Chương 431: Khó Xử

Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 431: Khó Xử

Dương Tuấn Vũ ngồi vào bàn của mình rồi nói:

- Hiện tại đã có chút khả quan, nhưng chúng ta cũng phải xuất ra thành ý.

Nói xong hắn liền kể lại cuộc nói chuyện với Tùng Khôi Kỳ và lão tướng Vũ Chấn Phong vừa rồi.

Leo gật gù:

- Mọi thứ đều không có miễn phí, lần này nếu không có thứ họ cần thì còn lâu mới có khả năng lấy được ngần đó diện tích. Nhưng tôi thắc mắc một điều, cậu dám chắc có thể đóng được một chiếc tàu chiến khiến họ hài lòng sao? Tôi có thấy cậu nghiên cứu cái khỉ gì đâu nhỉ?

Dương Tuấn Vũ cười:

- Cũng không nhất thiết tôi phải đóng một chiếc tàu hoàn chính rồi dâng cho họ, đôi khi chỉ là một bộ phận thiết yếu và một số ý tưởng về nguyên liệu đóng tàu thôi. Mấy thứ này tôi đã tìm hiểu qua. Còn thực hiện được tới đâu thì còn phải thêm một thời gian nữa mới biết được.

Có lẽ câu hỏi này của Leo cũng là thắc mắc chung của mọi người ở đây, nhưng họ đều hiểu ai cũng có bí mật riêng không thể nói, đến bản thân Leo và Flora cũng không phải từ bé sinh ra đã có sức mạnh như vậy, họ cũng cần nhiều vận may và cơ duyên mới nhận được thành quả như thế.

DG hiểu rõ nhất, rõ ràng trình độ y khoa của Dương Tuấn Vũ không quá cao, không quá chuyên nghiệp nhưng hắn lại có thể lấy ra một kho tàng kiến thức y khoa siêu tân tiến, nếu không có bí mật thì có quỷ mới tin.

Nhưng mà đã là kẻ được đồng đội hết sức tin tưởng, đồng thời lại được Dương Tuấn Vũ bồi đắp hắn đi lên từ một tên bác sĩ nghèo cho tới bây giờ đã là một viện trưởng, chưa kể ngay vợ và con hắn bây giờ một phần không nhỏ cũng là do người này mai mối. Có thể nói những người ở đây chính là gắn kết với nhau tưởng như đơn giản nhưng lại rất chặt chẽ.

Và quan trọng nhất chính là lý tưởng và cách sống của Dương Tuấn Vũ khiến mọi người nể phục, họ cũng cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa, có mục đích. Họ đều sẵn sàng phò tá hắn hoàn thành được mục tiêu của đời mình.

Bản thân mỗi người trong đây nếu tách ra có thể chỉ là một cá nhân xuất sắc về một, hai khía cạnh nhỏ nhoi, muốn làm nên điều gì thì đôi khi chỉ có lòng nhưng không có lực. Nhưng nếu có một tập thể gắn kết họ lại với nhau thì nó sẽ trở thành một tập thể hùng mạnh, vĩ đại.

Dương Tuấn Vũ cũng biết trong lòng họ nghĩ gì, nhưng đúng như lời Tuyết Yên đã nói- Đã dùng người thì phải tin tưởng, đã không tin tưởng thì đừng dùng người. Nếu một tập thể có những cá nhân ích kỷ chỉ biết làm lợi mình thì dẫn dần chủ nghĩa cá nhân sẽ phá vỡ khối chỉnh thể này và tổ chức sẽ sụp đổ.

Hắn cười:

- Được rồi, việc làm thế nào tôi sẽ giải quyết, mọi người chỉ cần chuẩn bị tinh thần tốt là được. Tranh thủ lúc nguyên vật liệu xây dựng, chúng ta sẽ làm một cái căn cứ ngầm luôn. Bắt đầu từ trong đất liền chạy lấn ra thềm lục địa nhô ra biển. Ừm, nếu sau này có thể rèn luyện ở đất liền cùng với dưới biển sẽ càng tốt hơn.

Ý tưởng này rất không tồi. Mọi người chiến đấu trên đất liền có vẻ tốt nhưng chắc ở dưới nước thì ngơ ngác toàn tập đúng không? Đây chẳng khác nào điểm yếu chí mạng của chúng ta. Ài, coi như lần này trong họa đắc phúc, vì sụp đổ nơi cũ mới hé lộ ra nhiều yếu kém của tổ chức.

Mọi người có thể hi vọng vào một ngày mai tươi đẹp rồi đó.

Vân Tú cũng vui mừng thay mọi người, nhưng vẫn có thứ cô cần hỏi:

- Vậy căn cứ ở vùng biển hồ Yên Phú có làm nữa không Boss?

- Có chứ. Bắc – Trung – Nam đều phải có căn cứ. Ở khu Yên Phú tôi sẽ triển khai một kế hoạch nâng cấp toàn diện vùng nuôi trồng thủy hải sản, đợt trước dù đã lắp thêm máy móc nhưng năng suất cho ra chưa khiến tôi cảm thấy hài lòng, chưa kể nhân cơ hội này cũng triển khai xây dựng căn cứ của chúng ta luôn, vừa nâng cao kinh tế sau này vừa xây dựng được một căn cứ tội gì không làm?

...

Kế hoạch xây dựng căn cứ cùng cơ sở mới của Thịnh Thế coi như đã tạm ổn, mọi người cũng khá hài lòng về các quyết định được đưa ra.

Lúc Dương Tuấn Vũ chuẩn bị nói kết thúc cuộc họp thì Vân Tú bỗng nhớ ra một vấn đề mà khi Dương Tuấn Vũ đi vắng mà cô và mọi người đã chuẩn bị triển khai nhưng đúng lúc đó cô lại quẫn trí tự tử nên vẫn chưa đi tới đâu.

- Boss! Thời gian lúc anh đi vắng, em cùng mọi người đã họp bàn và định triển khai kế hoạch mở một công ty chuyên cung cấp trang thiết bị cho quân đội, thậm chí nếu được còn có thể sản xuất vũ khí nóng và vũ khí lạnh.

Trong mắt Dương Tuấn Vũ khẽ lóe lên tia sáng, hắn gật đầu:

- Nói tiếp.

Thấy thái độ có hứng thú của hắn, Vân Tú thầm thở phào một hơi rồi nói:

- Vâng. Bởi vì rất khó để một công ty tư nhân có thể được cấp phép sản xuất đồ chuyên nghiệp cho quân đội và công an, nên mới đầu bọn em định làm ra một sản phẩm thực sự hữu ích khiến bên trên chú ý, tìm đến, kiểm tra và công nhận năng lực của công ty. Khi đó chúng ta sẽ xin được cấp phép.

Nhưng ban đầu mọi người định thành lập một công ty riêng đặt dưới sự quản lý của một vài cá nhân có lý lịch trong sạch trong tổ chức chứ không muốn để lấy danh nghĩa dưới cái tên Thịnh Thế.

Tuy vậy, qua cuộc gọi khi nãy của anh với lão tướng quân đó, em nhận thấy việc để Thịnh Thế trực tiếp quản lý nó có khi sẽ tốt hơn. Ít nhất sau này chúng ta làm gì, xin cấp phép thứ gì cũng được chính quyền ưu tiên, cân nhắc.

Dương Tuấn Vũ nở nụ cười tà tà, hắn gật đầu:

- Tốt lắm. Đây cũng là một cách hay để việc mua lại hai khu đất ở Nha Trang và Phú Quốc có tiến triển thuận lợi. Việc này cứ để tôi lo là được. Rất tốt.

Nhận được lời khen ngợi từ hắn, mọi người đều cảm thấy vui vẻ, đặc biệt là Vân Tú, cô cảm thấy bản thân không vô dụng. Nghe thì có vẻ buồn cười nhưng thực tế có một người yêu quá tài giỏi, xuất sắc cũng khiến người còn lại cảm thấy không ít thì nhiều một sự tự ti không hề nhẹ.

Mọi thứ anh đều có thể nghĩ ra và hoàn thành hoàn hảo, dù chẳng ai nói, dù hắn không nghĩ gì, nhưng trong lòng cô - một người luôn sánh vai, cùng hắn tiếp tục đi trên quãng đường đời sau này, đều có chút buồn bực không thoải mái.

Dương Tuấn Vũ nhận ra nụ cười thoải mái của Vân Tú thì cũng hiểu, sở dĩ có rất nhiều việc hắn đều đã nghĩ ra nhưng vì không muốn mọi người chỉ như một cái máy nhàm chán, nên hắn luôn đưa ra những câu hỏi, những gợi ý cùng những cơ hội cho họ thể hiện bản lĩnh, suy nghĩ và quan điểm của mình.

Vì cuộc sống là không đơn độc.

Cuộc họp cũng đã tới hồi kết thúc, mọi người nhanh chóng tản đi làm nhiệm vụ của mình.
Tuyết Yên, Vân Tú cùng Flora ba người theo Dương Tuấn Vũ đi dạo.

Đi cùng ba người con gái xinh đẹp luôn khiến những kẻ xung quanh ghen tị đỏ mắt, Dương Tuấn Vũ cảm giác cũng có chút thành tựu và tự hào.

Có lẽ sắp cần rời xa chốn đô thị, rời xa người thân một thời gian nên tâm trạng của hắn cũng như ba cô gái đều có chút nặng nề.

Dương Tuấn Vũ suy nghĩ mông lung một lúc, nhìn ba người đi bên cạnh đều im lặng thì hắn biết mình cần lên tiếng.

- Tuyết Yên, em có kế hoạch gì sắp tới chưa?

Mai Tuyết Yên mỉm cười, cô vuốt lọn tóc do gió thu vừa lướt qua làm bung ra, nhẹ nhàng nói:

- Chuẩn bị thi cuối kỳ một rồi, em dự định tập trung ôn thi, đồng thời cũng tiếp tục quản lý công ty giải trí. Em cũng muốn ở bên cạnh chị Tú Tú cùng chị Flora, nhưng mà chị Vân Tú sắp tới sẽ rất bận, chị Flora thì về nước. Buồn quá đi.

Vân Tú ôm choàng qua vai cô rồi cười nói:

- Chị cũng sẽ nhớ em lắm, ài, nhưng đúng là sắp tới tập đoàn cùng căn cứ sẽ đàm phán mấy khu đất, nếu thông qua sẽ cần làm thủ tục pháp lý và giám sát thi công. Nhưng mà nếu có cơ hội chị sẽ bay tới bên em. Hì hì.

Tuyết Yên cười rạng rỡ:

- Chị hứa rồi đấy nhé.

- Ừm, chị hứa mà. Không chỉ có mình chị nhớ em đâu, chị Flora cũng muốn gặp em đấy.

Flora xoa đầu cô:

- Đúng vậy, chị cảm thấy ba người chúng mình vừa gặp đã thân nên chị sẽ thi thoảng tới thăm hai người, ừm, nếu có cơ hội qua Pháp thì gọi điện cho chị nha, chị sẽ làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho hai đứa.

- Nói không được nuốt lời nha.

- Hì. Em thấy chị đã lừa mấy đứa lần nào chưa?

Mọi người cười nói tới đó lại tiếp tục im lặng, Dương Tuấn Vũ lại đứng ra làm người khơi mào:

- Flora, chị về nước nếu có cơ hội thì giúp em gửi lời chào tới mọi người nhé. Hôm nào chị về nước? Đi đường nhớ cẩn thận.

Ít nhất cũng nhận được một lời quan tâm, cô chợt thấy trong lòng đã đủ mãn nguyện rồi, Flora hơi chút cô đơn nói:

- Có lẽ sau khi dự lễ đính hôn của hai người tôi sẽ đi luôn. Hơn hai tháng đi du lịch cũng tới lúc về rồi.

Dương Tuấn Vũ nghe cô nói cũng dễ dàng nhận thấy sự cô đơn trong đó, nhưng hắn không thể cho cô một cuộc sống như ý được, Vân Tú còn đang chờ hắn yêu thương, chăm sóc. Nếu sau lưng cô mà đi ngoại tình với chị em tốt thì không biết sau này sẽ phải đối mặt với nhau ra sao nữa.

Dù không biết vì sao Vân Tú lại đồng ý cho Flora làm chuyện đó với mình, nhưng hắn hiểu chẳng có cô gái nào nguyện ý để người mình yêu đi yêu thương một người con gái khác cả. Có lẽ chuyện dưới đêm trăng đó chỉ là một kỉ niệm đẹp giữa hai người.

Vân Tú cảm thấy trong lòng khẽ nhói đau, cô làm sao không nhận ra sự quan tâm hơn mức bạn bè bình thường giữa hai người chứ? Tuy cô không dám khẳng định chuyện kia đã xảy ra chưa, nhưng ít nhất họ cũng có tình cảm với nhau.

Tuyết Yên cũng là một cô gái nhạy cảm, cô khẽ nhìn biểu hiện giữa anh mình và hai chị thì thầm thở dài, anh cô đúng là giỏi gieo đau khổ cho những người phụ nữ xung quanh. Nghĩ tới đó chẳng hiểu sao mặt cô buồn càng thêm buồn.