Chương 41 Trong bóng tối mịt mờ

Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 41 Trong bóng tối mịt mờ

Trong khu nhốt tù binh quân Hán, gần một ngàn người chia làm mười khu, họ ngồi lặng lẽ, ngăn cách nhau bằng chiếc xà lim gỗ. Nhưng họ không phải là quân Hán mà lại chính là những chiến binh Lĩnh Nam. Những tù binh Hán quân đã bị bí mật chuyển đi gần hết, mỗi ngày cả chục lượt năm, mười người. Giờ này không còn tù binh quân Hán ở đây nữa.

"Suỵt, đừng nói chuyện. Chuẩn bị đi, chúng sắp tới rồi". Một chiến binh Lĩnh Nam khẽ nói. Những người còn lại lập tức cúi đầu xuống, họ thắt chặt lại mảnh vải trắng buộc trên cánh tay.

Lời anh ta vừa dứt thì năm, sáu mũi tên lửa bay vút lên trời, sau đó ngoài doanh nổi lên tiếng chém giết. Những tay thủ lĩnh phản bội đã nhất trí đánh vào khu tạm giam để giải cứu tù nhân trước. Bởi khu này bố trí ở hướng bắc, vả lại hơn chục thủ lĩnh mỗi người vài trăm quân, cộng thêm gần một ngàn quân Hán bị nhốt, chúng đã có đủ lực lượng để làm loạn chờ quân Hán phối hợp.

Trại tù chỉ có chừng bốn trăm chiến binh canh giữ, họ rất nhanh chóng bị đẩy lùi, rồi tứ tán ra nhiều phía.

"Anh em binh sĩ người Hán, chúng ta đến cứu các người đây, ha ha". Tên thủ lĩnh dẫn đầu vui vẻ cười ha hả. Cứu được bấy nhiêu người Hán, chắc Mã Viện thưởng cho bọn hắn cũng không ít chứ.

"Keng, Keng".

Liên tiếp những chiếc xích khóa lồng bị chặt đứt. Nhưng trái ngược với sự mừng rỡ khi được cứu, những tù binh lại có vẻ hơi im lặng. Thấy có gì đó sai sai, gã thủ lĩnh kia tiến lại gần định hỏi.

"Này, không sao rồi, quân tiếp viện sắp tớ..".

Chưa kịp nói hết câu, gã đã bị xiên trợn lòi mắt.

"Giết hết lũ man di". Người đi đầu gầm lên.

Trong sự ngỡ ngàng của lũ thủ lĩnh, gần một ngàn quân Lĩnh Nam trá hình quân Hán đồng loạt rút vũ khí xông lên giết loạn.

"Lũ chó Hán nuốt lời, giết sạch chúng đi". Những gã thủ lĩnh còn lại điên cuồng chửi rủa, những gã Hán quân giả thì chẳng nói một lời, đánh loạn về phía cổng khu tạm giam.

"Tộc trưởng, nguy rồi, sau lưng cũng có quân Hán".

Tiếng hô thất thanh làm cho lũ thủ lĩnh cuống cà kê lên, chúng không biết rằng mình đang bị lừa mà chỉ cho rằng mình bị phản bội.

"Đ.. mẹ bọn chó, muốn tận diệt chúng ta, uổng công chúng ta tin tưởng lũ chúng nó". Một gã hậm hực hét lên.

"Đằng nào cũng chết, cả vương và quân Hán đều muốn giết chúng ta. Đã thế ta liều với chúng". Một gã khác căm tức nói.

"Liều đi, may ra còn có đường chạy lên phía bắc".

Cùng đường, thế là chúng lại hô hào quay đầu, đánh mạnh về phía quân Lưu Long. Những người đóng giả Hán quân thì vẫn giết theo cắn chặt không buông.

Trong đêm tối mịt mờ, quân Hán lại đa phần quáng gà. Soi đuốc cũng chỉ thấy có Hán quân và những người lính man đang chém giết, chúng tưởng đó là đồng đội mình vừa được cứu, còn mấy ông thủ lĩnh phản quân là quân Lĩnh Nam. Thế là chẳng nghĩ ngợi gì, cũng lao vào đánh luôn. Lưu Long cũng lờ mờ thấy có gì đó không đúng, gã man di dẫn đường thì lẩn đi từ bao giờ rồi. Tối thế này, biết đâu địch ta, đánh cho chắc. Hắn cũng lao vào đánh loạn lên mà không chú ý được có những gã đeo băng tay trắng âm thầm rời khỏi chiến trường.

Phòng tuyến sông cầu, trận giao chiến cũng vô cùng ác liệt. Năm ngàn quân Hán do Hàn Vũ dẫn đầu, được nội gián dẫn đường nhanh chóng công hạ những nơi trọng yếu, đốt phá các chiến lũy. Lĩnh Nam quân vì bị bất ngờ, họ rất nhanh bị đẩy sâu về những lớp chiến lũy cuối cùng. Khắp nơi đều có tiếng la ó, chửi rủa, khắp chỗ đều là tiếng chém giết.

"Rút lui, rút lui về phòng tuyến cuối".

Chú Quốc dẫn đội thân binh ngang dọc khắp nơi, tạo điều kiện cho những chiến binh có thể rút chạy về phía sau. Quân Hán thấy thế càng được thể, cắn chặt không buông. Nàng Bầu đứng trên chiến lũy cuối cùng nhìn xuống. Những ánh đuốc hắt lên chiến trường, soi lên hình ảnh lờ mờ của chi chít Hán quân đang nhào lên như bầy kiến.

Bóng tối thật đáng sợ, nhưng trải qua bóng tối này, Lĩnh Nam của nàng sẽ lại tươi sáng. Những máu thịt, những lừa dối này sẽ chất chồng trong màn đêm, làm vật dẫn cho ngọn lửa ngày mai.

"Giao cho các ngươi cả đấy".

"Xin công chúa yên tâm". Hai gã thủ lĩnh từ phía sau nàng bước lên đáp lời. Gã này trông rất giống Cạp Nong, những hình xăm của hai gã cũng vòng quanh mắt rồi trượt xuống khuôn mặt.

Lực lượng nguy hiểm nhất Lĩnh Nam đã có mặt. Đó chính là đội quân độc dược, thân binh của bà Trưng Trắc. Đội quân vốn là lực lượng của Thi Sách, tạo ra bởi ba bộ tộc anh em đứng đầu là ba thủ lĩnh Cạp Nong, Cạp Nia và Hổ Mang, họ thường được gọi chung là tộc Rắn Lục. Bởi cái chết của chàng, họ đã đầu nhập vào và trở thành một thứ vũ khí mạnh mẽ của hai vương.

Trong Hậu Hán Thư và Thủy Kinh Chú cũng có những chi tiết liên quan đến họ, tuy chỉ hơi lờ mờ dấu vết, nhưng sự tồn tại của họ là có thật. Chỉ hơn một ngàn chiến binh, nhưng họ toàn là những chiến binh cực kỳ thiện chiến, vũ khí của họ toàn bộ đều có độc, những loại độc tổng hợp từ những loài có độc ở khắp vùng Chu Diên và Tây Vu.

Những chiến binh tộc Rắn Lục theo hiệu lệnh của hai gã thủ lĩnh bắt đầu nã tên độc như mưa vào những bóng đen bên dưới. Chỉ sau vài giây, những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên. Cảnh những gã quân Hán co ro trong đau đớn hiện ra khắp nơi.

Hàn Vũ trợn mắt nhìn lớp lớp quân Hán đổ xuống như lúa mùa gặt. Hắn muốn ra lệnh rút quân nhưng chợt thấy cánh tay mình lành lạnh. Cơn lạnh từ cánh tay chạy thẳng lên vai, rồi lên tới đỉnh đầu hắn. Cả người hắn không còn nghe theo hắn điều khiển nữa. Hắn nằm co quắp trên đất, trên mặt hắn nổi lên các mạch máu đen sì nhìn vô cùng đáng sợ.

"Hàn tướng quân trúng tên rồi, rút lui, nhanh rút lui".

Hàn Vũ được mấy tên thân binh khiêng lên chạy gấp. Cơn đau và những ảo giác liên miên là những thứ cuối cùng hắn cảm nhận được trên cõi đời. Rắn đã mất đầu, quân Hán và cả những tên phản bội cũng rối rít chạy theo. Chúng đến trong bóng tối và cũng rút đi theo bóng tối.

Cuối cùng Đại Hán Bình Lục Hầu Hàn Vũ đã không "chết bệnh" như trong lịch sử. Có thể hắn và Đoàn Chí sẽ vẫn được lưu truyền lại trong lịch sử, nhưng những người Hán tối nay, và cả những người chết trong cuộc thảo phạt Lĩnh Nam thì không. Đến tận những phút giây cuối cùng, rất nhiều người vẫn còn mù mờ. Rốt cuộc họ đang chiến đấu vì điều gì? Di sản họ để lại, có gì ngoài thân xác nằm lại trong màn đêm bất tận này.

Trở lại sông Bạch Đằng, cuộc đụng độ xảy ra rất quyết liệt. Đội thuyền quân Hán đang mải mê đẩy những chiếc bè cháy thì bị đội thủy quái Lĩnh Nam tập kích bất ngờ. Những nữ chiến binh bơi lội như rái cá liên tục bao vây, kéo những tên quân Hán xuống nước rồi chiếm thuyền.

Lục Hạo cũng không ngờ rằng, chiến pháp của Lê Chân lần này là đồng quy vu tận. Đội lâu thuyền của Lê Chân lợi dụng lúc thuyền Mông Đồng quân Hán còn đang vướng víu vì bị đánh bất ngờ. Lê Chân chỉ huy đội thuyền lợi dụng tốc độ và hình dáng thon gọn lách qua rồi chen vào giữa những khoảng trống mà tiếp cận với những chiến thuyền quân Hán.

Đương nhiên Hán quân cũng không đứng chơi, chúng liên tục bắn tên ngăn cản. Rất nhiều chiến binh Lĩnh Nam trúng tên ngã xuống nước nhưng thế công của Lê Chân không hề dừng lại. Liên tiếp có những thuyền tiếp cận được với thuyền quân Hán.

"Lĩnh Nam trường tồn".

Lê Chân dẫn đầu xông lên một chiếc Đấu Hạm to lớn. Nàng lộn nhào né được mấy mũi tên bắn tới rồi dùng hết sức mà ném mấy bình dầu cháy buộc chụm trên tay.

"Lũ khốn kiếp, chúng nhằm vào thuyền quân ta. Mau cản chúng lại".

Lục Hạo gào khản cả cổ, nhưng đã quá muộn. Bất cứ những chiến thuyền nào bị tiếp cận đều gặp phải cảnh những người Lĩnh Nam liều chết ôm những bình dầu cháy lao lên thuyền quân Hán. Rất nhiều người trúng tên nhưng vẫn gắng gượng bò tới những nơi dễ cháy như lầu chỉ huy, cột buồm. Những tiếng hô "Lĩnh Nam trường tồn" vang vọng khắp mặt sông.

Bất lực trong việc ngăn cản quân Lĩnh Nam hủy thuyền, những gã thủy quân nhà Hán cắn răng nhảy xuống nước, lóp ngóp bơi đến những thuyền khác. Bỏ lại sau lưng những chiến thuyền đang bốc cháy dữ dội.

Những chiến binh Lĩnh Nam còn sống sót cũng nhảy xuống nước bơi về bờ, hoặc lên những chiếc lâu thuyền còn dùng được mà quay đầu chạy.

"Co đội hình lại, đuổi theo, không để một tên nào còn sống".

Lục Hạo sắp điên mất, tuy quân Lĩnh Nam tử thương nhiều nhưng đội thuyền của hắn cũng bị hủy gần nửa. Lần nào giao tranh, Lê Chân cũng cho hắn những miếng đòn đau nhớ đời. Hắn tức đến nỗi nếu con sông này mà hủy được, hắn sẽ hủy nó ngay lập tức.

"Vẫn là thuyền Lĩnh Nam dễ dùng, thuyền Hán thì trả cho người Hán thôi".

Bà Phật Nguyệt quay sang cười với Tử Nương. Giờ này họ đã đứng trên một chiếc thuyền nhỏ ung dung quay đầu lên thượng nguồn cùng hơn chục lâu thuyền chim rắn và hơn chục chiếc Mông Đồng mà Tử Nương chiếm được.

Lê Chân lóp ngóp bò lên bờ sông. Nàng nằm đó vừa lấy hơi vừa nhìn lại, toàn bộ thuyền to chiếm được của Hán quân bắt đầu tăng tốc, chúng không đi thẳng mà xiên xẹo đủ kiểu, lao thẳng vào đội hình những thuyền đang truy kích. Chúng đâm sầm vào nhau rồi bốc cháy dữ dội, những xác thuyền nằm chắn ngang mặt sông, cảm tưởng như đến dòng sông cũng tắc nghẹn lại. Những thuyền của vốn của Hán quân, giờ này lại được trả lại cho quân Hán. Nhưng quân Hán sẽ không dùng chúng được nữa, bởi chúng chất đầy củi khô và dầu cháy. Ngọn lửa bốc lên cao ngất trời sau những vụ va chạm, cao như chiến ý và lòng hiếu khách của những người Lĩnh Nam.

Lưu Long còn đang mải mê đánh lộn với đám quân phản bội. Quân đánh úp Sông Cầu bị thân quân của Trưng vương đẩy lùi. Thủy quân hai bên va chạm dữ dội. Vậy chủ lực quân Lĩnh Nam đang ở đâu?

Đáp án nằm ngay ở nơi từ Lãng Sơn nhìn sang, nó nằm trên bờ sông cạnh doanh trại Mã Viện. Bà Trưng Nhị đứng bên bờ sông đưa tay ra đỡ lấy một người nữ binh từ sông lên. Bà mỉm cười nói: "Bơi mệt không, có đủ sức đánh người Hán nữa không?".

"Tôi còn có thể đánh cả ngày".

Người nữ chiến binh thần tình vui vẻ, nàng quỳ một chân xuống chắp tay đáp lời.

"Tốt lắm, hãy để cho lũ tự xưng nam tử Hán ấy biết con gái mẹ u Cơ đáng sợ ra sao".

Bà Trưng Nhị kéo chiếc mặt nạ xuống rồi quay bước đi. Trên mặt sông tối om sau lưng bà, miên man cả ngàn khúc gỗ, khúc cây chuối rừng bị bỏ lại trôi lập lờ trên sông.