Chương 1: Trở về

Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 1: Trở về

Đó là một buổi chiều mùa thu đẹp trời năm 2020, An Việt đang lượn lờ đi tìm quán nhậu sau buổi đi công trình mệt mỏi. Hạ cánh xuống một quán bia hơi trên đê Yên Phụ, gọi vài cốc và ít đồ nhắm. Hắn tận hưởng ánh chiều tà và những cơn gió, hắn uống hết chai nọ rồi tới chai kia. Cảm giác phiêu phiêu giúp hắn quên đi phần nào bộn bề cuộc sống. Hắn sinh ra trong một gia đình bình thường, năm nay 29 tuổi, tốt nghiệp khoa kiến trúc của Đại Học Xây Dựng. Nghe thì "ha oai" chứ thực ra cũng "bễ" cực kỳ, bằng tuổi hắn thì bạn bè giờ này đang đi đón con, hay đang nấu cơm giặt đồ cho vợ rồi mà hắn vẫn FA nguyên con. Vừa ngồi uống, hắn vừa ngẫm nghĩ về chính mình.

Kể ra thì hắn cũng rất là chăm chỉ, thời sinh viên cũng từng làm đủ nghề từ xe ôm đến rửa bát, phụ hồ.. vân.. vân. Hắn cũng thuộc loại đa tài, trên thông thiên văn dưới tường chính sách. Đặc biệt là hắn rất mê lịch sử và nghiên cứu quân sự. Nhưng những gì hắn học gần như chả áp dụng gì, hầu hết toàn cho vui. Ví dụ như hắn tập MMA gần chục năm, nhưng lại ngại va chạm, sống kiểu dĩ hòa vi quý nên chả bao giờ được dùng đến. Hăn lắm tài nhưng cũng nhiều tật, trời cho hắn một năng lực đặc biệt mà bạn bè hắn hay gọi là "hào quang số nhọ". Nhọ từ bé, nói ra thì dễ bị hiểu nhầm bốc phét, ví dụ như hồi hắn tiểu học, bị sốt co giật thôi mà thế nào đi khám lại bị nhầm thành bệnh tâm thần nhẹ, được cho uống thuốc hẳn ba năm và thi thoảng lại vào trại xem các anh tâm sự với lá cây, chăn kiến. Người hắn thì như cuốn bách khoa toàn thư về các loại bệnh, xương khớp, cột sống, dạ dày.. vân vân và mây mây. Hay như lúc lớn lên làm mười công trình thì tám cái bị xù tiền còn một cái chậm. Mà rất trêu ngươi là cứ thích cô nào thì vài hôm sau cô ta sẽ có người yêu ngay, thế mới cay. Đã thế ví với cả tiền cứ thích tự rơi nữa cơ.

Ra trường trong thời buổi kinh tế khó khăn, nhan nhản những đa cấp, hội buôn nước bọt, rồi mấy bố không làm mà muốn có ăn. Từ đầu năm, hắn gần như treo niêu vì quả đại dịch Covid, cuộc sống chả có gì ngoài đi làm thơ thơ, tối về nhậu hay đọc mấy chương truyện chữ rồi lăn ra ngủ. Hôm sau "nguyễn y vân". Lại thêm 1 cốc bia được cho vào quá trình tiêu hóa, hắn tặc lưỡi nghĩ dù sao mình vẫn sướng chán. Tự do, có công việc, bố mẹ thì chẳng sống chung nữa, nên chả ai giục lấy vợ.

Khổ trước sướng sau thế mới giàu, thường thôi. Chưa bao giờ đổ lỗi cho số phận, hắn luôn nghĩ rằng mọi thứ đều do mình chưa đủ giỏi mà thôi. Uớc mơ duy nhất trong đời hắn có từ lúc dậy thì là sẽ ôm đủ tiền để thiết kế và xây dựng một thiên đường ở đâu đó trên cái thế giới này, rồi khi hoàn thành hắn sẽ nhắm mắt mà chết hạnh phúc ở đó. Hắn sống khá cô lập với thế giới, kiểu tự xây dựng một thế giới riêng và đắm chìm trong đó. Với hắn chỉ có hai loại người, một loại hắn quan tâm và một loại thì không. Hắn rất thờ ơ với những gì xảy ra mà không liên quan đến mình. Có thể do xã hội làm hắn thay đổi, cũng có thể hắn vốn dĩ đã vậy, quá trình lớn lên kích hoạt điều đó thôi.

Chừng hơn chục cốc bia qua mồm thì cũng đã 7h30 tối, hắn loạng choạng lên xe máy phi về nhà. Hắn lả lướt phi trong những cơn gió mát của quãng đường đê Nguyễn Khoái, mồm lẩm nhẩm mấy bài nhạc vàng và đầu thì đang mơ tưởng về cái thiên đường ảo tưởng đầy ma mị của hắn. Bỗng tiếng xe máy nẹt pô gầm rú vang lên, đằng sau đang là một đoàn chừng sáu, bảy chiếc Dream, Wawe không biển được điều khiển bởi những "người chơi hệ phóng". Trên xe đương nhiên là những thanh niên đâm chất trẻ trâu, thể hiện qua những hình tượng quen thuộc như hình xăm, áo LV, đầu cắt moi. V.. v. Mấy thanh niên này lạng lách, đánh võng trên mặt đường mồm thì vẫn đang hú hét anh em ơi, rồi mãi bên nhau bạn nhé. Hắn theo bản năng định giảm tốc thì tiếng động cơ sát nút làm sau ót lành lạnh, giật mình quay đầu lại thì hắn chỉ thấy một thằng trẻ trâu đang bốc đầu con Dream, tay xăm thứ gì đó như hoa hồng, tóc nhuộm cái màu mà hắn hay gọi là màu "đạo ôn" (là tên một loại bênh trên lúa) đang mất lái mà chồm tới hắn.

"Xoạch, rầm".

Hắn chỉ kịp thốt lên "Đ.. mẹ".

Hai chiếc xe cuốn đã cuốn lấy nhau mà lê trên đường, rồi theo quán tính mà cả người hắn văng ra ngoài. Thứ cuối cùng hắn nhìn thấy ở thế giới này là một gốc xà cừ cổ thụ bên vỉa hè. Mắt tối sầm lại, hắn vẫn không thể tin được mình sẽ chết vì mấy thằng trẻ trâu này, chúng mày ở nhà ngoan lắm cơ mà. Chìm trong màn đêm đen kịt, tai hắn nghe thấy tiếng xào xạc của rừng lá, rồi tiếng nước chảy, rồi một loạt những âm thanh kỳ lạ. Hắn lờ mờ cảm giác có ai đó đang cõng hắn chạy rất nhanh.

Tỉnh dậy trong cơn đau đầu tưởng như bất tận, hắn vật vã quằn quại lăn lộn. Chừng mười lăm phút thì mọi thứ rút đi, những hình ảnh trước mắt dần hiện ra rõ rệt. Hắn đang nằm trên một chiếc phản gỗ trải đay, trên đầu là những xà cột gỗ lim dưới mái lợp rơm rạ, quay đầu sang là những bức tường phên trát bằng rơm rạ, bùn đất, hắn còn nhìn thấy phía xa góc nhà có dựng cả một mũi mác, cạnh đó treo chiếc khiên đồng tròn. Trong đầu hắn hiện ra vô vàn câu hỏi, gần nhất là sao mình lại được đưa đến Homestay để cấp cứu nhỉ? Hay là mình đã chết, chả lẽ đây mới là tạo hình của thiên đường hay sao?

Càng giật mình hơn nữa khi nhìn lại thân thể, thân thể này rõ ràng không phải của hắn, thân thể này nhỏ bé hơn nhiều, tuy có chút rắn chắc nhưng hắn khẳng định thân thể này là của một đứa nhóc. Lồm cồm bò tới chiếc khiên bằng đồng, hắn vô cùng sững sờ khi thấy chiếc bóng lờ mờ trong gương hoàn toàn không phải của hắn mà là một thằng nhóc vô cùng xa lạ. Thằng nhóc này khuôn mặt khôi ngô, mắt sắc mày rậm, trán cao, kể cũng khá đẹp trai đi. Thất thần vài giây, hắn quẳng chiếc khiên rồi lấy hết sức mà chồm về phía cánh cửa gỗ.

Cánh cửa mở tung, hắn đứng hình mất năm giây vì đập vào mắt hắn là cảnh những nóc nhà tranh lặng yên nằm trong nắng sớm. Những nóc nhà gỗ đơn sơ, lợp bằng rơm rạ, hình khối thì gần giống nhà rông nhưng lại không có sàn cột. Chừng hơn chục nóc nhà, mỗi cái cách nhau tầm mười lăm, hai mươi mét, trước căn nhà hắn đang đứng còn có một bệ đá lớn hằn lên vài vết mẻ và những vệt màu đỏ nhạt như máu phai, một chiếc cột gỗ ám khói điêu khắc nhiều họa tiết đục bằng tay.

Hít một hơi sâu không khí trong lành, hắn bắt đầu suy nghĩ đây là đâu. Hắn tai nạn ở Hà Nội mà nơi đây rõ ràng là một vùng quê hẻo lánh. Thứ kiến trúc này hắn cũng chưa gặp bao giờ vì dù đơn sơ nhưng lại toàn làm bằng gỗ Lim, Táu. Cả một số loại hắn không biết nhưng chắc chắn không phải rẻ tiền, đống xanh xanh ngoài kia có nhiều loại cây hắn chưa từng gặp bao giờ. Cả chiếc giáo và khiên trong nhà nữa, Homestay nào mà lại nằm chiếu đay với để cả vũ khí, ờ, điều hòa với nhà vệ sinh thì không thấy đâu, lại còn để nền đất nữa chứ. Chả lẽ đây là mấy khu mới dành cho mấy ông muốn thanh tu, thoát xác?

Đang trầm ngâm suy nghĩ thì từ phía sau rừng một lão già mải mốt mà chạy tới, kịp nhận ra thì lão đã xồng xộc vào trước mặt hắn, rồi cầm tay mà lắc.

"Lạc! Mày tỉnh rồi hả? Thần linh ơi, tao tưởng mày sẽ chết chứ. Từ lúc thằng Dần cõng mày về từ suối mày nằm liền 3 ngày tao cúng thần cũng không tỉnh, trời ơi, mày dọa tao sợ chết mất".

Hắn trố mắt nhìn lão già luyên thuyên một hồi rồi ngạc nhiên hỏi lại: "Ơ, ông là ai?".

Lão già hoảng hồn: "Trời ơi, thần linh mang hồn mày đi rồi ư?".

Rồi lão nhảy xổ về phía cột gỗ ngoài sân, khoa tay múa chân gì đó đại loại là xin thần linh trả lại hồn phách cho hắn. Hắn cũng đơ hết cả người chẳng hiểu kiểu gì, thôi thì tùy cơ ứng biến vậy. Bước về phía lão già đang quỳ khấn, hắn vỗ vỗ vai lão.

"Tôi không sao đâu ông ơi, chỉ là đầu hơi choáng váng, chắc do nằm lâu tôi chẳng nhớ gì cả. Ông là ai đấy, mà đây là đâu?".

Lão già nhìn nhìn hắn rồi kéo tay hắn tới ngồi xuống dưới thềm nhà đắp đất. Tiếp theo đó là cuộc nói chuyện không đẫm nước mắt của một già một trẻ.