Chương 81: Không cần yến tiệc, ngắm hoa rơi là đủ.

Trở Về Thiên Sơn

Chương 81: Không cần yến tiệc, ngắm hoa rơi là đủ.

Chương 81: Không cần yến tiệc, ngắm hoa rơi là đủ.

Phỉ Lan đệ tử của Trúc Âm thấy hai nàng đi cũng âm thầm theo sau, Đoàn Kỳ cũng rời đi khỏi yến tiệc, Hồng Lệ đệ tử của Ninh Thế Lan cũng không thấy mặt, có khá nhiều bóng dáng không có mặt ở buổi tiệc này.

Trước thư phòng có một cây anh đào rất to, tồn tại cũng hơn trăm năm ở Thiên Vân tông, Hạ Huyền Nhi ngồi ở gốc cây ngắm cánh hoa rơi rụng.

"Sư phụ của huynh cũng thật là kì lạ, nhận đệ tử lại không dạy bảo huynh tu luyện."

Một nữ tử áo đen ngồi ở bậc thang nhìn Hạ Huyền Nhi nói, nàng là Hồng Lệ đã tới đây sau khi thấy Trần Lục xuất hiện ở yến tiệc.

"Sư phụ chỉ nói muốn tốt cho ta thôi."

Hạ Huyền Nhi cầm chén nước lạnh uống một hơi cạn sạch.

"Huyền Nhi sư huynh."

Tuyết Ánh và Tuyết Nguyệt từ phía xa chạy tới, hai nàng vui vẻ vẫy tay chào hắn.

"Cứ tưởng hai muội đi đâu, thì ra là tới thăm hắn sao?"

Phỉ Lan từ không trung hạ xuống có chút bất đắc dĩ nói.

"Hạ Huyền Nhi đệ có chút cô đơn nhỉ?"

Đoàn Kỳ cũng từ phía xa bay tới cầm theo một con lợn sữa nướng cười nói.

Huệ Chi cùng Sa Tử cũng từ một hướng khác bay tới, một nhóm thiếu niên trẻ tuổi tập hợp dưới cây anh đào, vẻ mặt mỗi người đều lộ ra nét cười tự nhiên.

"Hôm nay chúng ta cắt thịt uống rượu, Hạ Huyền Nhi lâu rồi mới có một ngày nghỉ, phải ăn chơi thật đã."

Đoàn Kỳ lấy dao cắt từng miếng thịt ở trên người con heo sữa xuống, Hạ Huyền Nhi cũng không khách khí cũng vui cười ăn thịt.

Trần Lục đột nhiên từ không trung hạ xuống làm đám người đang vui vẻ bỗng im bặt lại.

Hắn con mắt không biểu lộ cảm xúc liếc nhìn nhóm thiếu niên, Trần Lục từng bước đi vào thư phòng.

Bọn họ yên lắng lắng nghe tiếng động bên trong, hình như là tiếng mở tủ lấy đồ vật gì đó.

"Mọi người cẩn thận một chút, sư tôn có khi đang lấy gậy để đánh chúng ta đó."

Hạ Huyền Nhi thấp giọng nhắc nhở, mọi người cũng ngưng thần đề phòng.

"Hừ, ăn thịt có vẻ ngon đấy chứ?"

Âm thanh hừ lạnh của Trần Lục đột nhiên từ bên trong vang lên, hắn chống kiếm bước ra nhìn xuống đám đệ tử.

Một cái phất tay liền có mấy cái hồ lô rượu rơi ở trên đất.

"Ăn thịt mà không có rượu thì thật là mất đi mỹ vị nhân gian rồi."

Trần Lục thản nhiên nói sau đó đạp không rời đi.

Mấy thiếu niên hơi ngơ ngác nhìn mấy hồ lô rượu trên đất, bọn họ nghĩ sư phụ của Hạ Huyền Nhi là một người lạnh lùng nghiêm khắc, chỉ cho đệ tử uống lạnh giải khát, nhưng không ngờ hôm nay lại hào phóng cho mấy người uống rượu.

Đoàn Kỳ không nghĩ nhiều cầm hồ lô rượu chia cho mọi người một bình.

Một nhóm thiếu niên cứ như vậy ăn thịt uống rượu, ngắm hoa anh đào bay trong không trung.

Sa Tử hứng thứ lấy ra một cây sáo trúc chầm chậm thổi một điệu thanh nhã.

Phỉ Lan nhắm mắt thưởng thức thì bị âm thanh của Tuyết Nguyệt thúc giục:

"Phỉ Lan sư tỷ, tỷ nhảy rất đẹp, mau cho mọi người xem điệu nhảy của tỷ đi."

Phỉ Lan mở mắt có chút phiền lòng, nhưng vì không để mất hứng của mọi người, nàng đứng dậy áo dài tung bay, bước chân nhẹ nhàng cánh tay uyển chuyển, kết hợp cùng với cánh hoa đào bay múa và tiếng sáo thanh nhã của Sa Tử thì đây là một điệu nhảy rất đẹp.

Tuyết Ánh lấy từ không gian trữ vật một cây đàn tranh, nàng chầm chậm ngồi xuống bắt đầu đàn.

Tuyết Nguyệt bước lên một bước từ từ cất lên giọng hát:

"Gió thu thổi đến, lòng nặng trĩu."

"Hoa rơi lá rụng, dưới chiều tà."

"Tương tư nhung nhớ, bóng người xưa."

"Ngồi bên khung cửa, đàn khúc hát."

"Một mình chìm đắm trong giấc mộng, tựa rằng chỉ mới ngày hôm qua."

"Ngồi đây thưởng rượu ôm thương nhớ, bóng chàng lảo đảo rượu trong tay."

"Men say gật gù thì thầm nói: Chỉ yêu mình nàng, Trúc Huyền Âm."

Phỉ Lan đột nhiên phóng xuất khí tức rút ra kiếm chém tới Tuyết Nguyệt, tất cả không kịp phản ứng thì một kiếm chuẩn bị đả thương Tuyết Nguyệt.

Bóng dáng của Hạ Huyền Nhi từ phía sau vụt tới, kéo Tuyết Nguyệt ra sau, một chưởng nghênh lấy kiếm của Phỉ Lan.

Ầm vang một tiếng Hạ Huyền Nhi phun ra máu tươi lui về sau.

"Phỉ Lan dừng tay."

"Tỷ tỷ sao đột nhiên lại động thủ chứ?"

Sa Tử và Tuyết Ánh ngăn trước mặt Hạ Huyền Nhi hơi kinh ngạc hỏi.

"Ngươi phải hỏi muội ấy, vì sao lại biết được bài hát này?"

Phỉ Lan âm thanh lạnh lẽo làm người ta rùng mình, mọi người theo bản năng nhìn tới Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt ngập ngừng một lúc mới nói:

"Muội thường thấy Trúc Âm sư mẫu ngồi một mình hát ở ngôi nhà phía sau núi, muội chỉ nghe thấy giọng rất hay, nên đã lén học theo sư mẫu."

Phỉ Lan trầm mặt một lúc mới trầm giọng nói:

"Muội biết sư phụ ta rất ghét bị người khác lén lút sau lưng, nếu ngài biết được thì dù là đệ tử của Thiên Uyển sư mẫu cũng nhất định phải chết."

Tuyết Nguyệt kinh hãi nước mắt rơi xuống run giọng nói:

"Phỉ Lâm tỷ tỷ, muội không phải cố ý lén lút sau lưng sư mẫu, tỷ tỷ đừng nói với sư mẫu."

Phỉ Lan trầm mặt thở dài nói:

"Muội còn nhỏ ta sẽ không nói với sư phụ, nhưng đừng bao giờ hát lại những lời đó, nếu không tỷ sẽ là người thay sư phụ giết nàng."

Tuyết Nguyệt lau nước mắt gật gật đầu, Phỉ Lan thu kiếm rời khỏi.

Đoàn Kỳ cho Hạ Huyền Nhi nuốt vào một viên đan dược, sau đó hộ pháp giúp hắn hấp thu dược lực.

"Tỷ ấy tâm trạng không tốt, cứ để tỷ ấy một mình đi..."

Hạ Huyền Nhi cười cười, hơi ngưng lại một chút tiếp tục nói:

"Các huynh muội chúng ta không cần yến tiệc, chỉ cần ở đây ngắm hoa rơi là đủ."

Mọi người cũng cười tiếp tục uống rượu thổi sáo và đàn hát.