Chương 459: Đáng Tiếc
- Huyết Tế là dùng chính tủy huyết của mình để tế đao. Thanh Đại Hổ Đao kia vốn dĩ không phải là do hắn mua được hoặc nhờ ai rèn mà là trong một lần làm nhiệm vụ ở Trung Quốc, tiêu diệt một nhóm gia tộc cổ võ rồi cướp được. Đại Hổ Đao cấp độ tới giờ vẫn chưa lộ rõ, nhưng có một điều các ngươi chắc không biết, nó có khả năng tăng tiến sức mạnh theo chủ nhân.
Tên Huyết Sát này coi như năng lực cũng không tồi, khi nãy chiến đấu thanh đao này đã ở cấp độ Cực phẩm Phàm Binh đi, giờ sau khi Huyết Tế không biết lên cấp độ nào.
- Cực Phẩm Phàm Binh còn muốn lên nữa?
- Đúng vậy. Nếu số may mắn biết đâu có thể lên tới Thần Binh- Hạ Phẩm Chiến Tướng thì sao?
Mọi người nghe thấy vậy thì giật mình. Dù chỉ là Hạ Phẩm nhưng một cái Thần Binh là khái niệm khác hoàn toàn Phàm Binh. Dù là cấp kém nhất cũng là chém sắt như chém bùn.
Lê Cát lại nói tiếp:
- Huyết Sát kia cũng may mắn chiếm luôn được bộ công pháp của lũ thế gia võ đạo đó, từ đó hắn mới một đường thành danh tới hôm nay. Chiêu Tam Hoàng Huyết Vũ cũng là từ đó mà ra.
- Ồ. Cảm ơn sư huynh giúp mở mang kiến thức.
- Không có gì, việc này lên tới cấp độ cao một chút sẽ biết. Được rồi. Nhìn xem một chút. Oh. Tiếc nhỉ, chỉ lên được Bán Thần Binh, thôi cũng tạm được, Dương Tuấn Vũ giờ cũng chỉ là ngọn đèn cạn dầu thôi, chống được một chiêu từ Bán Thần Binh hay không cũng là rất khó nói.
Đúng như hắn nói, sau khi tế tủy huyết của mình, Huyết Sát đã tạm thời bước vào trạng thái điên cuồng, thời gian duy trì hắn không còn bao lâu, nhiều nhất phải giết kẻ trước mặt trong vòng 5 phút, nếu không thì hắn chết chắc.
Nếu bình thường có lẽ hắn đã nhận thua, nhưng là một trận sinh tử chiến, có muốn nhận thua thì kẻ đối diện cũng không có khả năng tha cho hắn một mạng mà rời đi. Vì thế hắn bắt buộc phải dùng bí thuật Huyết Tế này, lần này kể cả thắng hắn cũng phải nằm liệt giường ít nhất 3 tháng mới phục hồi lại sức mạnh nhưng tủy huyết một khi đã mất đi chính là vô phương phục hồi. Tiếc thật đấy nhưng giữ được mạng hãy nói tiếp.
Dương Tuấn Vũ cũng biết tình trạng của mình đang rất nguy cấp, một chiêu nếu trúng nhiều khả năng sẽ toi mạng. Nhưng hắn không hối hận, rồng còn có vảy ngược nữa là con người. Để cho hắn chui qua háng người khác là không có khả năng, còn việc đem vợ dâng cho kẻ khác hắn còn không nghĩ tới, nếu muốn, hắn phải chết rồi hãy nói tiếp.
Giờ số Ki còn lại không nhiều nhưng tận dụng xuất ra một chiêu cuối cùng vẫn còn khả năng. Lần trước nếu không phải Doãn Trung San nhảy lên đài gạt tay hắn ra thì Âu Chí Quốc giờ này đã xanh cỏ rồi. Mà chiêu này tuyệt đối khó tránh vì nó cực nhanh, chỉ có điều lúc tích tụ sức mạnh thì hắn vẫn còn cần chút thời gian.
Mặt khác chiêu này dùng xong nhiều khả năng hắn sẽ vô lực mặc người ta chém giết, chính vì thế sai một li đi một dặm. Muốn sống chỉ có bắn trúng mà bắn trúng cũng phải trúng vị trí hiểm yếu, một nhát chết ngay, nếu không thì cũng vô dụng bởi vì suy cho cùng thì Tia Sáng Plasma diện phá hủy cũng chỉ có hạn.
Huyết Sát bên kia đã lên dây cót sẵn sàng, hắn tất nhiên không muốn tốn một giây, vì hắn nhận ra rõ ràng Ki của tên này có một chút khả năng chữa trị, nếu để hắn thêm thời gian ai biết sẽ thành ra chuyện gì.
Chiêu thức đơn giản nhất, cơ bản nhất bao giờ cũng là chiêu thức mạnh mẽ nhất. Chính vì lẽ đó các sát thủ đều dùng bộ võ kỹ toàn là chiêu cơ bản, vì nó nhanh nhất, không dườm dà, kẻ địch một khi trúng chiêu là chắc chắn chết.
Huyết Sát đã hiểu cách lý giải này khi học xong bộ Huyết Đao Quyết mà hắn cướp được từ gia tộc cổ võ. Bởi vì chiêu thức mạnh nhất, tàn bạo nhất cũng chính là một chiêu đâm thẳng, nhưng áp lực nó tỏa ra sẽ khiến đối thủ chỉ biết trơ mắt ra nhìn Đại Đao xuyên qua người mà chân chẳng thể nhích nổi một bước.
Tất nhiên điều này chỉ đúng với kẻ địch đối diện có cấp độ sức mạnh bằng hắn hoặc yếu hơn, nhiều nhất cũng chỉ được hơn nửa cấp. Mà tên khốn kia tuy cùng Bá Tước nhưng rõ ràng cấp độ sức mạnh còn kém hắn một chút, nên một chiêu này xuất ra chính là hoàn mỹ.
Hắn không nói nhiều, chỉ hét một tiếng:
- Huyết Vô Địch!
Dương Tuấn Vũ vừa nghe thấy tiếng này thì cả người chợt căng cứng, chân muốn rời đi cũng không được, cả người lập tức đổ mồ hôi lạnh, trong đầu lập tức biết mình phải lập tức xuất thủ nếu không chết chắc.
Dồn toàn bộ Ki lên cánh tay, hệ ánh sáng có khả năng thanh tẩy nhưng giờ nếu Dương Tuấn Vũ dùng để thanh tẩy toàn thân chắc chắn không kịp, nên hắn quyết liều mạng với tên khốn này.
Chỉ duy nhất cánh tay di chuyển được nhưng điều này cũng khiến Lê Cát giật mình, hắn nếu bị Huyết Vô Địch nhắm thẳng vào tuy có thể di chuyển nhưng cũng không dễ dàng, còn tên này rõ ràng sức mạnh cấp độ yếu hơn lại có thể làm được. Nhưng ngay lập tức hắn bừng tỉnh, miệng thốt lên:
- Ki hệ ánh sáng có khả năng thanh tẩy, thì ra là thế.
Cũng không trách Lê Cát kiến thức không sâu được, hệ ánh sáng cũng không phải là hắn chưa từng nghe thấy, ánh sáng cũng có dăm bảy loại, nhưng có tác dụng tẩy lễ thì đây là lần đầu tiên hắn thấy. Bảo sao một người trầm ổn như hắn lại có lúc thất thố như vậy.
Tuy vậy hắn cũng nhanh chóng lắc đầu, không khó để nhận ra Dương Tuấn Vũ chính là nỏ mạnh hết đà.
Nhưng đôi mắt hắn nhanh chóng sáng rực lên, cũng không phải hắn có cái gì kích thích mà là do ánh sáng từ ngón tay trỏ của Dương Tuấn Vũ đã phát ra ánh sáng chói mắt khiêns mọi người đều chỉ thấy một mảnh trắng xóa đau mắt.
- Ngu ngốc.
Lê Cát mắng một tiếng, ngay từ khi biết Dương Tuấn Vũ là Ki hệ ánh sáng hắn đã phòng hộ cho đôi mắt mình một lớp Ki bảo vệ, vì thế nhìn mọi thứ vẫn rất rõ ràng.
- Mau dùng Ki bảo hộ mắt là sẽ nhìn được.
Trong đám đông cũng không phải kẻ nào cũng ngu ngốc, Lê Cát quay lại thì thấy một thanh niên ăn mặc chỉnh tề, mặt mũi sáng sủa, lúc nào trên mép cũng treo một nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân. Nhưng vừa nhìn vào kẻ này hắn đã cảm thấy một trận khó chịu, lập tức lẩm bẩm chửi:
- Tên đạo đức giả.
Người thanh niên ăn mặc lịch sự tai cũng rất thính, hắn quay sang, nụ cười bình thản vẫn treo đó, gật đầu chào:
- Ồ. Thì ra là Lê Cát sư huynh. Không ngờ trận chiến này cũng có thể để một người trong Thập Đại Quái Nhân tới xem.
Lê Cát trừng mắt:
- Ngươi không nằm trong Thập Đại Quái Nhân sao? Đường Tiêu, đừng giả ngu.
Đường Tiêu chính là người khi nãy khuyên nhủ Dương Tuấn Vũ không nên vọng động, hắn cười cười gãi đầu:
- Ồ. Đệ quên mất.
- Hừ. Giả tạo.
- Cảm ơn.
Lê Cát cứng họng, tên này chửi hắn cứ nghĩ là khen. Đầu hắn quay lên đài, mặc kệ tên giả tạo.
- Ồ. Đương Tiêu sư huynh, người đứng thứ 6 trong Thập Đại Quái Nhân, thất kính thất kính. Cảm ơn sư huynh đã chỉ dạy. Nãy giờ nhìn mắt thường đúng là có chút chói mắt.
- Không sao. Tiếp tục xem.
- Vâng.
Mấy người rối rít nhìn lên đài, họ cũng rất muốn biết kết cục như thế nào. Nhưng đúng lúc này nghe thấy tiếng Lê Cát lắc đầu thở dài:
- Lưỡng bại câu thương sao? Thật đáng tiếc.
Nói xong hắn cũng không xem nữa mà quay đầu rời đi.
Đường Tiêu cũng thở dài tiếc nuối nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười bình thản quay đầu rời đi. Hắn chỉ có hứng thú một chút với tên người mới có chút ngạo khí này, nhưng người chết thì hắn tất nhiên không muốn kết giao.
Lúc này trên đài, Huyết Đại Đao đã mang theo khí thế không thể kìm hãm vọt thẳng tới trước người Dương Tuấn Vũ. Nhưng chỉ một khoảnh khắc, ánh sáng được Dương Tuấn Vũ dùng toàn lực cả thần trí lẫn Ki xuất ra khiến chiêu thức được đẩy lên một tầm cao mới. Nhưng ngay cả thế so với cái chỉ tay nhẹ nhàng của Apollo cũng còn kém một vạn tám nghìn dặm.
Nhưng như thế đã đủ cực nhanh xuyên thủng lớp áo giáp, xuyên qua da thịt và xuyên vỡ trái tim của Huyết Sát.
Tuy vậy, người có sức mạnh của Ki tới cấp độ Bá Tước không lập tức chết ngay mà vẫn có thể còn chút thanh tỉnh. Đây cũng chính là điều Dương Tuấn Vũ không ngờ tới.
Sở dĩ Lê Cát và Đường Tiêu đều biết chiêu thức của Dương Tuấn Vũ chắc chắn sẽ đến trước nhưng là kẻ đã từng giết người cấp Bá Tước nên họ biết tới cấp độ này người bị phá hủy cơ quan trọng yếu như tim, phổi, gan, chỉ duy nhất trừ não bộ là vẫn còn ý thức và đầy đủ sức mạnh để tấn công mấy giây.
Nhưng chỉ cần mấy giây, đôi khi trong cuộc chiến sinh tử lại đủ làm rất nhiều việc. Vì thế, khi nhìn thấy hướng đi của Đại Huyết Đao, họ đều biết Đao này sẽ không có khả năng để Dương Tuấn Vũ sống.
Ngay cả khi không bị đao xuyên trực tiếp qua tim thì lực lôi điện điên cuồng kia sẽ làm trái tim vỡ nát bét. Ngay cả bọn họ, tuy cũng được coi là mình đồng da sắt, đao kiếm bình thường chém không một vết xước nhưng ngũ tạng vẫn là như cũ, một khi bị vỡ nát thì vô phương cứu chữa.
Cũng chính vì lẽ đó, ở Quân Đoàn Tối Mật, việc phát triển khoa học kỹ thuật vẫn được đẩy cao, đặc biệt là công tác làm nội tạng cơ khí được coi là mũi nhọn. Đào tạo ra một người tới sức mạnh cấp độ như thế này một khi chết đi chính là rất tổn thất.
Nếu trận này không phải sinh tử chiến thì nhiều khả năng còn có cơ may kịp thay khí quan máy, nhưng đã ký vào sinh tử đấu thì ngay cả các vị phong chủ cũng không thể can thiệp vào. Lúc ký vào giấy sinh tử chính là sống chết mặc trời.
Khi nhìn thấy tia sáng xuyên thẳng qua cơ thể của Huyết Sát tạo ra một lỗ hổng to bằng nắm đấm thì ai cũng rùng mình, chưa hết, tia sáng sau khi xuyên qua còn găm vào vách núi tạo ra một vụ nổ đinh tai nhức óc. Sau khi khói bụi tan đi chính là sâu cả chục mét làm tất cả líu lưỡi.
Tuy vậy, Dương Tuấn Vũ cũng chẳng khá hơn, Huyết Sát Đao sau khi tới, giáp cũng vậy, không giáp cũng thế tất cả chẳng tốn chút tích tắc thời gian nào đều dễ dàng xuyên qua như cắt một tờ giấy, rồi cuối cùng đâm vào lồng ngực kẻ địch xuyên ra sau lưng.
- Bùm …
- Ục.
Dương Tuấn Vũ có thể nghe thấy tiếng nổ trên ngực mình, kèm với đó là sự đau đớn kinh khủng, miệng phun ra một ngụm máu, tuy vậy đầu óc hắn còn chút thanh tỉnh, trong đầu vô vàn hình ảnh kiếp trước, kiếp này thi nhau hiện lên, cuối cùng chồng chất hỗn loạn vào nhau. Miệng hắn lẩm bẩm:
- Mình phải chết ở đây sao? Minh Châu, Vân Tú, Iris, … Tuyết Yên … anh có lỗi với … các em.
Nói xong, đầu óc hắn tối sầm, ý thức hoàn toàn chìm trong bóng tối vô tận.