Chương 89: Vô Lương Linh Khí thể.

Trở Về Thiên Sơn

Chương 89: Vô Lương Linh Khí thể.

Chương 89: Vô Lương Linh Khí thể.

Một năm nữa đã lại trôi qua, tròn hai năm thời hạn mà Lý Hồng Kiều đặt ra cho hắn.

Trần Lục hấp thu lượng linh khí nồng đậm nơi đây chỉ trong vài tháng đột phá Tam Kỳ viên mãn, hiện tại chỉ còn một bước chân cảnh là hắn chưa đủ điều kiện để bước qua mà thôi.

Trần Lục bàn tay phất lên giữa thiên địa xuất hiện ánh chớp, hỏa diễm, thủy lưu và cuồng phong khuấy động.

Một mặt trời hỏa diễm rừn rực cháy bỏng từ phía xa bay đến.

Một đầu thủy long uốn lượn lướt qua từng đạo pháp tắc bước tới.

Một đầu cự ưng tung cánh khí thế oanh thiên, mang theo gió lốc rít gào hướng tới.

Cuối cùng là một con tử kỳ lân đạp lôi vân mà tới, khi thế sát phạt có thể phân cao thấp với mấy tên còn lại.

"Cuối cùng đã tham ngộ được một đạo pháp tắc rồi?"

Trần Lục mỉm cười bay vụt về phía trước, Thái Dương hóa thành một đạo hỏa diễm bao bọc lấy hắn tạo thành áo giáp và cánh tay trái bằng hỏa diễm, Lưu Tuyền dòng nước lưu động hóa thành thủy long để hắn đứng trên đầu.

Kỳ Lân rít gào hóa thành lôi vân đầy trời kéo dài trăm dặm, Thiên Thanh rít gào bay lên cửu thiên hóa thành lốc xoáy hòa cùng lôi vân.

Một tràn cảnh tựa như cơn thịnh nộ của thánh nhân trút xuống thiên địa, Tuyết Kiếm cũng từ phía xa mang theo khí thế có thể chém nát hư không lao tới.

Vừa vặn được Trần Lục chộp lại cầm trong tay, gác Tuyết Kiếm lên vai làm cho người ta nhìn thấy chính là thánh nhân xuất thế.

"Ta thật muốn biết Tam Kỳ chân cảnh có dáng vẻ ra sao, liệu có chống được một kiếm của Trần mỗ?"

Trần Lục điểm lên thiên ngoại khí tức nơi đó biến động hóa ra một đạo vô hình bức tường chắn, tựa như thực mà hư, hư mà thực.

Nhưng chỉ có một mình hắn là cảm nhận được, thiên đạo hạ cổng nếu hắn phá được chân cảnh thẳng tiến, nếu như thật bãi sẽ vĩnh viễn không đạp lên được một bước chân cảnh kia.

"Tàn Diệt Ủy Quốc!"

Một kiếm mang theo kim quang, hỏa diễm, lôi đình, cuồng phong và thủy lưu, đòn hỗn tạp như vậy một tu sĩ thiên tài còn khó mà vung ra một cách hoàn mỹ.

Nhưng rơi vào trong tay Trần Lục thì chỉ một kiếm đã tạo ra một đòn tuyệt mỹ lại mang theo khí tức hủy diệt khó mà cân đo đong đếm.

Một đòn rơi vào mảnh hư không kia nổ tung quét ngang qua trời sao, pháp tắc hơi ngưng lại một nhịp rồi tiếp tục chuyển động.

Khói bụi tiêu tán một cổ huyền khí thần thánh từ nơi đó truyền vào Trần Lục, một đạo chân cảnh này đã đột phá thành công.

"Tam Kỳ đại chân cảnh xuất thế, chí thần chí thánh, thiên đạo công nhận, ban thưởng danh hào Chiến Tướng và pháp tắc Vô Lương Linh Khí."

Đạo thanh âm huyền bí đâm thẳng vào đầu của Trần Lục, lại một hồi đau nhức đến cực điểm a.

Cơ thể tiến hóa dường như là toàn bộ, thể chất tăng mạnh cảm nhận rõ rệt, pháp lực lưu chuyển mạnh mẽ phi thường, quan trọng nhất là linh khí xung quanh hắn điên cuồng khuấy động hội tụ về phía hắn.

Mỗi một lần hít vào là linh khí, mỗi một lần thở ra cũng đều là linh khí, một đạo ban thưởng này làm cho hắn chấn động tột cùng.

Dù sao hít và thở ra đều là linh khí như vậy, hắn rất có thể bị những lão quái bắt trói về làm một cái động thiên phúc địa cho tiểu bối tu luyện, hoặc là giữ hắn làm của riêng.

"Ồ, là Vô Lượng Linh Khí thể sao?"

Lý Hồng Kiều từ trong hư không xuất hiện kinh ngạc nhìn Trần Lục dò xét nói.

"Tiền bối cũng biết về Vô Lương Linh Khí thể sao?"

Trần Lục nhường mày có chút kinh ngạc hỏi, Lý Hồng Kiều gật gật đầu nói:

"Hàng tỷ sinh linh trên toàn bộ thiên ngoại, sẽ có một kẻ có vận may được thiên đạo ban thưởng thể chất đặc thù, từ khi mới sinh ra hoặc là sau khi đột phá cảnh giới."

Trần Lục ngạc nhiên không thôi, hắn nghĩ rằng chỉ có mình mới có được đặc ân của thiên đạo.

"Mà mỗi một loại thể chất chỉ có một người sở hữu, không có người thứ hai trùng cùng một loại thể chất, Vô Lương Linh Khí thể của ngươi là hiếm thấy."

Lý Hồng Kiều hơi ngưng lại nở ra một nụ cười, nàng chỉ về hư không có một cái xác bị dây xích trói nói:

"Kẻ đó cũng từng sở hữu Vô Lương Linh Khí thể, bị ta bắt lại làm một cái động thiên phúc địa."

Trần Lục con ngươi co rụt lại lui về sau mấy chục bước, hắn toát mồ hôi lạnh nói:

"Tiền bối đừng có nói đùa như vậy chứ."

Lý Hồng Kiều lắc lắc đầu thản nhiên nói:

"Ta cần gì phải nói đùa với một tiểu bối."

Trần Lục từ từ lui về sau tìm chỗ chạy trốn, Lý Hồng Kiều cười cười nói:

"Nhưng là do hắn gây hại cho chúng sinh, dùng Vô Lương Linh Khí thể bồi dưỡng tà ma, ta đã trực tiếp ra tay phục hắn và tạo ra cái bí cảnh này."

Trần Lục thở ra một hơi nhẹ nhỏm, hắn từ xưa giờ vẫn chưa làm việc gì ác độc giết hại chúng sinh, có thì cũng chỉ là lần hóa ma thú mà hắn biết mà thôi.

Trần Lục mỉm cười nhìn vị tiền bối trước mắt nói:

"Tiền bối có biết cách nào làm cho linh khí đừng trào ra như hiện tại không?"

Lý Hồng Kiều hơi híp mắt lại thản nhiên nói:

"Ngươi không hấp thu linh khí xung quanh nữa thì nó sẽ từ dừng."

Trần Lục kinh ngạc nói:

"Đơn giản vậy sao?"

Lý Hồng Kiều gật gật đầu, Trần Lục sau đó cũng thử ngưng hấp thu linh khí đã thành công, hắn khom người cảm tạ Lý Hồng Kiều sau đó nói:

"Tiền bối có thể đưa ta ra ngoài được chưa? Hiện tại đang rất là gấp đó."

Lý Hồng Kiều gật đầu nắm ống tay áo Trần Lục kéo đi xuyên qua hư không, chớp mắt đã trở về Ma Biên.

Trần Lục cúi người cảm tạ nàng sau đó hướng Trung Vực bay đi với tốc độ cực nhanh.

Lý Hồng Kiều vung tay hóa thành một bộ dáng nữ tử khác xinh đẹp, hướng về Trung Vực mà bay đi theo.

Trần Lục trên đường đi đã thay một bộ áo bào màu tím nhìn có chút yêu dị khi kết hợp với mái tóc xõa kia của hắn.

Nên hắn cũng buộc tóc gọn gàng lại mới bay trở về Trung Vực, sau nửa tháng thì Trần Lục cũng tới được một thành trì gần Thiên Vân tông gọi là Bắc Quan thành.

Hắn tới đây là định đưa một ít tiền cho Hạ gia ở Bắc Quan thành, cũng là gia tộc mà Hạ Huyền Nhi xuất thân.

Trần Lục thấy phủ đệ Hạ gia đóng cửa có chút cũ nát liền hỏi lão già ăn xin bên đường:

"Cho ta hỏi, Hạ gia chuyển đi đâu rồi? Tại sao lại đóng cửa vậy?"

Lão ăn mày nheo mắt nhìn Trần Lục một chút mới phất tay nói:

"Hạ gia đều bị Phiên gia bắt đi hết rồi, nghe nói công tử của Hạ gia trong Thiên Vân tông trêu chọc công tử của Phiên gia, nên bắt Hạ gia chịu tội."

Trần Lục không nghe hết lời lão ăn mày mà đặt một khối kim nguyên bảo vào chén cũ kia, hắn xoay người hướng Phiên phủ đệ mà bước tới.

Không lâu sau đã tới được một cái phủ đệ sang trọng trang nghiêm và to lớn, khác xa với phủ đệ Hạ gia rách nát và nhỏ.

"Phiên gia này cũng thật là rộng lớn, mới có thể bắt cóc người nhà của đệ tử ta."

Trần Lục vẫn là phong thái cũ, dùng kiếm làm gậy chống từ từ bước vào Phiên gia, cái cổng đóng chặt ở phía bị một đạo cuồng phong đánh nát.

Thủ vệ bên ngoài đều bị chia năm sẻ bảy không một chút thương tiếc, một bóng người áo bào tím bay phấp phới bước vào.

Tóc hắn tung cùng với ống tay áo trái tạo ra hình ảnh một thanh niên anh tuấn tuyệt thế.

Vô số thủ vệ bao vây lấy hắn vào giữa, Trần Lục không thèm để ý tới mà tiếp tục đi về phía trước.