Chương 245: Trở về

Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 245: Trở về

Bỏ ra hơn 2 tiếng thời gian đi bộ, Đình Tấn cuối cùng cũng về được đến [Đệ Nhất Quán] ở quảng trường trung tâm. Bầu trời lúc này đã tối đen, thời gian hiện tại cũng đã gần 9 giờ tối.

Phải biết lúc Đình Tấn chém giết với đám người Hồng Môn Hội thì cũng chỉ mới là 7 – 8 giờ sáng mà thôi. Quá trình chiến đấu cũng không quá 30 phút, nhưng tiêu tốn nhiều thời gian như vậy một phần cũng là vì hắn phải đi đánh quái để tẩy điểm PK.

Còn lại một phần khác thì là do hắn mang quá nhiều đồ vật trên người, vượt quá tải trọng mà thuộc tính nhân vật cho phép. Vì thế nên tốc độ bị làm chậm lại đến hơn 80%.

Nếu không phải có trang bị Quần Prometheus, Giày Mercuries và Áo Khoác Ma Pháp hỗ trợ đến 90% tốc độ di chuyển, Đình Tấn sợ rằng phải đến hơn 12 giờ đêm mới có thể đặt chân về đến EL thành.

Mệt mỏi kéo lê thân xác vào trong quán ăn, Đình Tấn đưa mắt nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm ai đó. Hiện tại tuy rằng đã hơn 9 giờ tối, thế nhưng người chơi cũng còn hoạt động rất sôi nổi. Trong [Đệ Nhất Quán], bàn ăn đều đã kín mít, chỉ còn một vài bàn trống trong tổng số hơn vài chục bàn ăn của quán.

- "Xin lỗi, ngài cần gì ạ?"

Đang lúc Đình Tấn ngó dáo dác nhìn xung quanh thì không biết từ lúc nào đã có một cô gái trẻ chỉ khoảng độ 18 – 19 tuổi tiến đến phía sau hắn, mở giọng hỏi thăm. Cả người ăn bận một bộ váy tiếp viên kín đáo, thanh lịch, cô gái này chính là một người chơi được thuê làm nhân viên phục vụ của [Đệ Nhất Quán].

Nghe có người ở phía sau mình lên tiếng hỏi thăm, Đình Tấn giật mình xoay người lại nhìn xem đối phương là ai và muốn gì.

- "A! Ngài là…"

Không chờ cho Đình Tấn kịp lên tiếng hỏi thăm, cô gái còn chưa thấy được khuôn mặt của hắn, chỉ mới vừa trông thấy dáng vẻ bên ngoài thôi thì dường như đã nhận ra được thân phận của hắn là ai rồi.

Nàng kinh ngạc không kìm được bật thốt lên, sau đó như sực nhớ ra điều gì nên liền vội vàng che miệng lại. Bất quá, ngón tay nàng đang chỉ thẳng vào người hắn thì vẫn còn ngừng lại giữa không trung mà quên thu hồi về.

Tiếng la của cô gái phục vụ viên này tuy nhỏ nhưng cũng làm những người xung quanh đó bị hấp dẫn sự chú ý. Một số người có chút tò mò nhìn sang cô gái rồi lại nhìn đến thân ảnh của Đình Tấn.

Và rồi không biết từ đâu và từ ai trong đại sảnh quán ăn, một giọng nói vang lên đánh động tất cả những người chơi đang có mặt tại đây.

- "Ah! Là The Dawn! Người đó là hội trưởng [The Alliance]!"

Giọng nói vừa phát ra, vô số cặp mắt lập tức đổ dồn về phía Đình Tấn làm hắn không khỏi đổ mồ hôi hột.

Ngay khi hắn vừa định nhất chân, cất bước chạy đi ra ngoài, một gã người chơi đột nhiên lao ra chặn đường, rồi lao vào ôm lấy tay hắn, liên mồm gào thét lên.

- "Aaa… Hội trưởng, ta là fan cuồng của ngươi đây. Ta rất rất hâm mộ ngươi, cho ta vào [The Alliance] đi, ta hứa sẽ làm nhiệm vụ mỗi ngày, sẽ nạp tiền vào cống hiến cho công hội. Cho ta gia nhập đi."

Tên người chơi này vừa nắm chặt lấy cánh tay của Đình Tấn, vừa lắc mạnh không ngừng nghỉ. Miệng cũng liên tục ‘nã đạn’, khiến cho hắn có chút bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- 'Mới rời đi nơi này có hai ngày, đáng lý ra mọi người phải quên ta đi chút ít rồi mới phải chứ. Làm sao cứ như bản thân lại trở nên càng thêm nổi tiếng vậy trời?!'

Trong đầu âm thầm kinh ngạc suy nghĩ, Đình Tấn cũng cố nặn ra nụ cười, từ tốn nói câu từ chối với tên người chơi đang đeo bám mình rồi nhẹ nhàng gạt tay hắn sang một bên, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Bất quá, đám người xung quanh lại không cho hắn đi mới khổ. Có một người rồi lại hai, ba người cho đến N người lao vào bao vây lấy Đình Tấn chẳng khác nào hắn chính là một minh tinh đang hot nhất thời điểm hiện tại vậy.

Đình Tấn trước giờ nào có bị tình cảnh người bu đông như thế này bao giờ, nhiều lắm là bị một đám quái vật vây quanh mà thôi. Muốn chen lấn ra bên ngoài nhưng đông người quá, hắn lại không thể thoát ra được.

Bỗng nhiên, không biết là ai và từ đâu đến đột nhiên nắm lấy tay hắn, lôi ngược về phía sau. Đình Tấn không tự chủ mà chạy theo sự lôi kéo của đối phương.

Đám đông trông thấy Đình Tấn bỏ chạy thì liên tục gào thét như zombie đuổi theo con mồi, thế nhưng bọn họ rất nhanh thì lại bị mấy thân ảnh khác đứng ra ngăn cản lại. Những người này đều mang trên vai phù hiệu của [The Alliance].

Một lúc sau, Đình Tấn cuối cùng cũng biết người lôi kéo mình là ai. Chính là người mà hắn đang muốn tìm kiếm trước đó, Lý Uyên.

Trước đó, khi Đình Tấn bị người chơi vây quanh, cô gái tiếp viên đã vội vàng chạy đi tìm Lý Uyên để báo cáo. Nhận được tin tức Đình Tấn đã quay trở lại, Lý Uyên vất bỏ mọi công việc đang làm dang dở, nhanh gọi mấy người trong tiểu đội chạy ra giúp đỡ ngăn lại đám người quá khích kia rồi lôi kéo hắn về không gian riêng của phòng ăn.

Bây giờ, ngồi xung quanh bàn ăn đã đầy đủ những gương mặt quen thuộc không thiếu một ai, ngược lại còn có thêm hai người mà Đình Tấn không biết là ai. Một người thanh niên trẻ, đang ngồi cạnh tên HappyLife413, và một cô gái trẻ lạ mặt đang ngồi bên cạnh David.

- 'Chắc hẳn đây là hai thành viên mới được tuyển mộ vào làm việc không lâu.'

Thầm nghĩ trong đầu, không kìm được sự tò mò trong lòng Đình Tấn liền mở lời hỏi thăm.

- "Mấy hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao ta cảm giác như mình lại trở nên nổi tiếng thế?"

Lời vừa thốt ra thì Đình Tấn liền trông thấy hơn mười cặp mắt liền đổ dồn về phía mình như đang nhìn động vật quý hiếm.

Lý Uyên lúc này mới vừa từ bên ngoài trở về sau khi bàn giao lại công việc cho mấy người nhân viên xong.

Vô tình nghe được lời nói của Đình Tấn, cơn tức giận kìm nén mấy ngày hôm nay của nàng liền bị kích thích bộc phát ra. Hùng hổ tiến đến bên cạnh, Lý Uyên đưa tay véo thật mạnh vào lỗ tai hắn, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

- "Ngươi còn hỏi là tại làm sao? Mấy ngày hôm nay ngươi không biết mình làm nên chuyện gì sao? Đến cả về cũng không báo trước một tiếng, làm hại mọi người bị ngươi làm cho bận bù đầu, tối tăm mặt mũi, khổ không thể tả."

- "Áu áu… từ từ bình tĩnh có gì thì nói. Đừng động tay động chân mà…"

Đình Tấn gương mặt vô tội, không hiểu tại làm sao mình lại bị véo tai. Tuy rằng không đau nhưng hắn biết, có thể mình đã gây ra chuyện rồi. Thế nên hắn giả vờ giống như cảm giác đau lắm vậy, liên tục xua tay kêu gào cầu xin tha thứ.

Thấy vậy, Lý Uyên cũng có chút xót trong lòng, không nỡ muốn làm đau hắn. Bất quá, đang lúc nàng không để ý thì đột nhiên, không biết là vô tình hay cố ý, bàn tay Đình Tấn đang quơ lung tung lại đưa tới vuốt nhẹ vào tay nàng.

Cảm giác hơi ấm của bàn tay Đình Tấn truyền đến tay mình rồi xông thẳng lên đến đầu não. Lý Uyên vội vàng rút tay trở về, cả gương mặt cũng trở nên đỏ chót. Cả bàn tay trở nên tê dại, nhất là nơi xảy ra ‘va chạm’ tựa như có một dòng điện chạy qua.

Dường như vẫn chưa hề hay biết hành động của mình đã gây ra hậu quả thế nào, Đình Tấn vô tư gãi đầu, hỏi thăm mấy người trong tiểu đội.

- "Mấy ngày hôm nay, ta vướng vào một cái phụ bản, loại hình khá là đặc biệt và mới lạ, phải phòng thủ năm đợt sóng quái vật công kích, rất khác biệt so với những kiểu phụ bản chém giết quái vật theo khu vực như trước đây.

Ở trong phụ bản thì không cho liên hệ với những người ngoài, thế nên ta quả thật không biết mấy ngày hôm nay xảy ra chuyện gì. Mấy người các ngươi có thể giải thích một chút không?"

Mấy người trong tiểu đội nghe Đình Tấn giải thích thì lập tức hiểu ra, bởi lẽ bọn họ cũng không liên lạc được. Trong số bọn họ, Lý Uyên và lão Marc là hai người trực tiếp bày ra kế hoạch cho lần rắc rối này, thế nên cả nhóm người liền đưa ánh mắt mình về lão Marc và Lý Uyên tựa như muốn nói cho Đình Tấn hai người này sẽ trả lời cho hắn.