Chương 576: Thử Nghiệm

Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 576: Thử Nghiệm

P/s: Cảm ơn bạn tranhoe đã Đề cử 1 Nguyệt Phiếu và bạn [email protected] Tặng 40,000 đậu cho truyện. Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ.

........

Hai người tưởng tăng sức mạnh là có thể dễ dàng trấn áp hắn, nhưng không ngờ càng tăng sức mạnh người trước mặt lại càng khó tấn công, mọi nỗ lực của cha con bọn họ đều chỉ như hòn đá cuội rơi vào lòng sông, biến mất vô tung vô ảnh. Điều này khiến hai kẻ vốn không coi những người ngoài Zone là gì thì bây giờ đã được biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên. Lâu lâu không đi ra ngoài lại tưởng tất cả chỉ đều là sâu kiến, mà không biết, hóa ra chính mình mới là ếch ngồi đáy giếng.

Chiêm công tử bị hất bay ra cảm thấy bàn tay đau nhức không thôi, hắn mặc dù là con Nhị trưởng lão của dòng chính Hạ gia, nhưng cũng chẳng phải con cả, về sau quyền kế vị chẳng tới tay hắn, kết hợp với tư chất chẳng ra sao, vì thế hắn chẳng muốn tốn công vô ích học võ làm gì cho khổ. Ngược lại, dùng danh tiếng của gia tộc để đi cưỡng ép các cô gái không quyền không thế, dáng vẻ xinh đẹp, thì hắn lại rất rành mạch, rõ ràng.

Nhận thấy hai người kia trấn áp không được tên nhóc này, nhưng cũng cuốn lấy làm hắn không thể di chuyển tự do được, Hạ Chiêm nảy ra một kế. Hắn mon men đi tới muốn chế trụ cô gái kia để làm tên này không thể đánh trả, sau đấy giơ tay chịu trói thì chẳng phải mĩ nhân này đã xác định số phận phải ngoan ngoan hầu hạ hắn rồi sao. Hắn quyết định rồi, không mang con đàn bà này về mà sẽ xử luôn ở đây xong chuồn. Dù có chút tiếc nuối nhưng mang nó về lại gây ra nhiều rắc rối thì mệt, đây là điều mà một tên hoàn khố không thích.

Nhưng đời chẳng như là mơ, hắn vừa dè chừng men men đi gần tới chỗ Minh Nguyệt thì không biết từ đâu, không rõ thế nào, chỉ biết vùng eo đột nhiên vô cùng đau đớn, sau đó, … ừm, không còn sau đó nữa, cả người hắn như diều đứt dây bay đi đập thẳng bào tường, phát ra một tiếng "rầm". Hạ Chiêm trợn mắt phun một búng máu rồi bất tỉnh nhân sự.

Hai người thấy Dương Tuấn Vũ bỗng dưng lùi lại thì không hiểu lắm, bọn họ cứ nghĩ hắn bắt đầu yếu thế, chỉ tới khi thấy tên này hai tay vẫn đang uyển chuyển đỡ chiêu nhưng chân thì nhẹ nhàng nhấc lên một cái, sau đấy thiếu gia bay vút đi.

Hắn phân tâm sút người thì không sao nhưng hai người vừa phân tâm vì thảm cảnh của cậu chủ thì rất nhanh lộ ra một chút sơ hở, nhưng một chút sơ hở này đã khiến bọn họ cùng lúc nhận hai chưởng vỗ vào ngực, khóe miệng rỉ máu đỏ tươi, liên tiếp lùi lại mấy bước.

Lão già tên Hạ Đức một tay ôm ngực, một tay chỉ vào mặt Hạ Minh Nguyệt nói:

- Hay cho một cái Hạ gia ngoại thế, một đứa con rơi cũng muốn tạo phản. Tốt tốt. Tìm cao thủ tới giúp đỡ sao? Hắn có thể đánh thắng ta nhưng còn những người khác Thì còn non lắm. Hạ gia các người đợi đấy mà chờ ngày diệt tộc đi. Hừ.

Nói xong hắn tiến tới định đưa Hạ Chiêm đi thì bỗng cảm thấy toàn thân da gà dựng đứng, nhanh như chớp, không kịp nhìn đã thấy mình bị một cái tát nổ đom đóm mắt, nửa bên mặt sưng vù, răng rơi ra cả chục cái, người ngã sấp xuống, sau đó vô lực nằm im, trên lưng như bị một ngọn núi đè lên. Tới lúc này hắn mới biết, hóa ra người kia khi nãy chỉ là vui đùi với bọn họ mà thôi, chỉ là giờ hối hận cũng đã muộn rồi.

Hạ Minh Nguyệt và nam nhân này, cùng Hạ gia, chắc chắn sẽ chịu bi kịch, nhưng mạng của hắn mà bồi đi theo thì cũng quá thiệt thòi rồi, mình chết rồi, người ta có bị sao thì cũng là chuyện sau này. Như thế không được. Lão già gần đất xa trời trong giây lát đã nghĩ đủ các loại âm mưu quỷ kế để tìm cách thoát thân.

Cuối cùng hắn hô lên:

- Hạ Kỳ, mau chạy. Về báo lại gia tộc có kẻ làm phản.

Nhưng hắn vừa kêu lên xong thì ăn một cú sút nữa vào bụng, máu hộc ra đã đành, nhưng cái chính đó là khi nãy nằm sấp, đầu nghiêng một bên không nhìn thấy bên còn lại, sau cú đá kia, người hắn lật nghiêng sang bên còn lại thì đã thấy Hạ Kỳ nằm co giật ở một góc từ bao giờ rồi. Lòng lão chợt nguội lạnh như băng hàn.

Dương Tuấn Vũ hôm nay tâm trạng coi như không tồi, hắn đã tìm ra manh mối của Minh Châu, lại thu được không ít đồ tốt, đang hy vọng buổi đàm phán cuối cùng trong ngày kết thúc thuận lợi không ngờ lại gặp ba tên coi trời bằng vung.

Một tên thì mặt nghếch lên trời, nhìn thấy nữ nhân là ép về làm vợ, hai tên kia một già đổ đốn, một trung ác độc, cả hai thấy con trẻ làm loạn cũng không có ý tứ nhắc nhở, ngược lại, coi nư nhân như đồ chơi, không đáng để tâm đến.

Đã vậy, hắn không khách khí, ban đầu không trực tiếp trấn áp là muốn xem mấy cái a miêu a cẩu từ trong Zero sẽ có cái dạng gì, không ngờ đúng là a miêu a cẩu ở đâu cũng thế, học võ không tới đâu, chiêu thức quờ quạng, ngay cả điểm cốt yếu nhất của Ưng Trảo Quyền cũng không ra sao.

Sau một hồi chán nản, lại thấy cái trò ngu ngốc của Hạ Chiêm thì hắn biết màn chơi này đã nên khép lại.

Một cú làm tên kia gãy ít nhất chục cái xương sườn, hộc máu bất tỉnh. Tiếp đó một già một trung kia mỗi người tiếp thêm một quyền vào ngực làm chúng nội thương. Rồi thấy kẻ địch chẳng những không biết hối cả lại còn buông lời đe dọa trắng trợn, hắn thực sự đã sinh ra sát tâm. Dương Tuấn Vũ hắn không phải là kẻ ăn chay, người cũng không phải chưa từng trảm qua.

Tuy vậy, trước hết hắn muốn làm thêm một bài thử nghiệm nho nhỏ.

Không cần trói mất thời gian, hắn đánh cho ba tên từ già tới trẻ này hết đau ngất đi rồi đau tỉnh lại, cứ thế mấy lần, cho tới khi bộ dạng nhìn rất thảm rồi hắn mới dừng lại.

Ba tên nằm vật một góc, hắn đi tới, lấy ra một cái ngọc bội rồi giơ lên. Chưa cần hắn đặt câu hỏi, tên Hạ Đức trợn mắt nói:

- Người là Ám của Hồng Kinh Hội? Ai da, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Chúng ta đâu có đắc tội gì với Hồng Kinh mà vị huynh đệ này ra tay độc ác như vậy. Đều là người nhà, tất cả chỉ là hiểu lầm, không nên vì một hạ nhân bên ngoài mà gây xích mích trong Zero.

Nghe Hạ Đức nói vậy, hắn đã khẳng định ít ra lệnh bài này không sai. Nhưng thế nào là Ám? Lệnh bài này dường như không phải lệnh bài phổ thông, đằng sau nó là thế nào? Nhưng để ra trấn nhiếp mấy cái miệng chó không mọc được ngà voi này, hắn muốn tương kế tựu kế khiến chúng không dám làm khó dễ Hạ gia.

Dương Tuấn Vũ lạnh lùng như hung thần, hắn toát ra uy áp khiếp hồn khiến cả ba tên run lên bần bật, riêng Hạ Chiêm sợ quá bên dưới đã chảy ra một dòng nước vàng khai khú, rồi ngất đi.
Nhấc hai tên còn có giá trị ra một góc để tránh mùi ô uế, hắn tiếp tục hỏi:

- Quay về nói với dòng chính của mấy người, Hạ gia ngoại tộc ở đây đã do Hồng Kinh ta tiếp quản, biết điều thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nếu không hai bên có xảy ra hệ lụy gì thì lúc đó đừng nói người trong cùng một nơi mà lại tương tàn. Hừ.

Hạ Đức run rẩy gật đầu như trống bỏi:

- Vâng vâng. Điều này là tất nhiên. Hạ gia ngoại tộc coi như có phúc mới được Hồng Kinh để mắt, chúng tôi sẽ nhượng lại họ cho các ngài.

- Biết rồi thì mau cút. À, còn tiến thuế …

- Ài, thuế má gì nữa, không thu, không thu đâu.

- Cút!

- Vâng. Chúng tôi cút.

Như vậy có thể khẳng định cái được gọi là Hồng Kinh thực sự tồn tại, mà danh tiếng còn xếp trên cả một đại gia tộc, điều này ít nhất khiến hắn không quá buồn bực, nơi sau này mình tới cao quá thì không sao, thấp quá khi làm việc phải nhìn mặt nhiều người sẽ rất mệt mỏi.

Ba tên chật vật đỡ nhau rời đi, Dương Tuấn Vũ cũng túm tay Hạ Minh Nguyệt lôi đi. Nhìn cô vẫn đang ngây ngẩn vì mọi thứ hôm nay thực sự quá khác so với kế hoạch ban đầu, thứ mà cô và ông nội bàn tính bấy lâu, hi vọng sẽ giảm thu phí xuống còn 10%, nhưng giờ thì hay rồi, Hạ gia bỗng dưng không thuộc về Hạ gia nữa mà đã thuộc về Hồng Kinh Hội. Cái này làm đầu óc cô dù thông minh cũng không biết phải làm thế nào.

Dương Tuấn Vũ thấy vậy bật cười hỏi:

- Chừng nào tôi còn là người của Hồng Kinh thì cô yên tâm làm đại tiểu thư đi. Sao hả?

Hạ Minh Nguyệt tròn mắt:

- Anh không định bảo khi nãy nói Hạ gia thuộc Hồng Kinh là trò đùa chứ?

- Đúng vậy, ít nhất hiện tại là như thế. Cô đừng hiểu lầm, tôi sẽ không bỏ cô và tên nhóc Phá Quân kia, chẳng qua hiện tại chưa rõ Hồng Kinh là Đầm Rồng hay Hang Hổ, nếu tùy tiện đem Hạ gia dâng lên thì sẽ rất nguy hiểm. Tốt thì không sao, nếu bọn chúng chỉ đeo cái mác hành hiệp trượng nghĩa, quang minh lỗi lạc mà bên trong thối nát không chịu được thì xong rồi.

Hạ Minh Nguyệt cũng thấy có lý, cô chỉ biết Vương Lãnh là người rất có chữ tín, nhưng qua cuộc nói chuyện dưới mật thất cô lờ mờ đoán ra được bọn họ chỉ là đám ngoại nhân bên ngoài của Hồng Kinh, chỉ có lão già Diệp Bạch kia là người ở Zero. Vì thế, là tốt hay xấu thực sự còn chưa rõ ràng.
Nghe theo lời hắn có lẽ vẫn hơn, ít nhất hiện tại đã không bị đám người kia thu phí trắng trợn nữa rồi.