Chương 38 Tái chiếm Đồng Mỏ

Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 38 Tái chiếm Đồng Mỏ

Cuộc gặp gỡ kết thúc, cả Lạc và Cao Thăng đồng ý sẽ nội ứng ngoại hợp, đánh úp Đồng mỏ trong hai ngày tới. Nhìn Cao Thăng rời đi, Lạc khẽ nhếch mép cười.

"Chuẩn bị xong cả rồi chứ?".

Đào Hồng như từ trong hư không xuất hiện, chàng chào quân lệnh rồi nói: "Báo cáo đại úy, đã thả chồn vào hang sói". Lạc gật đầu hài lòng, cả ba lại nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.

Trong soái trướng, Dã Lợi mân mê ly trà nhìn tên man dân ủ rũ quỳ dưới đất.

"Xin tướng quân cứu giúp bộ tộc của tôi, xin ngài". Gã nọ vừa nước mắt vòng quanh, vừa dập đầu như giã tỏi.

Dã Lợi đột nhiên trừng mắt quát lớn: "Các người chẳng phải chạy theo lũ Lĩnh Nam hay sao, sao còn ngươi dám trở về đây? Tưởng bản tướng dễ lừa như vậy sao? Người đâu, lôi ra chém".

Gã kia giật mình, hẵn giãy giụa hô hào: "Tướng quân tha mạng, tôi có tin tình báo".

"Còn già mồm? Lôi đi?".

"Trong quân của ngài có nội gián, tôi sẽ chỉ điểm, xin ngài đừng giết tôi".

Dã Lợi nhếch mép cười, thái độ thằng man này không giống nói dối. Thử vậy đủ rồi, hắn giơ tay ra hiệu cho hai tên cận vệ dừng lại.

"Tốt nhất ngươi nên thành thật, nếu có nửa lời dối trá, không chỉ ngươi mà cả tộc của ngươi cũng đừng hòng sống được".

"Tôi không dám, không dám". Gã kia hoảng đến mức nằm bò cả ra đất.

Tiếp theo đó là một cuộc tâm sự đẫm nước mắt. Gã nọ kể rằng bộ lạc của hắn vốn muốn theo người Hán, nhưng có một lũ chiến binh tự xưng là con thần gì đó. Chúng rất hiếu chiến, lại có vũ khí tốt, ép bộ tộc của hắn đi theo, ai không theo là giết. Hắn vì căm tức tên thủ lĩnh cướp vợ của hắn, hắn cùng mấy anh em liều chết mới thoát ra được. Nguy hiểm hơn, chúng đã bắt tay với một gã đô úy người Bách Việt và một số chiến binh bộ lạc. Định nội ứng ngoại hợp chiếm lại Đồng Mỏ trong ba ngày nữa.

Dã Lợi trầm ngâm, hắn vốn là gia tướng của Lưu Long. Chủ nào chó nấy, tên này cũng dã man không kém gì Lưu Long. Kẻ tám lạng, người bảy lạng rưỡi. Hắn được Lưu Long trọng dụng cũng bởi sự tích cực khi tàn sát, đàn áp. Đặc biệt, hắn rất kỳ thị người Bách Việt. Với hắn, họ là lũ khỉ biết nói, sống trong rừng. Trầm mặc hồi lâu, Dã Lợi gằn giọng hỏi: "Ngươi có biết gã đô úy ấy tên gì không?".

"Tôi chỉ là thường dân, không biết điều ấy. Nhưng có nghe loáng thoáng mấy tên lính nói hắn họ Cao". Gã nọ run rẩy đáp.

"Họ Cao? Tốt, giờ dẫn người của ngươi đi ăn uống chút gì đó. Nếu ngươi nói đúng, ta sẽ trọng thưởng". Nói đoạn, Dã Lợi phân phó tên thân binh chăm sóc cho gã kia. Thực tế là để coi chừng. Trong đầu hắn đã biết họ Cao kia là ai rồi.

Cao Thăng không hề hay biết mình đã bị chú ý, hắn mải mê đi du thuyết các chiến binh người Bách Việt trong doanh trại. Kết quả thì không khả quan lắm có rất ít người đồng tình với hắn, gộp cả người của tộc Mèo Rừng thì mới được có hai trăm người. Tuy vậy, hắn vẫn quyết tâm thực hiện kế hoạch, hắn dự định dùng hai trăm người này bao bây soái trướng rồi giết Dã Lợi. Mất đi chủ tướng, quân Hán sẽ như rắn mất đầu.

Buổi tối hôm ấy, cả doanh trại quân Hán nhìn yên lặng như mặt biển, nhưng ẩn trong đó vô số sóng ngầm. Doanh trại quân bộ lạc đóng xuất hiện chừng hai trăm quân Hán. Gã quân tư mã lặng lẽ triệu tập họ, rồi thu hồi hết vũ khí của những chiến binh bị ép tòng quân. Hai trăm quân Hán chia làm nhiều tốp nhỏ, giám sát chặt chẽ khu tân binh.

Cao Thăng cũng bắt đầu hành động, hắn dẫn đầu một nhóm hai mươi người, giả bộ tuần doanh mà tiến về phía soái trướng. Hai gã thân vệ đứng gác ở soái trướng dễ dàng bị bắn hạ trong yên lặng. Lúc Cao Thăng tiến vào trong soái trướng thì chín đội khác cũng theo các hướng mà xuất hiện.

"Người Hán, trả nợ cho gia đình của ta đi".

Cao Thăng thầm nghĩ, ánh mắt hắn ngập tràn sát khi, giơ cao thanh kiếm mà cắm xuống chiếc chăn căng phồng.

"Phập".

Tiếng lưỡi kiếm cắm vào chiếc giường, nhưng Cao Thăng vô cùng hoảng hốt, không có người. Bên ngoài soái trướng lúc này vang lên tiếng chém giết làm hắn hớt hải chạy ra ngoài. Lúc này sáu trăm Hán quân và hai trăm chiến binh đã đánh loạn cả lên.

"Họ Cao, kẻ ăn cây táo rào cây sung. Hôm nay bản tướng sẽ thanh lý hết những kẻ dám chống lại đại Hán". Dã Lợi đứng từ xa ngạo nghễ nói.

Cao Thăng cắn răng, lúc này chỉ biết trông chờ vào Lạc, hy vọng hắn sẽ xuất hiện.

"Giết hết lũ người vô ơn này, trả thù cho đồng bào chúng ta". Hắn hét lớn rồi lao vào vòng chém giết.

Trước một túp lều nhỏ nơi ở của dân phu trong doanh trại, tên man dân bán tin cho Dã lợi đang bước chân nam đá chân xiêu ra ngoài. Hắn xiêu vẹo vịn vào vai một tên lính gác, mùi thơm từ chum rượu nhỏ tỏa ra làm mấy gã lính gác nhất thời nuốt nước bọt. Sống ở nơi rừng sâu, sắp chán phát điên rồi. Bao lâu rồi không được uống rượu.

"Quân gia, đứng ngoài này vất vả, vào uống với anh em vài chén. Dã tướng quân là bậc anh hùng, mấy con chuột nhắt sao làm nên chuyện gì".

Mấy tên lính canh nhìn nhau gật đầu. Chúng liếm liếm mép rồi tiến vào trong túp lều. Nhưng chẳng có rượu nào chờ chúng cả, những tên man dân hèn mọn nhút nhát hôm nọ đã hiện nguyên hình là những sát thủ hạng nhất. Chỉ hai giây, căn lều bắt đầu phát ra mùi máu tanh nồng nặc.

"Nhanh thay trang bị, chuẩn bị di chuyển".

Chàng trai dẫn đầu ra lệnh, rồi như nhớ ra điều gì đó, chàng trai quay lại hằm hè: "Chuyện này nếu để ai biết, chết với tao nghe chưa". Bốn cười còn lại cố nhịn cười giả bộ đồng ý làm chàng lắc đầu ngao ngán. Nhiệm vụ quái gở, bắt chàng giả vờ đi xin xỏ quân Hán, nghĩ tới thôi đã thấy ớn rồi, cũng may là kế hoạch vẫn tốt đẹp.

Khu trại của tân binh nằm ngay vòng ngoài, đương nhiên là nếu có tập kích thì để họ chết trước rồi. Những tên quân Hán chia thành từng tổ hai chục người, lượn qua lượn lại nhìn chằm chằm những chiến binh. Họ giờ này cũng rất bất an, bị tước hết vũ khí và chia làm nhiều nhóm. Gã quân tư mã cũng dẫn một nhóm như vậy, lượn lờ vòng quanh khu trại.

Đang đi chợt hắn thấy bốn năm tên lính quần áo tả tơi, chạy hớt hải.

"Đại nhân, không hay rồi". Tên này chạy gần tới nơi thì ngã sõng xoài cả ra đất. Gã quân tư mã thấy thế cũng chẳng đề phòng mà tiến lại định đỡ gã kia.

"Có chuyện gì? Mau nói".

Gã lính ngước mặt lên, con dao Kukri xuyên thẳng qua cổ họng gã quân tư mã. Những tên còn lại thì chưa kịp phản ứng gì thì cũng đã nằm xuống hết cả. Thứ cuối cùng chúng nghe thấy là âm thanh những mũi tên. Những người lính đặc công lờ mờ xuất hiện từ trong bóng đen. Họ xác nhận những tên lính đã chết cả rôi đứng nghiêm chào một bóng người lặng lẽ bước vào cổng khu trại.

Lạc nhìn đầu tên quân tư mã bị một người lính đặc công cắm lên chiếc cọc. Hắn đưa tay phải lên ngang đầu rồi nắm lại. Phía sau lưng hắn rực lên cả ngàn ánh đuốc, những chiến binh tộc Hỏa Tước như một cơn lũ vòng qua hắn mà lao vào khu trại.

"Đại ca, anh em sắp chết cả rồi".

Cao Hùng tóc tai bù xù, toàn thân thấy máu hét lên. Cao Thăng cũng chẳng khá khẩm hơn gã là mấy. Trên người hắn đã có hai ba vết thương. Hai trăm người chiến sáu trăm người có chuẩn bị, kết quả không khó tưởng tượng lắm. Họ vô cùng chật vật. Tử thương sắp tiếp cận trăm người.

Cao Thăng cảm thấy sâu sắc sự bất lực. Hắn nhận ra mình nhỏ bé và yếu đuối đến mức nào. Một nhóm Hán quân nhỏ xíu để hắn chật vật như vậy, nếu là Lưu Long, Mã Viện, hay cả nhà Hán thì hắn sẽ đối mặt ra sao. Ý nghĩ báo thù lung lay, hắn lờ mờ với tới suy nghĩ về điều gì đó, nhưng hắn lại không nghĩ ra. Hắn bất lực chìm trong đống suy nghĩ, giống như những chiến binh đang chìm trong vòng vây quân Hán.

Hai trăm quân canh giữ bị đồ sát trong hoảng sợ. Chiếc cọc cắm đầu tên quân tư mã đi đến đâu. Hán quân tan tác tới đó. Chỉ một nén nhang nhỏ thời gian, chúng đã đi ngủ với giun hết.

Những người lính của các bộ lạc được đưa ra một chỗ. Đối diện vơi họ là một người trẻ tuổi, nhiều người không tự chủ được mà nuốt nước bọt. Họ không biết mình có bị coi là Hán quân mà bị xử luôn không nữa. Nhưng rồi họ cũng thở phào nhẹ nhõm khi Lạc cất tiếng nói.

"Đồng bào Bách Việt, ta biết các người bị ép. Ta không làm khó các người, hãy trở về bộ tộc của mình đi".

Tất cả thở phào nhẹ nhõm. Họ sắp được về lại với gia đình. Nhưng cũng nhiều người trầm ngâm suy nghĩ khi nghe hắn nói tiếp.

"Nhưng hãy nhớ, ta không bảo vệ được mọi người mãi. Những ai không muốn sống trong sợ hãi nữa, không muốn bị cướp đi gia đình nữa. Bộ lạc của ta luôn mở rộng vòng tay".

Lạc quay lưng lại, đội bộ binh Legion tách ra làm hai, rồi xoay người bước theo hắn.

Lúc này ở soái trướng, nhìn lũ phản quân sắp bị đồ sát hết cả, Dã Lợi rất hài lòng. Vậy là gã man kia không lừa hắn. Tối nay giết hết lũ này, tối mai làm cỏ nốt lũ kia, công lao có lẽ đủ thăng một cấp. Nghĩ đến lên chức, hắn như mở cờ trong bụng.

"Lũ man di, còn không mau chịu chết. Ta.."

Dã Lợi đang hả hê thì chợt im bặt, hắn trợn tròn mắt rồi đổ gục xuống từ trên ngựa. Mũi tên cắm vào giữa trán hắn vẫn còn rung lên bần bật. Từ một góc tối Đào Kỳ hạ cung xuống. Nguyễn Tâm nhìn hắn gật đầu rồi hét lớn.

"Đại đội, tấn công".

Ngay lúc quân Hán đang hoảng hốt vì cái chết của Dã Lợi thì Nguyễn Tâm dẫn quân đánh thẳng vào. Quân Hán mất đi tướng lĩnh, chúng loạn cả bầy như lũ ruồi. Lại phải đối đầu với đội hình bộ binh hạng nặng xông phá nên tan vỡ rất nhanh. Chúng muốn bỏ chạy, nhưng đâu đâu cũng thấy những chiến binh.

Hình như quân Hán trí nhớ rất kém, không biết có phải do thiếu muối hay không. Rất nhiều tên quỳ xuống cầu xin mà quên mất chúng đã giết không biết bao nhiêu người thân của những người trước mặt. Có lẽ chúng nên đi hỏi những cánh rừng im lặng xung quanh, câu trả lời sẽ ít máu và đỡ đau đớn hơn.

Một đêm qua đi với thắng lợi giòn giã của quân Lĩnh Nam. Lạc lại đứng lặng bên vách đá cũ, nơi hắn cùng nàng Quỳnh từng hò hẹn. Hắn ngắm vầng mặt trời chầm chậm nhô lên trong cảm giác tê rần từ lồng ngực.

"Cảm tạ ngài. Ngài đã cứu chúng ta". Cao Thăng lặng lẽ đứng sau lưng hắn mà chắp tay xá.

Lạc nhắm mắt lại, hắn quay lại mỉm cười rồi tiến tới chỗ Cao Thăng. Hắn vỗ vai hỏi: "Bất lực đúng không? Ta cũng đã từng như ngươi".

Cao Thăng lặng yên cúi đầu, Lạc lại tiếp tục nói: "Có từng nghĩ, báo thù xong ngươi sẽ làm gì chưa?".

Cao Thăng nghẹn lại, đó là điều làm hắn trăn trở. Từ lúc bị vây tối qua. Hắn không biết trả lời sao nữa. Hắn biết, ngoài mối thù chưa trả kia, hắn con phải làm gì đó. Nhưng Hắn biết hắn muốn gì đó, nhưng lại không rõ nó là gì. Hắn cần làm gì đó, nhưng không biết đó là việc gì.

Lạc vẫn giữ nụ cười trên môi, hắn chân thành nói: "Kẻ tội nghiệp, ngươi tựa như một chú chim bay mãi mà không tìm thấy rừng. Hãy để ta thay thần linh, điểm nhãn cho ngươi".