindor vĩ đại, chúng thần chết cũng không dám từ nan." William Wood lại nhanh chóng nịnh hót. Sau đó là tới nhóm 3 người còn lại.

Dù không phục, nhưng Huy không dám lên tiếng cự cãi. Cái chết và sự sống chỉ cách biệt bởi 1 câu nói ngu xuẩn hay im lặng thông minh. Và Huy không ngu gì.

" Mang Thánh Khí và đám trợ thủ ra đây!"

Lão vua cáo già đã không màng sự nịnh bợ của nhóm hiệp sĩ kia. Lão ra lệnh với 1 tên hầu cận bên cạnh.

-&&&-