Chương 74: Đột phá Tam Kỳ.

Trở Về Thiên Sơn

Chương 74: Đột phá Tam Kỳ.

Chương 74: Đột phá Tam Kỳ.

Bốn lão quái sau khi giết được Tử Bá cũng lui về thành dưỡng thương, Trần Lục dùng một miếng vải buộc miệng vết thương ở cánh tay trái lại.

Hắn tiếp tục cùng các đệ tử Thiên Vân tông chiến đấu, những con bò sát được bộc nham thạch vô cùng cứng cáp, chỉ có thể dùng toàn lực ứng phó mà thôi.

Bên yêu thú cũng đã phát động ra loài tứ cấp, Dương Khiếu và các thiên kiêu thế hệ trước lập tức động thủ.

Trong đó có một thanh cầm sáo trúc, dùng sáo trúc làm kiếm bổ dọc thiên địa, là Ngụy Trạch thiếu cung chủ của Phổ Kiếm cung, ngươi này thiên phú kinh người có thể một mình tạo ra kiếm trận.

Từng đạo tử ẩn thế của các đại thế lực đều xuất hiện ở đây, bọn họ lần này rời núi là để xem đại chiến của hai thiên kiêu đứng đầu là Dương Khiếu và Lý Chiêu, nhưng giờ đã tới thì cũng giúp chút sức vào thú triều lần này.

Tứ Kỳ ra cục diện thay đổi 360 độ, yêu thú tứ cấp vô cùng ít mà lại rất mạnh mẽ, có thể một đấu hai mà không rơi vào hạ phong.

Yêu nhân đầu trâu một lần nữa xuất hiện, hắn tiếp tục hiển hóa hư ảnh ngưu đầu tấn công các đệ tử.

"Ngăn nó lại."

Tân Phùng thập nhất trưởng lão lao về phía yêu nhân không chút ngần ngại, đôi phó với đám yêu nhân tuyệt đối phải giết, không được để lại mầm tai họa cho thế gian.

Yêu nhân đã bắt đầu xuất thủ, từng nhóm yêu nhân có đến mười mấy tên, mấy vị trưởng lão các tông cũng không ngó lơ, trực tiếp lao lên nghênh chiến yêu nhân.

"Thật không ngờ, nhân tộc các ngươi lần này, lại phái ra nhiều cao thủ như vậy."

Một tiếng nói trầm thấp làm thiên địa như bị một ngọn thái sơn đè ép, một yêu vương nhìn như nhân tộc nhưng lại có vẫy rắn bao bọc.

"Xà Vương của Ngũ Yêu Vương."

Dực Khôn híp mắt nhìn về phía yêu nhân đứng giữa hư không kia.

"Không biết đã bao lâu rồi ta mới gặp lại ngươi vậy? Xà Vương."

Ô Nguyên trưởng lão của Minh Thiên tông đạp không mà lên, tuy đầu đã hai thứ tóc nhưng lão vẫn giữ nét mặt trung niên hồng hào.

"Ồ, mối hận 2000 năm trước ta nghĩ vẫn chưa thể trả, bây giờ ngươi tự mình lộ diện rồi sao?"

Xà Vương sát khí tăng vọt va chạm cùng với khí thế của Ô Nguyên trưởng lão Minh Thiên tông, cường giả Lục Kỳ đã bắt đầu đọ khí tức trên không.

"Quyết định thắng bại đi."

Ô Nguyên đạp không vụt thẳng lên trời âm thanh vang vọng.

"Hôm nay xem ngươi có đủ bàn lĩnh để đánh bại ta không."

Xà Vương hóa thành bản thể là một con mãng xà màu cam đầu có hai sừng trâu thân to chục dặm, yêu thú đạt đến Lục Kỳ thì được thế gian xưng là Vương, thân hình đa số đều tính bằng dặm.

Ba bóng người khác cũng đột nhiên xuất hiện, một người trung niên cởi trần có bờm phấp phơi theo gió.

Một người hai tai to bằng đầu, đôi mắt hiện ra một tia đỏ đậm quỷ dị.

Một người còn lại trung niên tráng hán phía sau có một cái đuôi đá cứng rắn.

"Sư Vương, Huyết Vương và Lực Vương."

Trúc lão nhìn ba bóng người xuất hiện thản nhiên nói.

Y Hoàng của Đoạn Phi tông, Dự Hoan của Tà Chân tông lập tức phi thân lên trời.

Dực Khôn thở ra một hơi cũng từ từ tiến bước về phía hư không.

Sáu người không nói một lời trực tiếp lao thẳng về phương xa chiến đấu, hoàng thất Nam Vực hiện tại không xuất hiện nổi một vụ cao thủ Ngũ Kỳ ra mặt, khiến mấy tông môn khác đang bất mãn trong lòng.

"Ta thật sự ghét hợp tác với yêu tộc, nhưng dù sao cũng tốt hơn bọn nhân tộc."

Một luồng hắc khí bay lên trời âm thanh thở dài vang vọng đất trời.

Một kẻ thân hình thì giống nhân tộc, nhưng đôi mắt đỏ ngầu làn da đen thui, răn nhọn sắc bén, vuốt dài gớm ghiết, sau lưng còn có một đôi cánh đen như than.

Trần Lục kinh hãi nhìn kẻ ở trong hắc khí kia, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy ma tộc chân chính.

Phía dưới là một trung niên tóc đỏ đạp bước lên không trung thản nhiên nói:

"Ma tộc thì nên bị diệt."

Trung niên đó là Trọng Kha của Phần Hỏa Kiềm tông, hắn bây giờ mới xuất hiện là do chậm trễ một số việc.

Một hắc khí và một ánh lửa vụt thẳng lên trời cao, tưởng rằng chiến trường đã chia xong thì một âm thanh làm mọi người sợ hãi vang lên:

"Chỉ còn một mình Nguyệt Hy Thánh Nữ, ngươi sẽ không đủ thực lực để ngăn bổn long rồi."

Một con rồng to hai chục dặm từ trong yêu vân bay xuống, toàn thân mang theo khí tức âm tà ác độc gầm lên.

"Nguyệt Hy Thánh Nữ bận việc khác rồi, lão thân sẽ cùng chơi với ngươi."

Hồng Tô lão bà bà đứng ở tường thành thản nhiên nói, lời nói yếu ớt chậm rãi nhưng vang vọng vài chục dặm.

Ác Long quan sát Hồng Tô lão bà bà một chút liền hơi kinh ngạc nói:

"Hồng Tô lão tiền bối, ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây?"

Hồng Tô lão bà bà lắc đầu có chút thất vọng nói:

"Tiểu long năm xưa lão thân chỉ dạy, giờ lại bị gắn danh Ác Long, thật không dám nghĩ sẽ có một ngày lão thân lại đánh với ngươi."

Ác Long phẫn nộ quát lớn:

"Vậy sao nhân tộc các ngươi giết vô số yêu tộc bọn ta, lại không tự gắn danh là Ác Nhân? Sao cứ phải là ta giết người mới dược danh Ác Long? Yêu tộc không phải kẻ yếu để cho nhân tộc các ngươi đùa bởn."

Tiếng gầm phẫn nộ của Ác Long vang vọng hơn chục dặm, vô số yêu thú tức giận dâng trao lao tới ngày càng điên cuồng.

Một cuộc chiến này không đơn thuần là của tiểu bối như lúc trước, đây chính là một đại chiến trường thật thụ.

Quyền cước, binh khí, mưa tên đầy trời cũng không thể ngăn được thế công điên cuồng của yêu thú.

"Uy Vũ."

Trần Lục bạo phát khí tức gào thét hung bạo của mãnh hổ, mấy yêu thú cấp thấp ngừng bước lui về sau.

Nhưng không được bao lâu lại có một con gấu to lao tới tấn công hắn, hùm này thể chất kinh người một vuốt đã quất bay Trần Lục.

Lớp lông dày, lớp mỡ và cơ bắt của nó cũng không kém, tựa như tường thàng được xây thêm thép chắn.

Trần Lục giao đấu mấy hồi đã rơi vào hạ phong, hai tay đã khó đối phó, giờ hắn chỉ có một tay khác nào cá nằm trên thớt đâu chứ.

Trúc Âm và Cửu Xuân lách người chia nhau trái phải tấn công cự hùng, Tần Nhân tay hóa độc khí đánh vào ngực.

Cự hùng không chút đau đớn ngược lại một vuốt đánh bay ba người, Trần Lục vung kiếm chém vào mắt nó, khiến mắt phải bị mù một.

Cự hùng gào lên điên cuồng dùng vuốt bổ tới, Trần Lục tránh lui nhưng vẫn bị một vuốt cào vào lưng.

Y phục rách nát để lộ tấm lưng với bốn vệt móng vuốt sắc bén, Trần Lục cấp tốc thối lui không dám trực diện chiến đấu.

"Đạo hữu Thiên Vân tông, mau lui về sau."

Hai người của Thiên Minh tông đột nhiên lao tới, quyền cước hung mãnh đối kháng cự hùng.

Thiên Uyển rời bỏ trận pháp chạy tới chỗ Trần Lục, nàng đỡ lấy hắn có chút lo lắng.

"Ngươi đưa hắn về trị thương, tỷ sẽ thay muội dẫn trận."

Trúc Âm bay về phía trận của Thiên Uyển vừa bỏ đi nói.

Thiên Uyển nhẹ gật đầu đỡ lấy Trần Lục đạp không trở về thành, Trần Lục ngồi xếp bằng liên tục hấp thu nguyên khí của những sinh linh ngã xuống.

Mượn nhờ cơ hội trị thương này để hấp thu nguyên khí, còn phải giúp viên ngọc màu lam trong túi trữ vật thức tỉnh.

Túi trữ vật lại một nữa há mồm hút lấy huyết khí vô cùng vô tận, dường như nó có không gian pháp tắc, mỗi một lần hấp thu liền là thần không biết quỷ không hay.

Viên ngọc lam cũng bắt đầu tỏa sáng, từng dòng nước lưu động xung quanh như phượng long bay múa.

Trần Lục lại một thân tu vi viên mãn, cán kỳ thứ ba xuất hiện, nó lơ lửng trước mắt Trần Lục liên tục chớp động.

Một đầu thủy long từ trong túi trữ vật chui ra, nó dung nhập làm một với cán kỳ, tạo thanh một Thủy Kỳ có hoa văn long phượng màu lam đâm.

"Đột phá Tam Kỳ, đây là kẻ đầu tiên đột phá trong chiến đấu."

Từng ánh mắt hâm mộ trong chiến trường nhìn về Trần Lục, ai nghĩ tới một kẻ xuất hiện sau cùng lại là kẻ đột phá đầu tiên chứ?

Nguyên khí còn lại hắn không hấp thu mà để cho Hạo Trung và Vô Tâm bồ bổ, Thái Dương và Thiên Thanh đã ngưng chiến đấu mà hóa về nguyên bản hấp thu nguyên khí.

Sinh linh nơi đây còn nhiều hơn bí cảnh Nam Cương, nên bọn họ tha hồ hấp thu không cần tranh giành.

Trần Lục dùng kiếm làm gậy chống dưới đất bước đi khập khiển nhìn bên ngoài chiến trường, hắn lại chìm vào trong cảm ngộ của mình với Tam Kỳ cảnh.