Chương 249: Hỏi thăm
David trông thấy tình cảnh này thì cũng có chút tò mò. Bất quá, hắn cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ liếc nhìn một cái, gật đầu chào Đình Tấn rồi thong thả rời khỏi phòng ăn.
Về phần Lý Uyên thì hơi liếc mắt nhìn qua Đình Tấn, rồi lại nhìn về phía Lạc Hồng một cái. Nhưng phản ứng thì cũng giống như David, không hề nói tiếng nào mà chỉ bình thản rời đi.
Chờ cho mọi người rời khỏi phòng ăn này, Đình Tấn mới ngồi xuống rồi ra hiệu cho Lạc Hồng ngồi xuống vị trí ở đối diện hắn.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu nhưng không nói một lời nào. Đình Tấn thì chỉ im lặng quan sát kỹ lại Lạc Hồng, lúc nãy ngồi có chút xa hắn cũng nhìn không rõ được đối phương.
Mà Lạc Hồng mới đầu cũng rất bình tĩnh, thế nhưng dần dần bị ánh mắt soi mói của Đình Tấn nhìn mãi thì cũng có chút không chịu được rồi. Nàng mới lên tiếng mở lời trước tiên.
- "Ngươi gọi ta lại làm gì?"
Giọng nói lành lạnh của Lạc Hồng vang lên bên tai, Đình Tấn lúc này mới giật mình phục hồi tinh thần. Nghĩ lại thì không khỏi có chút ngượng ngùng vì hành động không lễ phép như vậy.
Tuy nhiên, gương mặt của hắn vẫn bình tĩnh, không hề có biểu hiện gì khác. Mỉm cười, Đình Tấn trả lời một cách từ tốn.
- "Ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi một chút."
- "Chuyện gì?"
Lạc Hồng nhanh chóng hỏi lại.
- "Ừm, một chút chuyện trong quá khứ của ngươi. Ví dụ như ngươi tên thật là Lạc Hồng luôn sao? Khi còn nhỏ ngươi ở đâu? Có người thân nào hay không?"
Đình Tấn nêu ra một vài ví dụ cũng như là đặt luôn câu hỏi cho Lạc Hồng. Điều này làm nàng không khỏi trở nên cảnh giác với đối phương, dường như có ý định muốn đứng dậy rời đi.
Thấy vậy, Đình Tấn vội vàng giải thích.
- "Ngươi đừng hiểu lầm ta hỏi vậy cũng là có lý do. Dạo gần đây [The Alliance] cũng đã đối đầu với hai công hội lớn trong EL thành, bao gồm [The Throne] và Hồng Môn Hội thì chắc ngươi đã biết rồi. Dù sao tuyển người vào làm đồng minh với [The Alliance] cũng không phải là một chuyện chỉ nói vài câu là xong. Thế nên ta cũng muốn tìm hiểu một chút về ngươi mà thôi."
Bất quá, Đình Tấn giải thích cũng không phải hoàn toàn là thật. Hắn cũng không thể cứ nói thẳng ra là:
- ‘Nhìn ngươi ta có một chút cảm giác quen thuộc lắm nhưng không biết phải nói thế nào.’
Nếu hắn nói thế thì chắc Lạc Hồng sẽ càng trở nên cảnh giác hơn với hắn, thậm chí là rời khỏi căn phòng này ngay tức khắc luôn cũng không chừng.
Thế nên Đình Tấn chỉ có thể bịa ra một vài lý do khác, nghe có vẻ chính đáng hơn cái lý do của mình là được.
Và quả thật nó làm sự căng thẳng của Lạc Hồng cũng giảm đi không ít. Nàng cơ thể đã không còn căng cứng như trước nữa mà đã buông lỏng, trở nên thoải mái hơn.
Gật nhẹ đầu ra hiệu cho hắn là nàng đã hiểu, Lạc Hồng im lặng một lúc dường như đang suy nghĩ phải nên trả lời thế nào.
Ngay sau đó không lâu, nàng bắt đầu giải trình cho Đình Tấn về xuất thân của mình.
- "Ta không có người thân, từ lúc ta nhận biết được sự vật xung quanh thì đã sống ở một cô nhi viện gọi là Marie rồi. Lúc 14 tuổi ta trốn ra ngoài vì nơi đó định bán ta cho một khu ‘nhà thổ’. Sau đó thì ta lang bạc bên ngoài, sống nhờ ăn xin, phụ giúp việc, buôn bán v.v… cho đến hiện tại."
Giọng nói bình tĩnh, không vui không buồn, không nóng không lạnh của Lạc Hồng làm cho Đình Tấn cũng phải nhìn lại nàng với một ánh mắt khác.
Với một đất nước nghèo nàn, kinh tế bị thụt lùi lại so với những quốc gia khác trên thế giới đến hơn 50 – 60 năm như nước Entire Land thì cũng chỉ có thể hơn được một vài nước nghèo ở châu Phi mà thôi.
Tất cả nguyên do đều đến từ khoảng thời gian chiến tranh, giành độc lập cho lãnh thổ. Đối với chiến tranh thì chuyện trẻ con bị bỏ rơi, buôn bán người cũng là quá thường thấy.
Nhưng đâu ai biết đối với một đứa trẻ thì chuyện đó không hề bình thường chút nào. Bản thân Đình Tấn cũng là một nạn nhân trong số những đứa trẻ bị mồ côi, mất đi cả cha lẫn mẹ không nơi nương tựa. Thế nên hắn biết rõ cuộc sống đó rất khó khăn, nói chi là đến Lạc Hồng, một thân cô gái sống một mình bên ngoài xã hội đầy rẫy nguy hiểm kia.
Có chút thổn thức và đau xót trong lòng, Đình Tấn không kìm được lại hỏi thăm nàng thêm vài câu.
- "Hiện tại ngươi đang sống thế nào? Có ổn không?"
- "Ta sống một mình ở Thành phố Sinra. Từ lúc chơi game đến giờ thu nhập của ta tăng lên rất nhiều cho nên điều kiện cuộc sống cũng không còn khó khăn như trước nữa rồi. Ngươi cũng không cần phải lo."
Lạc Hồng vẫn lạnh nhạt trả lời từng câu hỏi của Đình Tấn. Đồng thời cũng không thắc mắc gì nhiều việc hắn hỏi thăm chuyện đời sống riêng tư của nàng nữa.
Về phía Đình Tấn, biết được nàng đã ổn định sống cũng không còn khó khăn như trước thì không hiểu sao tâm trạng như bị một thứ gì đó đè nặng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Đôi mắt hắn đảo quanh một vòng, sắp xếp lại câu chữ rồi mới lên tiếng.
- "Nếu như có xuất hiện khó khăn về mặt kinh tế hay có vấn đề gì ở cuộc sống hiện thực thì cứ nói với ta hoặc David hoặc bất cứ ai trong [The Alliance] nhé. Cứ xem nơi này là một ngôi nhà mới của ngươi, đừng ngại ngùng gì cả."
Với nụ cười ấm áp và giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Đình Tấn, nếu có cô gái nào đó nghe được lời an ủi này của hắn thì chắc sẽ không nhịn được cảm động, ‘đổ’ ngay mất.
Bất quá, Lạc Hồng thì không có biểu hiện gì quá kích động, chỉ cười mỉm gật đầu một cái. Dường như xã hội tàn khốc đã dạy cho nàng rất nhiều bài học về lừa gạt thế nên nàng cũng chưa buông lỏng cảnh giác với Đình Tấn.
Lắc đầu cười khổ một cái, Đình Tấn cũng hiểu thái độ của nàng là bởi vì cuộc sống tạo thành, cũng không thể bắt nàng trở nên thân cận, hoàn toàn tin tưởng với một người chỉ mới vừa gặp mặt vài tiếng được. Bây giờ có hỏi tiếp cũng không thể thu hoạch được thông tin mà hắn muốn, thế nên hắn cũng nhanh chóng đáp lời.
- "Thôi trễ rồi, ngươi về phòng đi. Nếu có cần gì thì cứ nói, nhớ nhé!"
Lạc Hồng mỉm cười, chậm rãi đứng dậy chào hắn một cái rồi dứt khoát xoay lưng rời đi.
Nhìn lấy bóng lưng của nàng, Đình Tấn lại không tự chủ đưa tay lên sờ sờ lấy khuôn mặt của mình. Trong lòng không khỏi nghĩ đến một vài khả năng làm xuất hiện cảm giác quen thuộc trong lòng hắn.
Nhưng là rất nhanh, hắn liền lắc đầu dẹp bỏ suy nghĩ này, trong miệng thì thào.
- "Biển người vô số, người giống người là chuyện bình thường. Ta cũng không biết rõ nguồn gốc của mình, thì làm sao có khả năng xảy ra chuyện đó kia chứ. Thôi, kệ đi, tập trung lo chuyện trước mắt đã."
Nói đoạn, Đình Tấn từ từ đứng dậy trở về phòng riêng của mình ở [The Alliance Khách Sạn].
Một lúc sau đó…
Ngồi trên giường, Đình Tấn mở ra kiểm tra lại ba lô của mình. Lúc nãy, khi đang lấy đống trang bị rác ra cho Lý Uyên, hắn mới để ý tới những phần thưởng mà hệ thống thưởng cho, khi kết thúc đợt sóng quái vật xâm lấn cuối cùng.
Bởi vì trên đường gặp phải đám người Hồng Môn Hội chặn đánh, sau đó lại gấp gáp trở về rồi gặp cả đám người trong đội làm cho hắn quên bén đi mất mấy phần thưởng này.
Còn khi ngồi trên bàn ăn, người đông quá, hắn cũng không tiện mà mở ra kiểm tra xem phần thưởng đó là cái gì. Bây giờ rãnh rỗi có thời gian, Đình Tấn mới lấy ra xem xét lại mấy phần thưởng này.
Trong đợt sóng quái vật xâm lấn cuối cùng, hệ thống chỉ thưởng cho Đình Tấn một món đồ vật, gọi là ‘Sách Thông Tin’. Đến sau khi hoàn thành xong cả phụ bản, hệ thống mới tiếp tục thưởng thêm mấy món như ‘Túi Trang Bị Đồ Tím’, ‘Túi Vật Phẩm Ngẫu Nhiên’ và ‘Túi Bí Kíp Ngẫu Nhiên’, mỗi thứ một phần.
Những món phần thưởng ở phía sau thì Đình Tấn đã quá quen thuộc rồi, thế nên hắn cũng không chú ý đến quá nhiều. Tuy nhiên, món phần thưởng ‘Sách Thông Tin’ thì lại khá xa lạ với hắn.
Từ lúc bắt đầu đặt bước chân đầu tiên vào trong game cho đến hiện tại, hắn chưa từng nghe tới món đồ này. Mà về phần giá trị của nó, chỉ cần xem cách tặng thưởng được hệ thống sắp xếp theo thứ tự tăng dần sau mỗi đợt sóng quái vật, trong lần phụ bản này thì đã đủ biết rồi.
Đợt sóng thứ tư Đình Tấn nhận được một điểm kỹ năng tự do, một ‘Túi Bí Kíp Ngẫu Nhiên’, mà đến đợt cuối cùng hắn chỉ nhận được duy nhất một phần ‘Sách Thông Tin’. Điều này nói rõ, giá trị của nó chỉ có cao chứ không thể thấp hơn, so với hai thứ kia cộng lại.
Chậm rãi cầm một quyển sách, bề ngoài dày cộm không khác gì với một quyển từ điển hay sách bách khoa toàn thư quái vật mà Đình Tấn vẫn hay đọc ở thời điểm trước khi trọng sinh.
Thử lật xem nội dung bên trong quyển sách, toàn là giấy trắng không hề có ghi thứ gì trong đó, Đình Tấn cũng không khỏi có chút hụt hẫng. Nhưng ngay sau đó, khi hắn vừa nhìn đến thông tin của quyển sách thì cắm mắt liền trợn tròn lên. Nhịp tim bắt đầu gia tốc, đôi bàn tay đang cầm cuốn sách cũng trở nên run rẩy.