Chương 2: Lần đầu lập công, ban thưởng

Trọng Sinh Tam Quốc Chi Bá Nghiệp

Chương 2: Lần đầu lập công, ban thưởng

Trung tâm chiến trường

Trương Giác giờ khắc này nhìn toàn bộ chiến trường đã biết không thể cứu vãn, bại cục đã định bèn tuôn kiếm tự vẫn. Trương Bảo thấy vậy tri hô:
- Đại ca... không...
Dứt lời Trương Giác ngã từ trên lưng ngựa xuống, chúng khăn vàng thấy vậy hốt hoảng biết chủ tướng đã chết không còn ai có tâm lí chiến đấu nữa rốt cuộc cũng buông đao đầu hàng. Từng tên khăn vàng thấy đồng bọn buông vũ khí nhao nhao quỳ xuống, cũng có tên ngoan cố chống lại bị quan quân làm thịt ngay tại chỗ. Trương Bảo thấy binh sĩ kẻ thì chạy người thì chạy tứ tán vội chém vài tên khăn vàng đào ngũ hoặc đầu hàng. Dẫu biết thế nhưng hắn cũng biết đời hắn đã xong tại đây. Nhìn về phía quan quân phía trước trong con mắt toát lên vẻ vô vọng gào thét:
- Aaaaaaaaaa....
Hắn điên cuồng dục ngựa tiến về phía quan quân. Hoàng Phủ Tung thấy vậy bèn hạ lệnh:
- Giết hắn...
Lập tức đội cung thủ giương cung bắn về phía Trương Bảo.
Viu~~~~
Viu~~~~
Từng mũi tên phá không mà bay về phía Trương Bảo
Phập....
Những mũi tên liên tục phá tan chiến giáp cắm thẳng vào cơ thể Trương Bảo. Trương Bảo hắn không ngờ hắn đường đường được xưng là Địa tướng quân mà lại chết như thế này. Hắn không bằng lòng....
Aaaaaaaaaa
Trương Bảo ngã xuống chiến mã cứ như vậy mà chết đi.

Phía kia chiến trường

Báo ~~~~~~

Tên lính chạy tới trước mặt Hoàng Phủ Tung và Chu Tuyển báo:
- Bẩm nhị vị tướng quân, Trương Giác Trương Bảo đã chết. Toàn bộ giặc khăn vàng đã hàng. Quân ta đại thắng.
Chu Tuyển híp mắt cười to:
- Thật không ngờ chiến thắng dễ như vậy.
Hoàng Phủ Tung nhìn về chiến trường:
- Tình hình quân ta và quân địch thế nào. Tử thương bao nhiêu. Thuật lại cho ta.
Lính thám báo thấy vậy không dám chậm rãi từ từ đạo:
- Bẩm Hoàng tướng quân, quân ta tử vong 274 lính, thương vong hơn 549 người. Quân khăn vàng tử khoảng 1261 tên, hàng có 6842 người, chạy trống có hơn 2751 tên, thương vong nhiều vô số.
Hoàng Phủ Tung không ngờ thương vong lớn như vậy:
- Được rồi. Cho ngươi lui.
Thám mã thấy vậy định rút lui nhưng chợt nhớ ra gì đó nên nói:
- Tướng quân, thượng tướng khăn vàng Quản Hợi bị quân ta chém chết.

- Hả. Ngươi nói gì... Hoang Phủ Tung và Chu Tuyển ngạc nhiên. Phải biết rằng Quản Hợi là mãnh tướng khăn vàng, đã từng giết rất nhiều tướng của Hán quân. Không ngờ lại bị chết trong loạn quân, dừng lại đôi chút Chu Tuyển tra:
- Ngươi nói là ai có khả năng giết Quản Hợi. Điều tra rõ cho ta.
Thám mã dường như biết hắn sẽ hỏi như vậy nên bèn khai:
- Là 1 tên lính dưới trướng Chu tướng quân.
-Ồ. Chu Tuyển hắn không ngờ dưới trướng mình lại có nhân vật lợi hại như vậy:
- Là ai. Ngươi có từng điều tra kĩ.
-Mạt tướng nghe hắn tên là Lý Bình, là 1 đao thuần thủ.
Hoàng Phủ Tung thấy không ngờ lại là 1 tên đao thuần thủ nên rất hứng thú nói với Chu Tuyển:
- Chu huynh, không bằng đạo hắn lên đây chúng ta xem 1 chút xem người giết Quản Hợi trông như thế nào. Chu Tuyển cũng có ý này nên sai thám mã triệu Lý Bình.


Hiện tại Lý Bình đang ngồi thở phì phò trên bãi đất đầy thi thể người khắp nơi. Hắn không ngờ trận chiến trôi qua nhanh như vậy, bên cạnh hắn là Trần Minh đang nằm bó lấy vết thương trên cánh tay do không để ý bị một tên chém trúng. Thấy hắn như vậy Lý Bình lên tiếng:
- Lần sau nên chú ý một chút, nếu không giờ này người đã thành cái xác khô rồi.
Trần Minh thấy tỉ phu dạy bảo cũng chỉ cười cười:
- Đệ rõ rồi.

Đang lúc này phía trước truyền đến tiếng vó ngựa lao thẳng đến chỗ hắn. Đoàn người ngựa dừng lại chạy đến là tên 2 thám mã, thấy phía trước có 1 đám lính đang nglồ, hắn hỏi:
- Trong câc ngươi ai là Lý Bình.
Thấy có người đến tìm Lý Bình chỉ có thể đáp:
- Là ta. Thám mã thấy 1 người trạc 20 đứng trả lời, hắn không ngờ rằng người trẻ tuổi trước mặt chính là đã giết Quản Hợi nên không dám lãnh đạm:
- Tướng quân truyền ngươi triệu kiến.

Tướng quân triệu kiến, Chu Tuyển tìm ta làm gì. Nhưng hắn nhanh chóng theo thám mã tới gặp.
Nhìn Trần Minh hắn vẫy tay:
- Theo ta. Trần Minh thấy tỉ phu gọi đành phải đi theo.
Đoàn nguời nhanh chóng rời đi. Nhìn theo sau Lý Bình 1 tên lính hâm mộ đạo: - Tiểu tử kia thật có phúc. Chém đc tướng địch, chắn chắn được thưởng không ít. Nhóm lính bắt đầu xôn xai bàn tán thì bên kia Lý Bình theo chân thám mã cũng đã tới được chỗ Chu Tuyển triệu kiên hắn.
Lý Bình đến trước mặt 2 lão nhân khom người kính giọng:
- Nhị vị tướng quân, Lý Bình đã được đưa đến.
- Ngươi lui xuống được rồi.
Đợi tên thám mã lui ra thì Chu Tuyển nhìn 2 người trẻ tuổi trước mặt hắn nhỏ giọng hỏi:
- Trong các ngươi ai là Lý Bình
Nhìn lão nhân này Lý Bình biết hắn là chủ tướng bèn thưa:
- Tiểu tướng Lý Bình tham kiến tướng quân.
Nhìn người trẻ tuổi trước mặt Chu Tuyển hài lòng:
- Ngươi là người đã giết Quản Hợi.
Lý Bình cười nhạt trả lời:
- Chính vâng.
Chu Tuyển nhìn lại tên lính trước mặt càng thêm yêu thích. Hắn thầm nghĩ quả nhiên tướng mạo đường đường. Bên cạnh Hoàng Phủ Tung cũng đồng dạng như vậy, lão có ý cất nhắc Lý Bình nên đạo:
- Lý Bình. Ta thăng ngươi làm Tạp Hào Tướng quân. Ngươi nguyện ý chứ.
Chu Tuyển thấy Hoàng Phủ Tung phong chức cho Lý Bình như vậy chỉ cười.

Tạp Hào tướng quân... Lý Bình không biết chức vị này là gì. Thôi kệ có tướng quân là hay rồi. Hắn khiêm tốn:
- Đa tạ nhị vị tướng quân.
Ồ, người này là ai...nhìn bên cạnh Lý Bình thấy có 1 tên trẻ tuổi khác Chu Tuyển hỏi. Thấy vậy Lúa Bình bèn nói:
- Trần Minh còn không mau chào nhị tướng. Bẩm tướng quân đây là em vợ ti chức.
Trần Minh nãy giờ chỉ nghe 3 người đạo, thấy được Lý Bình nháy mắt nên lanh trí:
- Tiểu tướng than kiến nhị vị tương quân
- Ừm. Lý Bình người có thê tử rồi sao....Hoàng Phủ Tung nhìn Lý Bình hỏi.
- Mạt tướng chưa có, chẳng qua là đã có hôn ước với Trần thị từ trước.Lý Bình nói thật
Chu Tuyển cũng không hỏi gì thêm bèn ra hiệu với thân binh:
- Ngươi đưa Lý Bình xuống nhận binh lính của mình. Lý Bình kinh hô, hắn vạn không ngờ chức vị của mình cũng có thể có lính. Hoàng Phủ Tung thấy hắn ngây ngô như vậy biết hắn không biết chức vị Tạp Hào của hắn cũng có thể quản lí binh lính nên giải thích:
- Tạp Hào tướng quân cũng có binh doanh của riêng mình. Mộc doanh tức là 1500 lính. Nói vậy dưới quyền của ngươi có 1500 lính.
Lý Bình mừng thầm cuối cùng hắn lại có 1500 ngườu nghe theo lênh của hắn.
Chu Tuyển biết Lý Bình còn chưa biết nên nói với thân binh:
- Ngươi đưa Lý tướng quân xuống nhận doanh.
Một người dáng thấp bé đi đến trước mặt Lý Bình cung kính:
- Lý tướng quân, thỉnh.