Chương 502: Con Khỉ Ngu Ngốc

Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 502: Con Khỉ Ngu Ngốc

Bộ trưởng Lê Quân lên tiếng:

- Tốt. Chúng ta liền bắt đầu cuộc họp. Gần đây tôi đã nhận được báo cáo nói rằng Thịnh Thế muốn vươn tay tới lĩnh vực đóng tàu quân sự? Không biết việc này có đúng không? Tôi muốn được nghe trực tiếp từ phía lãnh đạo Thịnh Thế, hôm nay cô Vân Tú tới đây có thể cho Lê Quân tôi được biết rõ hơn không?

Vân Tú đứng dậy nghiêm túc chào một lượt, mặc dù cô có chút nghi ngờ về hai cô gái đứng sau bộ trưởng Lê, hai người này cứ cách một đoạn thời gian lại quan sát chằm chằm cô, không biết có phải cô quá nhạy cảm không, nhưng có vẻ những ánh mắt này không hoàn toàn là đánh giá một ngươi xa lạ, nó có chút địch ý mơ hồ.

Cô gật đầu trả lời:

- Đúng vậy. Thật may là báo cáo đã tới được tận tay ngài. Với những tiền lệ trước nay chưa từng có, tôi tin tưởng bộ trưởng cũng rất hứng thú với dự án này. Thịnh Thế xưa nay chưa làm gì thua lỗ.
Lần này cũng không khác. Báo cáo ngài đã đọc cũng tương đối chi tiết rồi, ngài có thể cho chúng tôi biết một chút quan điểm chứ?

Phong lão nghe cháu gái phản pháo lại lão già kia thì vểnh râu, híp mắt cười. "Định làm bộ với cháu tôi ư?"

Lê Quân biết câu hỏi khó lại bị cô gái này khéo đá lại cho mình, ông ta không khỏi có chút ngoài dự liệu, đồng thời trong lòng cũng rất tán thưởng. Cô gái này gặp các vị lãnh đạo đứng đầu quốc gia mà không tỏ ra lúng túng hay yếu thế. Rất tốt.

- Theo như báo cáo, là người trong ngành bao nhiêu năm tôi cảm thấy có chút khó tin. Nhưng chính vì khó tin nên tôi mới muốn nhờ cô tới thuyết phục tôi. Thịnh Thế có lẽ cũng hiểu, việc muốn thành lập một công ty đóng tàu ở Cam Ranh không phải chỉ là để cho vui.

Cam Ranh là một cảng nước sâu nằm ở vị trí chiến lược không chỉ ở Việt Nam mà còn là cả vùng Biển Đông, một tấc đất còn hơn một tấc vàng, nếu lãng phí sẽ làm ảnh hưởng tới cả nền quân sự nước nhà, mà điều này không có bất cứ một tập đoàn, một tập thể nào có thể gánh vác trách nhiệm.

Thịnh Thế xưa nay chỉ mạnh mẽ về công nghệ thông tin, và động cơ điện, điều đó nói lên kinh nghiệm đóng tàu chính là đi từ con số 0. Bản mô hình thiết kế sơ bộ kia đúng là khiến giới chuyên gia trong ngành đóng tàu rất thưởng thức và khen ngợi, nhưng nó cũng chỉ là những thứ lý thuyết, con số khô khan, mà từ lý thuyết tới thực tế bao giờ cũng là cách biệt một trời một vực. Tôi rất cần thứ gì đó để chứng minh tính thực tế của nó.

Vân Tú không nhanh không chậm, vẫn thần thái tự tin ấy, cô nói:

- Vậy xin hỏi bộ trưởng, đội ngũ chuyên gia đóng tàu ở vùng tấc đất tấc vàng Cam Ranh đã có những thành tựu gì đáng kể rồi? Hay mọi thứ vẫn đang dừng ở bước nghiên cứu?

Trong khi bên ngoài Biển Đông kia đang là muôn vàn sóng gió, tôi tin, ngoài Thịnh Thế ra, không một tập đoàn nào dám bước chân vào vũng nước đục này. Nếu làm tốt thì không sao, một khi làm không tốt, ảnh hưởng tới chiến sự ở Biển Đông sẽ bị lịch sử bêu xấu ngàn năm. Tôi nói đúng chứ?

Nghe cô nói, không chỉ bộ trưởng Lê Quân cứng họng mà đến chính hai vị Tổng và Phó tổng giám đốc công ty đóng tàu Cam Ranh cũng xấu hổ cúi gằm mặt.

Điều này đương nhiên không thể trách họ, chúng ta nền tảng còn quá non yếu, cơ sở tri thức cũng chưa được tích lũy đủ lâu, lịch sử đất nước từ cái thời Ngô Quyền chiến thắng quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng 938, nước ta mới có được độc lập "tạm thời", trận chiến này đánh dấu cho việc chấm dứt hơn 1000 năm Bắc thuộc của Việt Nam, nối lại quốc thống cho dân tộc Việt. Vâng, đó chính là 1000 bị đô hộ.

Nhưng chưa hết, sau khi lập nên nhà Ngô, suốt từ thời đó tới năm 1975 nước ta liên tiếp trải qua các cuộc kháng chiến chống giặc ngoại xâm. Đất nước vốn nghèo lại xảy ra chiến tranh liên miên, khoa học tri thức tính ra tích lũy chẳng đáng bao nhiêu.

So với các quốc gia chuyên đi xâm chiếm các nước khác để mở rộng lãnh thổ, dù thắng hay thua, dù chiếm được hay không thì tại quốc gia của họ lịch sử, văn hóa, nghệ thuật, khoa học đều bừng bừng đi lên, tích lũy nghìn năm, vạn năm, nếu không mạnh mẽ, không tiên tiến hơn mới đúng là vô lý tận trời.

Khắc phục hậu quả chiến tranh, tìm đường lãnh đạo đất nước vượt lên khó khăn, nghèo hèn, mù chữ, chúng ta có được như ngày hôm nay đã là không dễ dàng gì rồi. Nếu vừa vượt lên khó khăn, lại có nền khoa học tiến bộ hơn những siêu cường quốc kia mới chính là nghịch thiên.

Bọn họ cũng chỉ là người thường thôi, muốn nghịch thiên cũng koong có cách nào.

Vân Tú rất khôn khéo, cô liền tiếp tục nói:

- Tôi nói vậy không phải là để trách móc bất cứ ai, nước ta vốn còn nhiều khó khăn cần giải quyết, mặc dù công ty đóng tàu Cam Ranh chưa làm ra thứ gì nổi trội khiến thế giới trầm trồ, nhưng sản xuất được các loại tàu đánh cá, tàu du lịch loại nhỏ cũng đã là không tồi rồi. Chỉ có điều so với tình hình hiện tại của đất nước, việc khai thác loại hình tàu thuyền này tạm thời chưa quá cần thiết, hoặc có thể nói là nên xếp vào ưu tiên loại hai.

Mặt khác, tôi tin nếu chúng ta có khả năng tự đóng tàu quân sự sẽ tiết kiệm được một lượng kinh phí khổng lồ cho quốc gia, giúp người dân bớt đi rất nhiều gánh nặng về thuế.

Việc Thịnh Thế gia nhập ngành đóng tàu chỉ là bước đầu trên con đường chinh phục biển khơi của chúng tôi mà thôi. Nói thẳng ra, tham vọng của Thịnh Thế rất lớn.

Mà nói đến cùng, việc chúng tôi thành lập công ty đóng tàu cũng không huy động một chút nguồn tài trợ nào của chính phủ, nếu làm không tốt chúng tôi sẽ không cần mọi người nói, tự khắc sẽ đóng cửa công ty này. Còn nếu làm tốt, tới khi đó tùy thuộc vào đặc tính, ưu điểm của nó so với các loại trục hạm, tàu ngầm thế giới mà tính tiền.

Nhưng tôi lấy vai trò là lãnh đạo của Thịnh Thế, được sự ủy nhiệm toàn quyền của chủ tịch, tôi xin cam đoan số tiền mà chính phủ bỏ ra mua tàu của chúng tôi sẽ rẻ hơn rất nhiều so với đặt tàu ngoại quốc có tính năng tương đương. Nói như vậy để thấy, đất nước cho chúng tôi mượn một phần Cam Ranh chỉ trăm lợi chứ không có hại. Uy tín của Thịnh Thế ra sao, có lẽ tôi không cần vẽ thêm mắt cho rồng.

Một người phụ nữ dùng những lời lẽ sắc bén không thể chối cãi để tuyên bố sức mạnh to lớn của tập đoàn Thịnh Thế. Vân Tú đã làm cho tất cả chấn động trong lòng.

Nguyễn Siêu ngồi đó trong tâm trí không khỏi vô vàn tiếc nuối cô gái trẻ này, nếu Nguyễn gia có phúc hơn một chút thì giờ này đây chính là cháu dâu trưởng của ông ta. Nhưng, trải qua nhiều sự ép buộc, chỉ sợ giờ này không vạch mặt thành thù đã là tốt lắm rồi. Lão ta không có quyền gì mà chèn ép cô ta cũng như Thịnh Thế đang như mặt trời ban trưa ngoài kia.

Lý Khải thì gương mặt càng nghe càng âm trầm như có thể vắt ra nước, hắn căm ghét Thịnh Thế, hận thằng nhóc con kia tới tận xương tủy. Ở đây nếu có ai lên tiếng phản đối, đương nhiên chỉ có hắn là nhiệt tình nhất:

- Tôi không đồng ý với quan điểm của cô đây, cùng với tập đoàn Thịnh Thế. Đầu tiên, cô nên biết ở đây mình đang nói chuyện với ai, cô cũng không có quyền gì mà trách móc sự vất vả khó khăn của tổng công ty đóng tàu Cam Ranh, bọn họ với hàng nghìn nhân viên, ngày đêm cố gắng nỗ lực, vì đất nước nhiều thế nào, sao một người giàu có cao thượng như giám đốc cô có thể thấu?

Chưa hết, như bộ trưởng đã nói, Thịnh Thế chỉ là kẻ mới, chưa có chút kiến thức, chưa có chút thành tựu nào về vận chuyển đường thủy vậy mà dám mạnh miệng tuyên bố có thể đóng được tàu chiến? Đây không phải trò chơi con nít, cô đã quá tôn mình và tập đoàn của mình lên vị trí cao tận mây xanh rồi.

Bộ trưởng Quân, tôi rất phản đối việc Thịnh Thế sử dụng đất của Cam Ranh. Ngành đóng tàu nói riêng hay ngành vũ khí quân sự nói chung tốt nhất chỉ nên giành cho các doanh nghiệp quốc doanh, doanh nghiệp tư nhân chỉ sặc mùi tiền bạc, ai mà biết bọn họ có đem bản thiết kế được coi là bí mật quốc gia đi bán không chứ?

Vân Tú chỉ nghe một chút liền biết ngay tên mặt gãy này là tên nào, Lý gia – Lý Khải, kẻ luôn như con ch* điên cắn bừa, nếu không có lão cha dùng mọi mưu hèn kế bẩn thì hắn cũng không thể ngoi ngóp lên được cái chức vị như ngày hôm nay. Thành sự không có, bại sự có thừa.

Nhưng không thể không nói tên này điên nhưng cắn rất đau, lời hắn nói lập tức chọc vào chỗ khó chịu của mấy người có mặt ở đây. Những điểm này chính là thứ họ lo lắng nhất, ai mà biết được, một công ty tư nhân sẽ làm ra hành động gì? Xưa nay kinh tế tư nhân vẫn thường bị gắn mác chủ nghĩa tư bản, một thứ mà bị thể chế chủ nghĩa xã hội luôn giành thái độ kỳ thị để nhìn.

Đối với những người hiểu biết chưa đến nơi đến chốn, bọn họ thực sự nghĩ tư bản chính là cái xấu xa, sự lừa lọc và hèn mọi nhất. Nhưng, chính xác đây chỉ là một thời kỳ trong xã hội loài người mà thôi, không có tư bản thì máy móc ở đâu? Khoa học kỹ thuật ở đâu?

Chính vì thế, người thông thái đều biết tư bản là cần thiết, chỉ có điều, nó sẽ là bước đệm để loài người bước lên hình thái xã hội cao hơn – chủ nghĩa xã hội và hơn nữa là chủ nghĩa cộng sản.
Chính phủ ta quyết định đi thẳng lên chủ nghĩa xã hội, bỏ qua giai đoạn chủ nghĩa tư bản mà thay vào đó là thời kỳ quá độ, vì quá độ nên sẽ có nhiều khó khăn.

Vân Tú lập tức phản bác đanh thép:

- Thứ trưởng Lý Khải nói vậy là không đúng rồi. Theo tôi được biết, từ lý luận của Lenin mà nói thì chủ nghĩa xã hội là bước chuyển giữa chủ nghĩa tư bản tiến lên chủ nghĩa cộng sản. Trong đó mô hình kinh tế là hỗn hợp, đan xen giữa kinh tế nhà nước, kinh tế tập thể với kinh tế tư bản tư nhân.
Theo sự thống nhất của Đảng đã đưa ra: Có nhiều thành phần kinh tế, trong đó kinh tế nhà nước đóng vai trò chủ đạo, còn kinh tế tư nhân là một động lực quan trọng của nền kinh tế.

Ngài Lý đây nói kinh tế tư nhân không đáng tin chẳng phải đang nói lời của Đảng ta không đáng tin? Nếu hôm nay nghe ngài nói không phải là các vị lãnh đạo anh minh sáng suốt ở đây mà là những người dân có hiểu biết nông cạn chỉ sợ sẽ bị ngài làm kinh sợ, họ sẽ lập tức quay lưng với kinh tế tư nhân, mà hậu quả kéo theo chính là "động lực quan trọng của nền kinh tế" vô tình bị ngài phá hỏng.

- Hì hì.

Chợt có âm thanh cười khúc khích từ đâu đó phát ra, Vân Tú lập tức tìm được phương hướng, nó đi ra từ cô gái đứng bên cạnh bộ trưởng Lê Quân.

Lê Quân lập tức quay sang trừng mắt, đứa cháu này đúng thật là, từ lúc biết ông ta tham gia cuộc họp với cao tầng Thịnh Thế liền như con đỉa bám chân, nhất định sống chết đòi đi theo, giờ đang lúc nước sôi lửa bỏng nó lại cười vui vẻ như thế.