Chương 1: Thảm chiến

Trọng Sinh Tam Quốc Chi Bá Nghiệp

Chương 1: Thảm chiến

Vù~~~~~~~~
Gió thổi vi vu, mặt đất rung chuyển

Những tia nắng chói chan chiếu vào mặt Lý Bình làm hắn khắp người đầy mồ hôi. Lý Bình nắm chặt thiết kiếm trong tay, sức nóng làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu nhưng cũng phải chịu đựng vì trước mắt hắn là một trận quyết chiến, là trận chiến đầu tiên của hắn từ khi xuyên qua tới nay. Hắn nhớ rõ trong một lần buôn lậu đồ cổ qua biên giới Việt-Trung do không được vì bị lực lượng chức năng truy đuổi và trượt chân ngã xuống vách núi tử vong, linh hồn hắn đã bị xuyên qua nhập vào 1 cỗ thi thể của 1 tên lính quèn dưới chướng danh tướng Chu Tuyển thời Tam Quốc trong trận chiến với giặc khăn vàng. Hắn quyết tâm phải sống sót trong thời đại này, chi nên hắn biết phải chiến đấu thì hắn mới tồn tại được trong thời đại cường giả vi tôn này.
Lý Bình nhìn về phía trước, những hàng dài người lớp lớp nhau tạo thành 1 khối quân thật khổng lồ. Có lẽ đây là lần đầu hắn nhìn thấy 1 đội quân thật sự như vậy chứ không phải cảnh hắn thường thấy trên tv.
Lý Bình cười nhạt:
- Cuối cùng cũng đến rồi à.. Hắn chỉnh lại quân y và lấy chiếc khiên sắt trên lưng ra nắm thật chắc.

Mọi người xung quanh cũng như vậy. Tiếng thở, tiếng rít kìn kít đến rợn người của binh khí va vào nhau tạo thành những âm thanh hỗn tạp làm cho người nghe chỉ có thể bịt tai vào vì sự sợ hãi của nó tạo ra.

Phía trước chính là đường sống của hắn. Giết hết đám giặc khăn vàng này hắn mới có thể sống sót. Chiến trường là vậy, ngươi sống ta chết ngươi chết ta sống. Trải qua vài tháng ở đây đã làm cho 1 người nhút nhát như Lý Bình học hỏi rất nhiều điều. Tuyệt đối không được nhan nhượng với kẻ thù, càng nhân nhượng hắn càng làm tới (câu nói của Bác Hồ):)))

Ù Ù Ù Ù Ù~~~~~~~~~~
Tiếng tù và của giặc khăn vàng đã vang lên, cánh quân màu vàng phía trước đang chuyển động ầm ầm ầm... Lý Bình biết trận huyết chiến sắp bắt đầu.
Quay đầu nhìn bên cạnh hắn chính là em vợ của hắn Trần Minh tự Trần Chính Minh. Trong hơn 1 tháng kể từ khi xuyên qua Lý Bình biết tên lính quèn hắn nhập vào cũng tên là Lý Bình và đã có hôn ước với 1 tiểu thư nhà họ Trần, một tên phú hộ giàu có. Hắn còn nhớ tên Lý Bình này gia cảnh cũng không tệ, ông nội và cha hắn đều làm quan trong phủ của tư không Viên Ngỗi.
Trần Minh nhìn vị tỉ phu tương lai trước mặt mình, đôi mắt lo lắng hỏi:
- Tỉ phu đệ.....
Lý Bình nhìn tên tiểu tử trước mặt chưa tới 17 tuổi đáp:
- Không cần lo sợ, theo sát bên cạnh ta. Nhớ kĩ theo sát ta,...
Nghe lời khích lệ từ Lý Bình nên Trần Minh đã tự tin lên hẳn, bởi vì hắn biết vị tỉ phu trước mặt võ công rất cao cường.
- Ừm.Ta nghe tỉ phu tất
...
Chu Tuyển trong lòng đang rất ưu tư. Trong hơn 1 tháng vừa qua quân số của lão tử thương vô số. Được triều đình giao trọng trách đặt lên vai hơn 1 vạn binh. Giờ khắc này lão híp con mắt già nua lại nhìn lên là cờ mang chữ Hán than nhẹ:
- Thật là bi phẫn a....
Bỗng bên cạnh hắn cũng có 1 người than cùng:
- Haizzz... Hết trận này coi như những lão tướng như chúng ta đã hoàn thành trọng trách a.
Chu Tuyển cười nhẹ:
- Nghĩa Chân huynh nói đúng, hết trận này coi như chúng ta đã không phụ thiên ân của tiên đế.
Người này chính là Hoàng Phủ Tung tự Nghĩa Chân
Hoàng Phủ Tung cũng đạo:
- Chu huynh, hạ lệnh xuất binh đi.
Theo tiếng Hoàng Phủ Tung là hiệu lệnh của Chu Tuyển:
- Toàn quân theo ta
- Giết......
Hơn 5000 quan binh theo tiếng hô của Chu Tuyển đồng loạt giơ khiên rút kiếm hưởng ứng

Giết
.
.
.
Giết giết ~~~~~~~~

Mặt đất rung chuyển theo nhịp chân của mồi người, Lý Bình chưa bao giờ cảm thấy ngột thở thế này. Nắm lấy bả vai của Trần Minh:
- Theo sát ta.
Trần Minh giờ phút này cũng hồi hộp không ít, nghe Lý Bình nói vậy cũng cảm thấy yên tâm không ít:
- Đệ biết rồi tỉ phu.
...

5000 quan quân giơ cao thiết kiếm trong tay chỉ lên trời hò reo

Sátttttttttt...

Phía trước trận địa quân khăn vàng cũng bắt đầu dao động. Các binh sĩ hàng đầu đã bắt đầu run rẩy trước khí thế của quan quân. Dù sao đi nữa họ cũng chỉ là những nông dân trong tay cầm đao miễn cưỡng cũng được gọi là binh lính. Không được huấn luyện như quan binh nên trước khí thế của quan quân họ cũng hoảng loạn. Dẫu biết quân số của họ nhiều gấp quan quân gấp nhiều lần.
2 vạn a... chính là 2 vạn vậy mà bị 5000 người hù cho sợ hãi. Như vậy còn chiến đấu làm sao được nữa a.

Lý Bình cũng hưởng ứng hò reo cùng binh sĩ xung quanh. Hắn biết dù 5000 quân nhưng trận đấu này chắc chắn quân của hắn sẽ thắng vì hắn đã đọc rất nhiều về Tam quốc lúc đi học cấp 3.

Nhìn khí thế như vậy quân khăn vàng dần dần đã có ý thoái lui. Cáo vai tên khăn vàng đã tự ý bỏ vị trí buông vu khí và bắt đầu tháo chạy.

Dưới áp lực quá lớn của quan quân, sĩ khí của quân Khăn Vàng đã nhanh chóng mất hết. Trương Giác sau khi liên tiếp chém vài tên lính lui về phía sau nhưng không có kết quả, rốt cuộc hắn biết đây là kết cục của hắn. Tử...

Trương Giác ngửa mặt lên trời khóc:
- Trời diệt ta.. dứt lời rút kiếm định tự tử. Trương Bảo thấy vậy giật mình vội khuyên ngăn:
- Lưu lại núi xanh lo gì không có củi đốt.
Trương Giác hắn biết bại cục đã định, đây là nhánh quân khăn vàng cuối cùng trong tay hắn.
Thấy đại ca bi ai như vậy Trương Bảo trú đao hắng giọng:
- Nếu đã vậy chi bằng tử chiến, hà tất chi phải ngư đàn bà như vậy.
Trương Giác nghe vậy mắt lóe sáng lên:
- Bảo đệ nói đúng, hừ cho dù có chết ta cũng phải kéo theo đám quan quân này. Dứt lời hắn thét:
- Các binh sĩ nghe ta, bại cục đã định. Trong trận chiến này chắc chắn chúng ta sẽ chết hoặc bị bắt làm tù binh. Các ngươi biết đấy, một khi bị bắt các ngươi sẽ bị đầy ra biên ải, các ngươi sẽ bị khổ sai, đánh đập tàn nhẫn. Chi bằng hôm nay các ngươi theo ta tử chiến may ra còn có con đường sống, nếu hàng các ngươi chắc chắn sống không bằng chết. Các ngươi chọn hàng hay tử chiến theo ta.

Tất cả lính khăn vàng nghe xong trong mắt ai ai đều tỏ ra vẻ do dự. Rốt cuộc cũng có người đứng ra nói:
- Thiên tướng quân nới đúng. Chính ta cũng từng bị Hán quân bắt đem đi lao dịc khổ sai. Ta hiểu cảm giác bị hành hạ. Tướng quân ta theo ngươi tử chiến.
Trương Giác nghe vậy hắn rốt cuộc có thể kéo dài thêm trận chiến này. Hắn phải làm cho Hán quân tổn thất nặng nề nhất có thể.

Dần dần các binh sĩ khăn vàng con mắt hiện lên vẻ kiên định và bắt đầu nhặt đao lên nhìn về phía quân Hán phát ra sát khí dữ tợn. Trương Giác thấy sĩ khí đã dần khôi phục vội ra lệnh hét lớn:
- Theo ta, đướng sống phía trước.

Sát...

Chúng khăn vàng đồng loạt nghe hiệu hưởng ứng hò reo theo
Sát
.
Sát
....
Mặc dù sĩ khí khó có thể sánh ngang quan quân.

Chu Tuyển. Hoàng Phủ Tung thầm than
- Khống hổ là Thiên tướng quân.

Càng lúc 2 quân càng gần nhau.

Ầm

Ầm
...

150 bước

100 bước

50 bước
...
Sát...

Phanh~~~~~
Thiết thuẫn va chạm vào nhau tạo nên tiếng vang thật lớn.

Rốt cuộc lính khăn vàng không chịu nổi ngã nhào về phía sau.
Á.....
Quan quân như hổ như lang lao vào đám khăn vàng chém giết. Quân khăn vàng cơ hồ đã mất hét sĩ khí hồi nãy lâm vào hoảng loạn chạy trốn khắp nơi. Cảnh tượng này làm người ta phải bi ai.

Máu... khắp nơi đều là máu.

Lý Bình nắm chặt chuôi kiếm cũng bắt đầu chém giết những tên khăn vàng phía trước. Theo sau Trần Minh thấy tỉ phu anh dũng như vậy cũng phần nào tự tin nhấc kiếm lên chém loạn xạ tứ phía, hắn căn bản không biết võ công nên chỉ có thể quơ đao qua qua lại lại.

Nhìn lại cạnh những binh lính xung quanh mình đang điên cuồng chém giết làm Lý Bình cũng cảm thấy choáng váng. Không ngờ bọn người cổ đại lại điên cuồng như vậy.

Xẹt~~~~
Lý Bình không cẩn thận bị một tên khăn vàng chém lén trúng tay trái.
A...
Tên khăn vàng tiếp tục giơ đao lên định kết liễu hắn, Lý Bình thấy vậy lập tức giơ đao lên đỡ làm cho tên khăn vàng lùi vè phía sau vài bước. Hắn không ngờ Lý Bình phản ứng nhanh như vậy. Nên biết địa vị trong khăn vàng của hắn cũng rất có tiếng. Hắn không ai khác chính là Quản Hợi.
Quản Hợi thấy có đối thủ mạnh thì chiến ý lập tức lên cao:
- Tiểu tử khá lắm, ngươi tên gọi là gì.
Thấy tên khăn vàng lên tiếng, Lý Bình cũng lạ nhưng hắn đã xem rất nhiều phim cổ trang nên cố đanh giọng hét lớn:
- Lý Bình tự Bá Nghiệp... trong đầu hắn nghĩ ra liền tự nghĩ cho mình 1 cái húy tự.
- Còn ngươi là ai.

Quản Hợi hét:
- Hảo, chờ ta lấy cái đầu của ngươi rồi nói. Hahaaa

Lý Bình thấy Quản Hợi ngông cuồng lại còn không đáp tiếng như vậy cảm thấy nhục mặt nên hắn tức giận, hắn học được trong phim nên bắt trước:
- Vô danh tiểu tướng chớ có làm cuồng.

Hắn Quản Hợi nào có vô danh, thấy có người gọi mình là vô danh gã rất tức giận rống lên.

Ngao~~~
Quản Hợi quét ngang đại đao thẳng đến bụng Lý Bình nhưng hắn đã nhanh né được và giơ đao phản lại Quản Hợi.
Quản Hợi thấy thế đao khó tránh trực tiếp giơ đao ra đỡ. Lý Bình thấy vậy mừng thầm, đây chỉ là hoa chiêu của hắn luyện từ rất lâu. Chợt Lý Bình thu kiếm trực tiếp đâm thẳng yết hầu Quản Hợi thật nhanh. Quản Hợi biết không thể né tránh giơ đao ý định chém thẳng tay trái của Lý Bình. Nhưng Lý Bình biết Quản Hợi muốn đồng quy vu tận với mình nên lập tức thu kiếm xoay người, tiếp tục ra chiêu đâm thẳng đến bụng của Quản Hợi.

Á........
Máu từ bụng Quản Hợi theo kiếm tuôn ra

Quản Hợi hắn làm sao cũng không ngờ Lý Bình xuất kiếm lại nhanh như vậy.
- Ngươi.... Quản Hợi chỉ tay vào Lý Bình trong con mắt lộ vẻ không cam tâm. Hắn không cam tâm nhue vậy mà chết đi. Quản Hợi cố chút hơi thở cuối cùng gào lên:
- Thiên tướng quân..... dứt lời hắn đổ gục xuống cứ như vậy mà chết đi.
Lý Bình nhìn hắn như vậy cũng thương thây, nhưng hắn biết không giết hắn thì người chết chính là mình.
Sau khi giết Quản Hợi thì xung quang kể cả quan quân và khăn vàng đều nhìn Lý Bình bằng cặp mắt sợ hãi lẫn khâm phục. Hồi lâu có tên quan quân hô:
- Quản Hợi đã chết....

- Quản Hợi đã chết...

Quản Hợi? Nói vậy mình đã giết Quản Hợi. Lý Bình kinh hoàng. Đây chính là tên tướng quân đầu tiên trong Tam quốc chết dưới tay mình. Hắn biết đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi.