Chương 460: Rung Động

Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 460: Rung Động

P/s: Cảm ơn hai bạn Thành Lý Văn đã Buff Thất Thải Châu và bạn ๖ۣۜThọ ๖ۣۜCủa ๖ۣۜMèo¹⁸ᵗ đã Buff Hỏa Tinh Châu cho truyện của mình nha. Chúc cả nhà nghỉ lễ vui vẻ.

.....

- Đều chết rồi?

Những người dưới đài vạn lần không ngờ kết quả lại thành ra như vậy, mội hồi nghị luận lại nổi lên, nhưng bất quá chỉ thoáng chốc bọn họ đã không còn hứng thú. Đối với bọn họ hai người này suy cho cùng một chút quan hệ cũng không có. Thậm chí chỉ trong vòng vài ngày có khi hỏi tới cái tên Dương Tuấn Vũ và Huyết Sát đã chẳng mấy ai còn nhớ, vì bọn họ không để trong lòng, nếu có cũng chỉ là đọng lại mấy chiêu thức mạnh mẽ kia.

Trọng tài nhanh chóng tới kiểm tra tình trạng cả hai, sau đấy cảm thấy Dương Tuấn Vũ không ngờ vẫn còn chút khí tức thì lập tức tuyên bố:

- Dương Tuấn Vũ thắng.

Mọi người nghe thấy vậy cũng chỉ ồ lên một tiếng. Thắng thì thắng, nhưng mạng cũng chẳng còn mà hưởng phần thưởng thì mọi thứ liền vô dụng.

Tất cả nhanh chóng tản đi. Trong lúc đó, đội ngũ y tế đang chạy tới muốn đưa Dương Tuấn Vũ đang như ngọn đèn cạn dầu đi, bên kia cũng có một đội phụ trách mai táng Huyết Sát. Nói cho cùng hắn dù gì cũng là một quân nhân, ít nhiều đều có đóng góp cho đất nước, vì thế cần phải đối đãi
nghiêm túc.

Đúng lúc này một thân ảnh mặc bộ quần áo trắng, mặt mày mát me kinh dị nhảy lên sân đấu. Người còn chưa tới nhưng tiếng nói đã tới:

- Dừng tay. Tôi mang hắn đi.

- Làm càn. Hắn còn chút khí lực, nếu thực sự muốn hắn sống thì phải mang đi thay tạng đã vỡ bằng khí cơ may ra còn chút hy vọng.

Cô gái không nói nhiều xuất ra lệnh bài.

- Là Vô Ảnh. Khi nãy không nhìn rõ, thất lễ.

- Đừng nhiều lời, hắn là người Vô Diện Sơn, ta mang hắn đi gặp sư phụ.

- Tốt. Nếu Vô Diện phong chủ đồng ý ra tay thì tốt.

Vô Ảnh không nói nhiều, cô nhanh chóng bế xốc Dương Tuấn Vũ lên rồi thân ảnh vụt cái biến mất vô tung vô ảnh.

Lão trọng tài thở dài tấm tắc:

- Không hổ danh là người bài danh thứ 10 Thập Đại Quái Nhân – Vô Ảnh Dạ Xoa.

Người bên cạnh nghe thấy vậy trừng mắt, trong lòng thầm mắng "Sao khi nãy lão không nói ra hai từ Dạ Xoa? Đúng là đồ nói xấu sau lưng."

Lão giả vừa tấm tắc nói xong thì bỗng có tiếng vang vọng quảng trường:

- Xác của Huyết Nhân cùng toàn bộ tài sản của hắn ngay lập tức mang tới Vô Diện Sơn. Dương Tuấn Vũ thắng, đồng nghĩa với thắng cá cược. Các người một cọng tóc cũng đừng có thiếu.

Nhìn xung quanh một hồi chẳng thấy bóng dáng đâu chỉ có tiếng nói, lão trọng tài giật mình mồ hôi lạnh toát ra, hắn không biết lời mình vừa nói xấu sau lưng có bị vị sát nhân này nghe thấy không nữa. Nhưng lập tức nhận ra việc cần làm, hắn nghiêm giọng chỉ tay vào xác Huyết Sát nói với đám cấp dưới:

- Mang tới chân núi Vô Diện.

- Rõ.

Lão không nhắc thì bọn họ cũng biết chỉ được phép đưa tới chân núi Vô Diện.

Xưa nay chỉ có người Vô Diện sơn dám đi sang các ngọn núi khác chứ không có ai nguyện ý đi vào Vô Diện Sơn, trừ khi có lệnh bài, hoặc thư tín quan trọng có dấu của các lão tướng quân, mà ngay cả thế mỗi khi lên đều là tim lúc nào cơ hồ cũng muốn nhảy ra ngoài đi du lịch.

Lê Cát rời đi vẫn chưa xa, nghe được âm thanh vẫn còn đang quanh quẩn nơi Quảng Thiên Môn thì nở nụ cười:

- Vô Ảnh sư muội âm ba càng ngày càng tiến bộ a. Nếu đấu hết sức thậm chí có thể đứng vững top 8.

Đường Tiêu cũng nghe được tiếng Âm Ba, đáy mắt hắn khẽ lóe lên nhưng rất nhanh lại trở về bình thường, tĩnh lặng như nước, mỉm cười không nói gì mà chậm rãi rời đi.

Tuy vậy trong lòng cả hai cũng không nghĩ rằng Dương Tuấn Vũ có thể còn sống sau chiêu thức đó. Ngay cả bọn họ nếu thực sự bị con hàng Huyết Sát này đâm một đao xuyên ngực như thế thì chắc chắn 10 phần chết cả 10. Vô Diện phong chủ tuy thủ đoạn thần thông nhưng còn không có khả năng cải tử hoàn sinh.



Nhìn người thanh niên đang nằm trong ngực, Vô Ảnh nhíu mày, vừa đi vừa mắng:

- Tên ngu ngốc, lớn như vậy còn không biết kìm chế. Hắn cũng chỉ là nói một chút, có ăn được miếng nào đâu mà liều mạng? Không biết tiến lui, có tài cũng đoản mệnh. Ngu ngốc.

Ngay từ lúc bắt đầu trận đấu, Vô Ảnh đã đứng ở đó quan sát và nghe đám xung quanh bàn tán nên biết sở dĩ có trận đấu này là do Huyết Sát nhục mạ đồng đội cũ và đặc biệt là người vợ của người này.

Đối với Vô Ảnh mà nói, xưa nay ngoài sư phụ và cha mẹ mình ra, cô không có chút tình cảm nào với tất cả mọi người xung quanh. Có lẽ cũng vì ngay từ bé cô đã được sư phụ nuôi trên núi, mà sư phụ luôn vô cùng nghiêm khắc, ngoài luyện tập thì lại là luyện tập, ngay cả thời gian ăn ngủ cũng rất có quy củ. 24 giờ thì tới 18 tiếng luyện tập, chỉ có tổng 6 tiếng để ăn ba bữa cơm, vệ sinh cá nhân và ngủ nghỉ.

Có lẽ chính vì thế, cảm nhận của cô về thế giới này thực sự không có bao nhiêu hiểu biết, nếu có phải chăng đều là biết những thói hư tật xấu của họ. Một cô gái còn nhỏ tuổi như cô đã thường xuyên nhận lệnh đi ám sát thì lãnh khốc vô tình là hoàn toàn bình thường.

Nếu bình thường, người ngoài mà có chết trước mặt cô cũng chẳng nhíu mày một cái, nhưng chẳng hiểu sao tên khốn này lại khiến cô khi nãy đã quay đi rồi mà vẫn cắn răng quay lại mang đi cầu sư phụ cứu giúp.

Tuy vậy, việc sư phụ có đồng ý ra tay không là chuyện khác. Cái này còn phụ thuộc vào số mệnh hắn đã tận hay chưa.

Nhìn thấy lồng ngực rỉ máu, hô hấp đã ngày càng yếu, thậm chí nếu không để ý còn tưởng hắn đã tắt thở, nhìn luồng khí ra vào phổi qua vết thương vẫn đang phì phò khí máu, cô nhanh tay xé một chút vạt váy nhét vào vết thương. Tới khi chỗ đó không còn phì phò nữa cô mới yên tâm một chút.

Nếu khi lồng ngực tổn thương xuyên qua màng phổi thì sẽ xảy ra hiện tượng phì phò khí máu. Sở dĩ có hiện tượng này là do áp lực không khí lớn hơn áp lực trong phổi, nếu để màng phổi rách, phổi coi như thông trực tiếp với không khí bên ngoài. Khi đó áp lực không khí lớn sẽ "đè" lên phổi làm phổi không thể nở ra. Mà không thể nở ra tức là không thể thở, mà không thở đương nhiên chết.

Nhưng việc nhét miếng gạc vào chỗ lồng ngực bị thủng cũng chỉ là giải pháp tạm thời. Nếu không cứu chữa nhanh sẽ chết không thể nghi ngờ.



Dù chỉ đứng thứ 10 trong Thập Đại Quái Nhân nhưng tốc độ của Vô Ảnh cũng là có số má, ngoài hai kẻ đứng thứ nhất – Bất Nhiễm và thứ hai – Đặng Luân thì cô chính là người thứ đứng thứ 3 nếu so về tốc độ.

Vì vậy, quãng đường không ngắn lại là địa hình núi cực kỳ trắc trở nhưng Vô Ảnh chỉ mất chưa tới 3 phút đã có mặt ở trước cửa một ngôi nhà vô cùng đơn sơ.

Không dám chậm trễ, cô nhận thấy rõ ràng người này hô hấp đã vô cùng suy nhược rồi, còn tim thì chính là nhịp khi có khi không. Điều này chứng tỏ tim có khả năng không bị vỡ nát, nhưng dưới sự phá hủy của lôi điện chẳng biết đã tổn thương nặng đến mức nào. Thậm chí cô nghĩ nếu ngoài tên khốn này ra, thì chỉ sợ đều đã chết cả rồi. khi cô mang hắn đi cũng chỉ là để trong lòng đỡ áy náy mà thôi. Dù sao cô cũng ăn của hắn nửa con lợn rừng với nửa chỗ thịt rắn kia đi.

Nghĩ tới điều này gương mặt lạnh lẽo không ngờ có chút huyết sắc hơn, chỉ bất quá rất nhanh bị cô đè xuống.

Cô còn chưa bước tới cửa thì đã có tiếng nói vang lên:

- Ảnh nhi! Có chuyện gì? Vào đi.

- Vâng.

Vô Ảnh hơi bất ngờ, cô thấy dường như hôm nay lão nhân gia có vẻ vừa có chuyện vui nên tính tình đặc biệt thoải mái, chứ thường ngày cô muốn gặp cũng chỉ có thể nói một tiếng rồi đứng ngoài đợi mấy tiếng đồng hồ, thậm chí là mấy ngày mới có cơ hội gặp người.

Cô nhìn người trong ngực, lẩm bẩm trong lòng: "Có lẽ số ngươi còn chưa tận."

Vô Ảnh bế theo hắn đẩy cửa vào.

Nhìn thấy đệ tử của mình ôm theo một người toàn thân quần áo rách nát, máu me be bét, Vô Diện phong chủ khẽ nhíu mày.

Còn không đợi ông nói, Vô Ảnh vội lên tiếng:

- Hắn là Dương Tuấn Vũ, người sư phụ mới nhận vào Vô Diện Sơn cách đây mấy ngày.

- Ồ. Hình như cũng có chuyện này. Có chuyện gì?

- Hắn ký giấy sinh tử rồi lên Quảng Thiên Môn đánh với một kẻ có tên Huyết Sát. Tên kia đã chết, còn hắn cũng sắp không xong rồi. Sư phụ ngài …

- Không cứu. Có gan ký giấy sinh tử thì có ý thức biết mình có thể chết. Mang đi đi.

- Nhưng …

- Vô Ảnh!

Lão nhân gia trừng mắt, khí thế vô hình, không giận tự uy khiến Vô Ảnh theo thói quen rùng mình lùi lại mấy bước, cô cúi đầu:

- Đã hiểu. Quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi. Con biết lỗi.

- Được rồi. Đi Đi.

- Vâng.

Vô Ảnh thầm thở dài, vừa mới nói hắn có cơ hội sống không ngờ lại như vậy, cứ tưởng hôm nay lão nhân gia tính tình tốt có thể chiếu cố một chút. Xem ra vô vọng rồi.

Cô bế hắn quay lưng rời đi.

Nhưng đúng lúc này từ trong cổ áo hắn rơi ra một sợi dây chuyền đã bị đứt dây. Có lẽ là bị một đao kia cắt qua.

Tia sáng màu trắng khẽ lóe lên, tuy rất mờ nhưng khiến Vô Diện vừa quay đầu đi trong khoảng khắc đó vừa khéo lại nhìn thấy thoáng qua. Lòng lão khẽ biến, vội quay đầu lại nhìn.

Đúng lúc đấy thấy Vô Ảnh đang cúi xuống nhặt đồ vật đó lên, lão giơ tay mở miệng:

- Khoan.

Vô Ảnh nghe thấy vậy thì cánh tay còn chưa thu lại liền cứng đờ, cô chưa hiểu gì thì mặt dây chuyền liền bị sư phụ đoạt lấy. Lòng cô nghi hoặc "Từ khi nào sư phụ lại quan tâm tới một mặt dây chuyền rồi?"

Nhưng cô quay lại nhìn thấy Vô Diện phong chủ không tiếc lấy vạt áo trắng của mình lau lau mặt dây chuyền đẫm máu đỏ.

Máu vừa được lau đi thì mặt dây chuyền hoàn toàn lộ ra, thứ này có chút tương tự với huy hiệu của Quân Đoàn Tối Mật nhưng rõ ràng không phải thứ hiện tại đang được phát cho quân sĩ, không chỉ thế, viên ngọc ở giữa lại có màu trắng bạc, bên ngoài lại là một miếng ngọc màu đen tuyền sáng bóng được tạc thành hình con rồng đen ngậm lấy viên bạch ngọc vô cùng tinh xảo. Tuy có chút hao mòn theo năm tháng nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của nó.

Vô Ảnh nhìn thấy vậy thì trong lòng truyền tới từng trận rung động, miệng cô lắp bắp, ngôn từ không trật tự nói:

- Cái này … Vô Diện phong chủ … không … sư phụ … thứ này hình như … con đã nhìn thấy ở chỗ cha mẹ.