Chương 64 Thử nghiệm vũ khí

Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 64 Thử nghiệm vũ khí

Chương 64 Thử nghiệm vũ khí

Hai chiếc thuyền buồm to lớn như cố ý khiêu khích, thủy quân Phù Nam đuổi nửa buổi sáng mà chúng cứ như có phép, sắp tiếp cận được lại chạy mất. Mãi tới gần trưa, lúc gió ngược chiều, tốc độ của những chiếc thuyền buồm mới dần chậm lại.

"Ha ha, chạy không nổi nữa rồi, nhanh, tăng tốc chèo, bắt sống chúng". Gã chỉ huy cười lớn.

Bất ngờ, từ ngoài biển, gần hai mươi thuyền chiến Trireme kiểu La Mã xuất hiện, chúng đã phục sẵn ở khu vực đảo Hòn Mê, Hòn Cát cả ngày nay. Những chiếc thuyền đã trải qua những trận hải chiến đã được kiểm nghiệm trong lịch sử Châu u giờ đã xuất hiện ở Lĩnh Nam.

Vốn dĩ tàu buồm cỡ lớn có ưu thế về mặt hoạt động trên biển hơn và cũng chưa có sự phát triển hỏa khí nên các chiến dịch ven bờ và đổ bộ thì vẫn cần đến những chiến thuyền kết hợp mái chèo bởi độ cơ động của chúng.

Mẫu Trireme ba tầng chèo, dài tới bốn mươi mét, rộng ngang sáu mét, có mái che, đóng theo kiểu thuyền long cốt với phần mũi ram bằng đồng hoặc sắt để tông ngang hoặc áp sát tiếp cận được lựa chọn làm tiên phong trong thời gian đầu của hải quân. Tuy tốn kha khá gỗ để đóng chúng nhưng Lạc cũng không tiếc lắm, tương lai khi thay đổi hải quân, hắn sẽ bán rác thải công nghệ cho những nước như Nhật, Hàn. Bởi những mẫu thuyền chiến này vẫn đang rất hot trên thế giới và sẽ còn hoạt động ngon lành tới khi đại bác trên tàu chiến sử dụng.

"Thu buồm, chèo hết tốc lực". Những viên sĩ quan trên thuyền hô lớn.

Mỗi chiếc Trireme có một trăm bốn mươi tay chèo chia làm ba tầng, chở theo mỗi thuyền là một đại đội bộ binh. Những người đầu tiên trong việc thử nghiệm lính thủy đánh bộ ở Đại Việt. Những chiến thuyền tăng tốc, nhắm thẳng vào những chiếc thuyền dạng Mông Đồng của Phù Nam.

Thủy quân Phù Nam cũng không yếu, thuyền Mông Đồng của họ khá lớn và có tới gần bốn mươi tay chèo, thuyền thân hơi dạng cong giống thuyền ViKing, chúng không hề đóng mái che, buồm có nhưng vẫn là buồm tam giác. Phía sau cũng có những lâu thuyền lớn lắp cả máy bắn đá và đại nỏ.

Nhưng kết cấu thân tàu đóng theo kiểu Clinker vốn không chịu được xung lực mạnh như kiểu Carvel của phương tây, đối mặt với lực tông ngang của những chiếc thuyền lớn, thấp, với tỉ lệ 7:1 có thiết kế mũi chuyên để tông thì hậu quả dễ hiểu. Liên tiếp những chiếc thuyền bị tông gãy đôi. Gỗ vụn cùng sóng và người văng tứ tung trên biển. Những thủy binh Phù Nam và những nô lệ chèo thuyền nắm tay nhau đi vào bụng cá rất nhiều.

"Thuyền to tiến lên, bắn đá, bắn cung yểm trợ, lũ tàu kia đã mất lực, không cần sợ".

Gã chỉ huy quân Phù Nam căm tức ra lệnh, Phù Nam là nước ven biển, thế nên kinh nghiệm thủy chiến, hải chiến không yếu, bởi hoạt động thương mại nên khu vực này cướp biển tuy hơi nhỏ lẻ nhưng khá nhiều.

Những tàu lớn của Phù Nam mới chỉ bắn được một lượt thì một đội tàu lại xuất hiện, chắn ngang giữa chúng và những chiến thuyền Trireme.

Đó là kiểu chiến thuyền kết hợp giữa thuyền Mekurabune của Nhật Bản và thuyền rùa của Hàn quốc. Dài chừng hơn ba mươi mét, cao chừng hơn năm mét, rộng sáu mét, được chia làm ba tầng. Đây là loại thuyền yểm trợ đổ bộ và đánh cận chiến trong ven bờ mà Lạc sẽ phát triển. Loại thuyền này vẫn đóng theo kiểu long cốt, thân thuyền thì đóng kiểu Carvel, trừ lỗ châu mai thì tàu được bọc kín bằng hai lớp tre đực, toàn bộ mạn thuyền đều có những lớp thép tấm dày, chếch chéo để cản tên, lao, nóc thuyền thì đóng những cây đinh nhọn, chống đổ bộ và máy ném đá.

Toàn thân kín mít với trang bị mỗi mạn tàu là bốn máy phóng đá, bốn cỗ máy phóng lao với những mũi tên thép cải tiến để xuyên qua chiến thuyền, xen lẫn là tám cỗ máy bắn tên liên hoàn Polybolos. Sau khi những nhà máy thép hoạt động, các bộ vũ khí đã được thay thế rất nhiều linh kiện bằng thép để bớt cồng kềnh và đưa lên tàu chiến.

Với vỏ bọc và lượng vũ khí khủng, chúng thực sự là những thiết giáp hạm cổ đại, bất chấp những tên, đá ném tới. Với tầm xa hiệu quả ba trăm mét, những cỗ máy chiến tranh Đại Việt liên tục khai hỏa, một mặt về phía những lâu thuyền lớn, một mặt yểm trợ bộ binh trên những chiếc Trireme đang đánh giáp lá cà.

"Thuyền nhỏ, cắt ngang, tiếp cận chặt mái chèo của chúng, không cho chúng cắt đôi đội hình".

Gã tướng Phù Nam bất chấp lửa cháy, lính lác vẫn không ngừng ngã xuống mà ra lệnh. Giờ này nếu quay đầu, rất có thể đội tàu xung kích sẽ đuổi theo, hắn vừa quan sát, tốc độ của tàu Đại Việt nhanh hơn của hắn.

Thuyền Phù Nam cậy đông, bất chấp thương vong mà tiến lên theo lệnh, chúng tông thẳng vào mạn thuyền rùa Đại Việt, những gã to khỏe tiếp cận được thì cầm rìu chặt lấy chặt để những mái chèo.

"Báo cáo, quân địch đang cố gắng hủy mái chèo của ta".

"Nỏ máy bắn tự do, đổi tên lửa, hạ gục tàu tiếp cận. Người chèo chuyển xuống dùng bàn đạp, chuyển sang chạy guồng nước".

Hải quân Đại Việt đã được phân chia huấn luyện đoàng hoàng, chèo thuyền và chiến đấu riêng biệt. Những người lính chèo thuyền bị hỏng mái chèo nghe lệnh, rất nhanh chóng chuyển xuống bàn đạp ở tầng dưới, con thuyền lại biến thành đạp thủy xa với rất nhiều guồng nước động lực, tuy hơi ì ạch hơn nhưng di chuyển vẫn ngon lành dưới sự ngỡ ngàng của gã tướng Phù Nam.

Phía bên những tàu xung kích, những chiếc thuyền mất đi xung lực của Đại Việt cũng mở nắp khoang, bật ra những móc nối ván cầu tiến hành đánh cận chiến. Những thủy binh trang bị nhẹ của Phù Nam hoàn toàn bị áp đảo với hai tiểu đội mở đường dùng nỏ liên châu và những người lính cầm khiên trang bị phi tiêu Plumbata La Mã. Plumbata là một dạng phi tiêu ba cạnh, dài chừng ba mươi centimet, đầu có gắn một cục sắt, hoặc chì để nhằm mục đích tăng sức nặng đầu mũi hướng tới xuyên giáp. Với những cánh tay khỏe mạnh quen bơi lội thì đây là một thứ vũ khí ném tay cực tốt cho hải quân.

Trận đánh nhanh chóng nghiêng về một chiều, hải quân Đại Việt chiến thắng giòn giã chỉ với lực lượng bằng một nửa. Hơn ba mươi thuyền chiến Phù Nam lặc lè tháo chạy trong ấm ức. Quân Đại Việt bắt sống hai chiếc lâu thuyền bị bắn cháy buồm, sáu chiếc Mông Đồng, còn lại bị đánh chìm, bắn cháy, hư hỏng nặng.

Nàng Chân mỉm cười hạ xuống chiếc ống nhòm, ra lệnh.

"Chỉnh đốn lại đội hình, tối nay tiến lên mở đường để bộ binh đổ bộ".

Tối ấy, thủy quân Phù Nam chỉ kịp thả ít người ngược dòng lên báo tin, sau đó không chiến mà lui sâu về phía nam. Thuyền chở quân Đại Việt một mạch tiến lên tận ngã ba sông Chu, sông Mã. Một ngàn lính thủy đánh bộ kết hợp với lính đặc công của hai sư đoàn đã chờ sẵn ở đó rồi hành quân về phía chiến trường sông Mã.



Nhật Nam, một toán lính Hán chừng trăm người đang tản mát trong một khu rừng. Chúng mới tìm thấy một bộ tộc sống sâu trong này. Những nơi thoáng đãng, ven sông đã rất khó tìm được người. Hoặc là bị giết hoặc là chạy cả rồi, chúng cũng không ngu mà lên đánh nhau với quân Đại Việt. Trong lúc nhàn nhã, chúng tiến hành đi sâu vào những khu rừng, tìm những bộ lạc còn sót để đi săn mua vui.

Trong khu rừng nọ, một cô gái run rẩy ôm lấy người chồng mới cưới, anh ta đã tắt thở bởi mũi tên vẫn đang chảy máu ròng sau lưng. Cô căm hận, nước mắt chảy dài, chỉ tay vào gã Hán tướng.

"Thần linh sẽ cử những chiến binh của người xuống trừng phạt các ngươi, lũ ác quỷ".

"Ha ha ha, cái đó ta không biết, nhưng hôm nay bản tướng sẽ thay thần linh lo cho ngươi, sau này, ngươi sẽ coi ta như thần, ha ha ha". Gã Hán tướng mặt đầy gian tà cười lớn.

Bất chợt, cô gái há hốc mồm bởi thứ cô nhìn thấy phía sau lưng gã tướng Hán, đó là một con chó sói đeo vòng cổ.

Tên Hán tướng cũng nhận ra, hắn nheo mắt quay lại, rồi phá lên cười lớn.

"Ha ha ha, đây là chiến binh của thần linh hả. Một con chó đen à? Ha ha ha".

Chợt, một cơn gió vụt qua, hắn thấy cánh tay mình mát lạnh. Hắn trợn mắt, nhìn gã người xanh lè đang khẽ vạch lên tay một dấu gạch ngang, rồi rống lên như con lợn bị chọc tiết vì cơn đau truyền đến từ cánh tay cụt.

"Không phải chó, là người, màu xanh". Gã anh cả chậm rãi nói.


Thượng nguồn sông Mã, ba tên cầm đầu của quân Lang Xan là Lan Nang, Phông Tai, Thét San đang ngồi bàn bạc.

"Quân Lĩnh Nam đã bị dồn vào một góc, quân của ba chúng ta đã kiềm chặt cánh trái. Giờ chỉ cần một đạo quân đánh xen vào khu vực này, chúng ta sẽ chia cắt được bọn chúng".

"Đúng thế, mặc dù chúng được tiếp viện nhưng cũng chẳng có bao nhiêu. Đáng kể ở chỗ, bọn chúng phối hợp rất tốt, vũ khí lại mạnh, dựa vào địa hình thì rất khó đánh. Vậy nên chỗ này là hợp lý nhất, nếu chúng muốn cứu đồng đội thì buộc phải quyết chiến ở vùng bằng phẳng này.".

"Đó chẳng phải thứ chúng ta đang muốn hay sao, đây là cơ hội tốt để tiêu diệt các thủ lĩnh, tiếp nhận dân và bộ tộc của họ. Để chúng và quân Lĩnh Nam giết chán, ta đến cũng không muộn. Tốt nhất là cùng nhau chết cả".

Cả ba gã cùng gật đầu cười, bất luận ngày mai thắng hay thua, chúng cũng sẽ đạt được mục đích.

Bởi rút lui chậm hơn phía dưới, nên vô tình hai tiểu đoàn của Thiều Hoa bị chia cắt. Bốn tiểu đoàn là bốn, một, bảy Xích Quỷ và một u Cơ bị vây chặt cách các tiểu đoàn còn lại một khu đất bằng phẳng chừng hơn ba cây số vuông, họ dựa vào một dãy núi đá vôi mà tạo công sự cố thủ. Tuy đã vài lần tiến hành kết hợp phá vây, nhưng quân số của Lang Xan quá đông nên Thiều Hoa vẫn bị đẩy lùi, giờ này, quân Lang Xan chuẩn bị tiến mạnh vào khu vực đó, nàng bị buộc phải chiến không địa lợi với quân số đông gấp đôi mình.


"Báo cáo sư trưởng, cá đã cắn câu". Người lính trinh sát vui vẻ nói.

"Bao nhiêu?". Thiều Hoa cộc lốc trả lời.

"Báo cáo, chừng hơn một vạn, quân lũ thủ lĩnh vẫn đóng giữ chân các tiểu đoàn bị vây".

"Rất tốt, các đại đội sẵn sàng, lập tức xuất phát. Tiểu đoàn tám, chín Xích Qủy đánh bọc hậu, không cho một tên nào thoát. Các tiểu đoàn còn lại, mang theo vũ khí mới xuất phát".

Chiều hôm ấy, hơn một vạn quân Lang Xan do các thủ lĩnh dẫn đầu tiến sâu thêm chừng hai cây số, dàn trận dựa lưng vào núi đá mà chặn không cho Thiều Hoa đi tiếp viện. Chúng hả hê khi nhìn thấy quân đội của nàng, chỉ chừng bốn ngàn người mà lại có tới một nửa là nữ.

"Ha ha, các người nhớ, lát nữa chừa lại mấy đứa xinh đẹp, mang về tộc làm nô. Ả nữ tướng kia, ta nhận".

Những gã chiến binh nghe thế thì cười man rợ, liếm mép mơ tưởng.

"Xông lên, nam giới giết sạch, nữ ai bắt được bao nhiêu là của người đó". Những gã tộc trưởng ào ào ra lệnh.

Hơn một vạn quân Lang Xan từ khoảng cách chừng bảy, tám trăm mét ào ào như cơn lũ quét xông về phía trận địa Đại Việt. Trái lại binh sĩ Đại Việt vẫn trận hình nghiêm cẩn, không có biểu hiện hoảng hốt, cảm giác họ như một con đê, sẵn sàng đón tiếp, đưa cơn lũ kia thành bọt nước.

Thiều Hoa không nói gì, nàng khẽ đưa tay lên, nắm lại.

Tiểu đoàn hỏa lực yểm trợ có sĩ quan riêng, họ vừa cầm ống nhòm vừa ra lệnh. Các cỗ nỏ máy, máy phóng đá, nỏ lớn xuyên giáp thay nhau nhả đạn. Quân Lang Xan đổ xuống cả mảng ở khoảng cách ba trăm mét, chúng cũng từng nếm thử những vũ khí này rồi. Chúng cắn răng chịu thiệt hại, bởi với quân lực đông gấp ba lần thì nếu tiếp cận được, chúng sẽ chiến thắng.

Nhưng cỗ to vẫn còn chờ đợi chúng,dàn cung thủ phía trước tách ra thành nhiều phương trận. Từ những kẽ hở, những người lính căn chỉnh lại những chiếc bệ phóng chi chít những mũi tên rồi châm lửa.

Lưu huỳnh ở Đại Việt không đủ sản xuất công nghiệp, nhưng để làm những thứ thí nghiệm trong vài trận đánh thì dư sức. Thế là "Ong lửa" ra đời, hơn một trăm mũi tên gắn thuốc phóng cuốn quanh đầu, sắp xếp vào những dàn phóng tháo rời được châm lửa. Những mũi tên có gắn một lượng thuốc phóng hoạt động tựa như cơ chế pháo hoa, sử dụng lực đẩy của thuốc phóng mà gây sát thương, liều lượng đã được thí nghiệm từ trước ở cục hậu cần.

Dàn cung thủ và ong lửa trút xuống đầu quân Lang Xan một cơn mưa tưởng chừng như bất tận, chỉ trong một phút ngắn ngủi, gần ngàn người đã nằm xuống. Phải biết rằng lúc đứng giữa chiến trường mà thấy xung quanh mình như bốc hơi thì đã sợ lắm rồi, chứ đừng nói đến cả ngàn.

Thậm chí gần hai chục con voi mang tới, cũng chỉ còn có một, hai con. Chúng quay đầu lại, dẫm lên chính quân mình mà chạy. Thế công của quân Lang Xan chững lại, kể cả quân Đại Việt cũng há hốc mồm kinh ngạc, bốc hơi gần một phần mười quân số trong chớp mắt là một sự đả kích vô cùng nặng nề chỉ có những sĩ quan thì bình tĩnh quan sát và ghi chép lại.

Thực sự cũng không phải Đại Việt không chiếm địa lợi, vô số sỏi nhỏ rải lẫn với lá cây đã rắc ra từ tối qua, mục đích để làm chậm tốc độ xung phong, quân Lang Xan không phải một nhà nước, hầu hết đều là các chiến binh đi chân trần. Sự chính quy và chuyên nghiệp không sánh được Phù Nam, họ thắng ở hung hãn thôi.

Những người Lang Xan còn chưa hết bàng hoàng thì cọng rơm cuối cùng là ba mươi con voi to lớn xuất hiện. Lũ voi toàn thân bọc giáp tấm, phía trên lưng voi, những người lính với cỗ nỏ máy kiểu mới nấp sau những tháp che bằng thép tấm dựng nghiêng bắt đầu nã tên. Người nài tượng thoải mái điều chúng dẫm, đạp, húc trong khi người bắn tên cứ bắn bình thường. Bất lực trong việc gây sát thương với chúng, tuyến đầu quân Lang Xan bỏ chạy dẫn đến đội hình loạn cả một bầy.

Những cỗ xe tăng thịt của Đại Việt chầm chậm tiến lên, vừa đi vừa nã đạn, theo sát phía sau là đội bộ binh hạng nặng, phối hợp cung thủ đi giữa làm cỏ những toán quân nhỏ lẻ. Bất cứ tên nào còn sót hay những tốp bị xé lẻ đều bị họ làm cỏ. Những cỗ máy bắn tên phía sau cũng nhanh chóng được bốc lên xe ngựa, cố định và trở thành những cỗ nỏ ngựa, phối hợp hai lính trường thương ngồi trên, cơ động kéo đi đồ sát khắp chiến trường.

Quân Lang Xan tan vỡ, chúng dẫm cả lên nhau mà chạy theo lối cũ, quãng đường đi về trải đầy xác người, nhưng kết cục của chúng vẫn giống nhau. Lối về, hai tiểu đoàn bọc hậu đã giăng kín trận địa dây thép gai.

Thiều Hoa đứng lặng nhìn vùng đất hoang vu đầy xác người, nàng quay lại gật đầu với người thân binh rồi đưa cho anh ta mảnh vải nhỏ. Người nọ nhanh nhẹn chạy lại chiếc xe chở chim bồ câu, bắt lấy một chú chim rồi buộc tấm vải nhỏ vào chân nó, thả lên trời.



"Thượng nguồn đã chặn lũ, hạ nguồn bắt cá thôi". Nàng Trinh mừng đọc tờ lụa.

"Tất cả tiểu đoàn chuẩn bị, đêm nay, thu lưới".

"Rõ". Các tiểu đoàn trưởng hừng hực khí thế đáp lời.

Thử nghiệm vũ khí đã hoàn tất, giờ là lúc luyện quân, và tính sổ với những người bạn phía nam.