Chương 6: Tu Luyện Trong Trò Chơi
Tại trước mặt hắn lúc này đang là một người đàn ông trung niên cao gầy trạc tuổi với lão DeShawn, gương mặt tiều tụy, quầng mắt thâm đen đang đứng loay hoay bên cạnh đống dược thảo đã được phơi khô.
Đình Tấn tiến đến bên cạnh hắn, chắp tay lịch sự nói.
- "Xin chào, bác sĩ Donald. Chú thợ rèn DeShawn nói với ta rằng ngài cần trợ giúp phải không?"
Donald chậm rãi xoay người lại nhìn vào Đình Tấn, giọng nói tràn đầy buồn bã và lo âu cất lên.
- "Ừm... Con gái Michelle của ta đi hái thuốc cùng thằng nhóc Walock kia đã 2-3 ngày nay vẫn chưa về. Không biết dũng sĩ có thể giúp ta tìm kiếm tung tích của nó hay không? Dù sống hay chết đều được."
Đình Tấn gật đầu ứng thanh đáp.
- "Được, xin ngài chờ."
Keng! – Tiếp nhận nhiệm vụ ‘Tìm Tung Tích Con Gái Bác Sĩ Donald’.
Nói xong, Đình Tấn lấy ra Chiếc Giày Vải vật phẩm nhiệm vụ trong ba lô, tận tay giao cho lão Donald, nhẹ giọng hỏi dò.
- "Sau khi đánh giết hai con Dingo ở bên khu rừng phía tây, ta có tìm được chiếc hài này, không biết ngài có nhận ra nó hay không?"
Lão Donald vội vàng tiếp nhận Chiếc Giày Vải, tỉ mỉ kiểm tra lại. Ngay lập tức thần sắc hắn biến đổi thành đầy kích động, vồ chụp lấy Đình Tấn, ánh mắt đầy chờ mong nhìn hắn gấp giọng truy hỏi.
- "Đây đích thực là chiếc giày của con gái ta đã mang khi rời đi, dũng sĩ có tìm được nó hay không?"
Đình Tấn nghe câu hỏi này trong lòng ngổn ngang cảm xúc dâng trào. Mặc dù đây chỉ là trò chơi, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu, mỗi lần đi báo tử cho gia đình người khác.
Điều này làm hắn nhớ lại những đồng đội đã chết trong tương lai kia, cùng với vô số ánh mắt chất chứa đây hi vọng, sau đó lại chuyển thành tuyệt vọng của người thân họ khi mình đến báo tin.
Cố nén khó chịu trong lòng, Đình Tấn gắng gượng hoàn thành cuộc đối thoại với đối phương.
- "Xin lỗi, bác sĩ Donald. Ta đã tìm khắp bìa rừng phía tây nhưng chỉ tìm được chiếc giày này sau khi giết chết hai con Dingo. Xin ngài hãy cố nén bi thương."
Lão Donald tức thì khựng lại, khuôn mặt cứng đờ, chết đứng tại chỗ. Thân hình hắn loạng choạng lui lại, một tay đưa ra bấu víu, bám trụ lấy bờ tường bên cạnh, rồi rung giọng trả lời Đình Tấn.
- "Vậy thì xin cảm tạ dũng sĩ."
Keng! – Chúc mừng, ngài đã hoàn thành nhiệm vụ ‘Tìm Tung Tích Con Gái Bác Sĩ Donald’.
EXP +400
Nhặt được HP thuốc (Nhỏ) x5
Nhặt được MP thuốc (Nhỏ) x5
Nhặt được tiền đồng x200
Hệ thống thông báo hoàn thành nhiệm vụ, Đình Tấn cũng không nán lại lâu. Quả thật, hắn rất sợ mỗi khi nhìn thấy tình cảnh như thế, nó làm hắn cảm thấy rất không qua nổi.
Hoàn thành chuỗi nhiệm vụ, Đình Tấn nhanh chân đi tìm một khu vực trống trải yên tĩnh ở cuối làng.
Rốt cuộc tại bên trong một góc nhỏ phía sau một bụi cây, hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh một gốc cây đại thụ, háo hức kiểm tra vật phẩm phần thưởng nhiệm vụ lần này.
HP thuốc (Nhỏ)
Chất lượng: Đồ dùng tiêu hao
Yêu cầu: Không
Hiệu quả: Hồi phục 15HP/s, tồn tại trong 5 giây. Cắt đứt khi bị tấn công.
MP thuốc (Nhỏ)
Chất lượng: Đồ dùng tiêu hao
Yêu cầu: Không
Hiệu quả: Hồi phục 20MP/s, tồn tại trong 5 giây. Cắt đứt khi bị tấn công.
- "Hiệu quả cũng không tệ lắm." – Đình Tấn tắc lưỡi nói thầm.
Đóng lại giao diện ba lô, Đình Tấn ngồi ngay ngắn lại, hai chân xếp bằng, lòng bàn chân hướng lên trời, hai tay đặt ngay đầu gối, lòng bàn tay ngửa lên. Nhắm mắt thả lỏng tinh thần, Đình Tấn bắt đầu vận dụng [Minh Tưởng Thuật], tu luyện như thường ngày ở hiện thực.
Thế giới xung quanh như lập tức trở nên yên tĩnh lại, không hề có một tiếng động nào phát ra. Đình Tấn kiên nhẫn ngồi một mình trong góc hơn 15 phút như một lão tăng nhập định.
…
Thời gian trôi qua đã lâu nhưng hắn vẫn còn chưa có cảm giác được hiệu quả như lúc tu luyện ở hiện thực dù là một chút mát mẻ bao quanh đại não cũng không có.
Mặc dù là một người rất kiên nhẫn, thế nhưng điều này cũng làm Đình Tấn xuất hiện suy nghĩ muốn dừng lại. Bất quá, suy nghĩ này liền bị Đình Tấn dập tắt ngay tức khắc.
Nhớ lại ngày đó khi lần đầu tiên đạt được quyển bí tịch vong linh phép thuật, hắn đã phải tiêu tốn hàng giờ liền, suốt cả một tháng mới có thể cảm giác được hiệu quả.
Còn bấy giờ mới chỉ qua 15 phút mà thôi, Đình Tấn cảm thấy mình đã có chút nóng lòng, điều này vô tình làm cảnh tỉnh lại hắn rằng, tâm trí hắn đã không còn kiên định được như trước.
Đình Tấn thôi không suy nghĩ nữa, dần dần buông lỏng tinh thần mà tiếp tục vận chuyển đại não, điều chỉnh hô hấp phù hợp với tần suất trong phương pháp tu luyện.
Coi như là mỗi ngày trong suốt 6 tháng vừa qua, hắn một mực đều tu luyện [Minh Tưởng Thuật] như một thói quen, ấy thế nhưng cẩn thận vẫn là tính cách của hắn.
Lại 15 phút trôi qua…
Đình Tấn vẫn nhắm mắt mọi thứ vẫn bình thường không có dị biến gì phát sinh. Không gian xung quanh vẫn là một vẻ yên ắng, càng dễ khiến cho người sinh ra áp lực lên tâm lý.
Tiếp tục lại 30 phút trôi qua…
Đang trong tình trạng vong ngã, Đình Tấn đột nhiên nghe được âm thanh hệ thống vang lên bên tai mình. Điều đó không khỏi làm hắn tức tốc phục hồi tinh thần lại.
Keng! – Phát hiện người chơi tự chủ sử dụng kỹ năng tu luyện [Minh Tưởng Thuật], kỹ năng sẽ được tự động thêm vào.
Chúc mừng, ngài đã học được kỹ năng tu luyện [Minh Tưởng Thuật]. Xin hãy chăm chỉ tu luyện để tăng cường thực lực.
Keng! – Chúc mừng ngài là người thứ nhất học được kỹ năng. Tặng thưởng EXP + 1000, điểm kỹ năng +1, túi bí kíp 1 phần.
Keng! - Chúc mừng ngài đã thăng 1 cấp, hiện ngài đang có 4 điểm tiềm năng. Xin mời cân nhắc lựa chọn.
Tiếng thông báo ‘Keng Keng’ cứ vang lên liên tục như ai đó gõ chuông bên tai Đình Tấn, dẫn đến lỗ tai của hắn cũng cảm thấy có chút nhói lên một hồi.
Tuy nhiên, đến sau cùng thì xung quanh Đình Tấn bỗng dưng gió nổi lên bất ngờ, thổi mạnh cát bụi dưới đất bay lên như hình thành một vòng lốc xoáy nhỏ xoay quanh Đình Tấn. Nhưng vì đang vui mừng và kích động mà hắn lập tức liền bỏ qua chuyện này ngay.
Mở lên bảng kỹ năng, 20 ô chia hai cột xếp thành một hàng dài từ trên xuống dưới, mà ngay ở ô đầu tiên bên trái, duy nhất một biểu tượng hình người đang ngồi xếp bằng màu xanh dương xuất hiện trên bảng. Bấm chọn vào kỹ năng, bảng thông tin liền xuất hiện trước mặt Đình Tấn.
[Minh Tưởng Thuật] (Kỹ năng tu luyện)
Cấp bậc: Hạ Cấp
Giới thiệu: Một cách đồng bộ tần số sóng điện não với môi trường xung quanh, giúp đại não càng linh hoạt hơn, được bồi bổ và hấp thu chất dinh dưỡng, đồng thời còn gia tăng cường độ tinh thần cùng khả năng tư duy của người tu luyện.
Hiệu quả: Mỗi giờ tu luyện gia tăng 2 điểm tinh thần, mỗi lượt tu luyện bị gián đoạn sẽ không gia tăng thêm bất kì điểm thuộc tính nào.
Đồng bộ hiện thực: Gia tăng 2 điểm với người dùng cabin, 1 điểm với người dùng mũ trò chơi. (Chỉ mở ra cho người dùng tự chủ sử dụng kỹ năng)
Xem xong dòng cuối cùng ‘Đồng Bộ Hiện Thực’, trái tim Đình Tấn tức thì như bị người bóp chặt, ngừng mất một nhịp.
Hắn liền hiểu được, không phải cứ học kỹ năng ở bên trong trò chơi thì lập tức sẽ ảnh hưởng đến hiện thực.
Trái ngược lại, những người bình thường khi muốn vận dụng được kỹ năng, thì chỉ cần một ý nghĩ hoặc sử dụng giao diện hệ thống thì kỹ năng sẽ được kích hoạt và thi triển ra.
Các nhà khoa học khi phát triển trò chơi này nhất định tính toán đến việc một số người chơi không có giáo dục, phần tử xấu sẽ sử dụng vào mục đích cá nhân gây rối loạn xã hội.
Đến lúc đó, quái vật còn chưa đổ bộ thì con người cũng đã bị tận diệt bởi đồng loại của mình, đồng thời đây cũng là dành cho người của quân đội, cảnh sát hoặc chính quyền có thời gian tu luyện dẫn trước thực lực bảo trì trị an.
Bên cạnh đó, Đình Tấn âm thầm đánh giá về quá trình đồng bộ của trò chơi với hiện thực. Nói trắng ra thì nó cũng quá thiên về người dùng $.
Hiệu quả của cả quá trình tu luyện, so sánh giữa hai loại thiết bị là mũ trò chơi và khoang cabin lại kém nhau tận gấp đôi.
Bất quá, cuộc đời vốn dĩ đã bất công, cho nên như vậy cũng là đúng với lẽ thường mà thôi. Dù sao giá cả cũng đã ép sát đến mức, gần bằng với tiền vốn để chế tạo thiết bị và trả lương cho người vận hành trò chơi, muốn thấp cũng không thể thấp hơn được nữa.
Từ xưa đến nay, thương nhân làm buôn bán, muốn không lời đã khó, bây giờ còn bắt ép người ta lỗ vốn nữa là chắc chắn không thể được rồi.
Rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, Đình Tấn liền ngừng việc tu luyện, vội vàng ngồi dậy thay đổi vũ khí Đại Kiếm thành Pháp Trượng, rồi chạy nhanh đến khu rừng phía tây.
Hắn đang rất muốn kiểm tra xem, liệu kỹ năng triệu hồi vong linh của mình sẽ có thể sử dụng được trong trò chơi này hay không. Phát hiện mới làm cho trong lòng Đình Tấn nôn nóng, khó chịu như con kiến bò trên chảo nóng vậy.
Tuy nhiên, cái hệ thống khốn kiếp này lại giới hạn tốc độ di chuyển của hắn xuống chỉ còn 2.2m/s. Làm hại Đình Tấn vừa chạy đi vừa âm thầm chửi rủa hệ thống.
Sau hơn 15 phút, rốt cục hắn cũng đến bờ sông trước khu rừng...
Trò chơi Anh Hùng đã mở cửa hơn 3 giờ, người chơi tại đây tụ tập càng ngày càng nhiều, số lượng người chơi cũng vì thế mà tăng dần đều lên.
Trước đó, bên trong làng cũng đã tập trung cũng hơn trăm người, mà bây giờ ở khu vực Chuột Răng Sắt nhìn sơ qua cũng đã sở hữu trên dưới 200 người chơi cày quái rồi.
Đình Tấn không muốn gây quá nhiều sự chú ý không cần thiết, nếu bị mọi người biết được hắn đột nhiên học được kỹ năng, chắc chắn cuộc sống sắp tới của hắn sẽ không thể nào được yên ổn.
Hắn là đăng nhập ở làng LD số 03, nghĩa là người chơi ở thành phố LODA, cho nên chỉ cần dựa theo máy móc quét hình gương mặt thì muốn tìm được nơi ở hiện thời của hắn cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Thế nên, sau khi ngừng lại đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, Đình Tấn quyết định chọn lựa một khu vực vắng vẻ một chút để thử nghiệm kỹ năng triệu hồi vong linh.
Hắn qua cầu, đi bộ ven theo bờ sông hướng về hạ nguồn. Rốt cuộc đi bộ suốt hơn 500 mét, Đình Tấn chọn được một góc khuất có vài cây đại thụ che chắn.
Tại đây có đến những sáu con Chuột Răng Sắt rải rác ở khắp nơi, đang điên cuồng gặm nhấm cây cỏ xung quanh.
Tay cầm Pháp trượng, Đình Tấn đi vào trong góc phía sau cây đại thụ, bắt đầu tập trung tinh thần, dùng pháp trượng để làm môi giới trung chuyển vô số làn sóng tinh thần lực của hắn.
Dựa theo kinh nghiệm cùng trí nhớ đã tu luyện thuật triệu hồi gần 2 năm của mình, Đình Tấn giơ lên Pháp Trượng trong tay, dùng nó vẽ ra những ký hiệu thần bí lên giữa không trung, trong khi miệng thì đang niệm tụng chú ngữ đã thuộc nằm lòng.
Trước khi trùng sinh, hắn chỉ cần chưa đến 10 giây thì đã có thể vẽ xong vòng tròn pháp thuật. Thế nhưng lần này, vì muốn làm cho cẩn thận, Đình Tấn phải tiêu tốn gấp năm lần khoảng thời gian ấy mới hoàn tất ký hiệu cuối cùng và chờ đợi dị biến phát sinh.
Một phút đã trôi qua, cảnh vật bốn phía vẫn là yên ắng, không có bất kì động tĩnh nào phát sinh. Đình Tấn trầm mặt một hồi, tay sờ cằm âm thầm hồi tưởng lại cả quá trình trong đầu.
10 phút sau, Đình Tấn thả lỏng cơ thể ra, tiếp tục thử dùng Pháp trượng vẽ ký hiệu, miệng đọc chú ngữ, triệu hồi lại kỹ năng thêm một lần nữa.
Lại 5 phút trôi qua, mặc dù đã rất cẩn thận rồi, nhưng Đình Tấn vẫn chưa thể thành công. Hắn ngừng lại ngồi xuống đất, nhắm mắt tĩnh lặng lại những cảm xúc trong lòng, cẩn trọng rà soát lại toàn bộ quá trình.
Sau nửa tiếng, hắn đột ngột đứng bật dậy, trong đầu chú ý nhớ lại từng câu chữ, từng hình ảnh trong quyển bí tịch tu luyện Vong Linh Phép Thuật.
Đình Tấn nghĩ rằng, trong 2 năm tu luyện Vong Linh Phép Thuật ở tương lai, bởi vì phải tự mò mẫm mà tu luyện làm cho quá trình đó khó tránh khỏi có chút sai lệch so với trong bí tịch ghi lại.
Không có bí tịch trong tay nhưng cũng may mắn là Đình Tấn sở hữu một bộ não với trí nhớ khá tốt, làm cho hắn nắm được lợi thế học là không quên.
Coi như là bây giờ thì đừng nói là nhớ kỹ, hắn còn có thể vẽ ra cả quyển bí tịch, bao gồm từng trang từng chữ từng hình ảnh luôn, chứ không phải một chuyện đùa.
Không chậm trễ thời gian nữa, Đình Tấn chậm rãi dùng Pháp trượng vẽ lên ký hiệu, cẩn thận đến từng milimét, trong miệng đều đặn phát ra các câu chú ngữ quen thuộc, thanh âm trầm ổn lúc cao lúc thấp, có vần có nhịp điệu, sinh sinh nối liền không dứt.
Đình Tấn tựa như đang đi vào một loại cảnh giới vong ngã, tâm trí bây giờ không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, ngoài những nội dung ghi lại trong bí tịch.
Động tác không nhanh không chậm hoàn thành, sau cùng chưa đến 10 giây, ngay khi hắn vừa đọc xong câu chú ngữ cuối cùng thì cũng là lúc mà toàn bộ vòng tròn ma pháp nối liền tất cả các ký hiệu lại với nhau, hình thành một vòng đồ án kì bí, phát ra quang mang nhàn nhạt, ẩn hiện trôi nổi giữa không trung.
Đồ án chợt rơi xuống đất hệt như một chiếc lá rụng, ngay tại vị trí nó rơi xuống tức khắc đã hình thành một vòng xoáy đen ngòm, bên trong đó liên tục phát ra những âm thanh kinh khủng, đến làm cho người rợn cả sống lưng.
‘Rộp rộp... răng rắc...’
Một tên Bộ Xương Chiến Sĩ từ trong vòng xoáy chậm rãi trồi lên, vẻ bề ngoài lại khác biệt rất nhiều so với trước kia Đình Tấn thường hay triệu hồi.
Bộ xương màu trắng ngà, bóng loáng như ngà voi, đốt xương to lớn gấp đôi người bình thường, nhất là từ chân trở xuống thô to hơn gấp ba bốn lần. Đầu đội mũ giáp với hai sừng nhọn hai bên hướng lên trời.
Trên người của tên Bộ Xương Chiến Sĩ chỉ ăn mặc đơn độc một bộ giáp, không rõ là được làm từ loại vật liệu gì, chỉ thấy nó tản mát ra dạng màu đen bóng loáng ánh kim loại, bảo vệ toàn bộ thân mình của tên Bộ Xương Chiến Sĩ. Đồng thời, trên bờ vai của bộ giáp còn mọc ra thêm hai bộ xương đầu bò, trông cực kì dữ tợn.
Tay trái cầm khiên hình giọt nước, xung quanh mọc ra tua tủa sừng nhọn, tay phải cầm rìu lớn lưỡi rìu to gấp ba lần rìu chữa cháy, diện mạo khủng bố đến uy vũ, dẫn đến Đình Tấn không tài nào di dời ánh mắt mình đi nơi đâu được.
Thật sự nhìn sơ qua là đã nhận rõ sự khác biệt giữa con này với những con trước kia của hắn.
Mắt nhìn tới một tên Bộ Xương Chiến Sĩ đấy, trong đầu Đình Tấn âm thầm kêu lên một tiếng ‘Dò Xét’.
Bộ xương chiến sĩ (Sinh vật triệu hồi)
Chủ nhân: The Dawn
HP: 575/575
MP: 0/0
Sát thương vật lý: 34 – 37
Phòng thủ vật lý: 2.4
Phòng thủ ma pháp: 1.7
Nhìn lấy thuộc tính từng dòng từng chữ, Đình Tấn không nhịn được than thở một hồi:
- Quả thật là kinh khủng.
Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống bỗng dưng vang lên liên hồi bên tai Đình Tấn, đánh thức hắn khỏi suy nghĩ ngẩn ngơ.