Chương 435: Hối Hận Hay Không?
- Anh Lê Khôi, sắp tới Thịnh Thế sẽ bắt đầu tiến hành quy hoạch đô thi thông minh. Kế hoạch này đã được lãnh đạo thông qua, việc của chúng ta chính là cho họ thấy nhưng ưu điểm nổi trội của thành phố thông minh ngoài đời thực.
Sắp tới Thịnh Thế sẽ cho ra mắt mô hình xe bus ba tầng đầu tiên, và sẽ được chạy thử ở đoạn đường 5km từ Vân Xã tới Duy Hoan. Hiện tại đội ngũ thi công của Thames cũng đã chuẩn bị bàn giao lại làn đường mới sửa đổi ở đoạn đường này.
Sản phẩm xe bus này sẽ được anh Hứa Hà Phương và các anh chị em công nhân bên dưới hoàn thiện trong thời gian sớm nhất, sau đó sẽ chuyển lại toàn bộ cho anh quản lý. Dù sao xe bus cũng là một loại phương tiện công cộng cần được nhân rộng và quảng bá.
Lê Khôi mừng rỡ nói:
- Cảm ơn chủ tịch. Cậu yên tâm, tôi sẽ biến Thịnh Thế Bus trở thành một xu hướng đi lại mới của người dân trong thời gian sắp tới, và nó sẽ biến thành biểu tượng văn minh, hiện đại của tỉnh Vĩnh Hà ta.
Đặc biệt, tôi nghĩ rằng khách tới khu du lịch biển Cát Bạc cùng thưởng thức đồ ăn cực phẩm của chuỗi ẩm thực Tuyết Yên sẽ rất hài lòng về dịch vụ vận chuyển miễn phí này. Nó sẽ phần nào quảng bá thêm cho sự giàu đẹp, thân thiện của người dân Vĩnh Hà, giúp chuỗi du lịch - ẩm thực sẽ càng thêm hấp dẫn khách du lịch tới thăm.
- Ừm, tốt lắm. Lợi dụng nó vào chiến lược PR của dịch vụ du lịch- ẩm thực là một ý kiến không tồi. Hi vọng anh sẽ tiếp tục mang đến thành công cho tập đoàn.
- Tôi sẽ tận lực.
- Được rồi. Còn một chuyện nữa, Tiểu Di, Vân Tú, chị em hai người đã triển khai xin thành lập Thịnh Thế Bank tới đâu rồi? Tuy công ty hiện tại không quá thiếu vốn nhưng thành lập ngân hàng sớm ngày nào sẽ giúp nguồn dự trữ kinh phí của chúng ta thoải mái ngày đó.
Vân Tú mỉm cười nói:
- Hiện tại đơn đệ trình lên trên đã nhận được phản hồi tích cực, có lẽ trong vài ngày tới sẽ có kết quả chính thức. Nhưng khả năng thành công là gần như tuyệt dối, chỉ có điều hiện tại đang chưa kê khai rõ nguồn vốn cổ đông. Ừm, sẵn tiện hôm nay ở đây có một số các bạn chưa biết về dự án này, tôi sẽ thông báo lại một lần, nếu ai có nhu cầu góp vốn thì sau cuộc họp sẽ báo danh đăng ký.
Đây cũng như một phần thưởng dối với công lao của mọi người, bởi vì dù các vị có đóng góp hay không ngân hàng sẽ vẫn có đủ vốn do chủ tịch đứng ra cung cấp. Nếu mọi người đóng góp thì lợi nhuận, giá trị của cổ phần sau này tăng lên như thế nào tôi không cần nói nhiều bởi vì ai ở đây cũng đều là những nhà kinh tế tài giỏi.
Dương Tuấn Vũ nhìn mọi người háo hức, vui mừng thì gật đầu hài lòng, hắn rất vui vì bên cạnh mình có một cô gái thông minh, nhanh nhẹn và hiểu suy nghĩ trong lòng hắn như vậy.
Nếu bản thân hắn nói ra thì chẳng phải chủ tịch đi kêu gọi nhân viên bỏ tiền túi ra đầu tư mạo hiểm sao? Ngược lại, việc này do người khác đứng lên kêu gọi thì mọi người sẽ hiểu đây là cơ hội của mình, mình cần phải nhanh chóng nắm lấy. Tuy cùng một nội dung nhưng hiệu quả lại hoàn toàn khác nhau.
- Chị Mỹ Duyên và anh Cao Thiên Phúc, mảng hàng không và vũ trụ của hai người hiện tại còn chưa thể có sản phẩm. Trong thời gian sắp tới tôi sẽ cho hai người đi học hỏi tăng thêm kiến thức và kinh nghiệm ở các cơ sở đào tạo trong và ngoài nước.
Tốt nhất hai người cũng nên tìm cho mình một dàn cấp dưới có năng lực để cùng theo hai người đi học một lượt luôn. Hai người nên chuẩn bị tâm lý bất cứ lúc nào cũng có thể được cử đi học, việc gia đình cũng như tình yêu tình báo cũng nên sắp xếp ổn thỏa nhé.
- Chúng tôi đã rõ.
Hắn quay sang nhìn một người đàn ông trung niên, râu tóc lấm tấm hoa râm, gương mặt tự tin, thần thái hiện rõ sự trí thức, thông minh. Một người luôn trầm ổn từ khi vào họp tới giờ. Dương Tuấn Vũ gật đầu hỏi:
- Anh Đăng Nguyên, sản phẩm TT Master Device của chúng ta đã phát triển tới bước nào rồi?
Đăng Nguyên nở nụ cười giản dị nhưng mang theo nét hài lòng không thể che giấu:
- Thưa chủ tịch. Hiện tại các cánh tay robot đã bắt đầu được kiểm tra vận hành xong, và vào 9 giờ 02 phút sáng ngày 28/10 vừa qua, tức sáng hai ngày trước, sản phẩm TT Master Device đầu tiên đã chính thức được tạo thành. Tôi cùng các anh em cấp dưới đã tiến hành 30 bài kiểm tra lớn nhỏ và kết quả nhận được là hai chữ “tuyệt vời”.
Vâng. Tôi cũng đang muốn đề xuất với cậu kế hoạch tung sản phẩm này ra thị trường đây. Mặt khác, tôi cũng đã sớm gửi hai nhóm kỹ sư theo yêu cầu của chủ tịch sang bên Volkswagen giúp họ hoàn thiện dây chuyền sản xuất. Và nhận được phản hồi, nếu không có gì sai sót thì sản phẩm đầu tiên bên họ sẽ ra mắt trong 1 tuần nữa.
Dương Tuấn Vũ gật đầu:
- Tốt, tiến độ của anh luôn khiến tôi hài lòng đấy anh Đăng Nguyên à. Trước khi tung ra thị trường chúng ta sẽ áp dụng nó luôn vào hệ thống thiết bị của Poseidon và các cơ sở hạ tầng khác của Thịnh Thế đi. Tốt nhất là trong một tuần này liền hoàn thành, như thế chính những khách hàng sẽ quảng bá cho nhau, đây sẽ là một hình thức tuyên truyền khá thú vị đấy.
Sau khi nó đạt tới một độ hot nhất định chúng ta liền tung ra sự kiện ra mắt thiết bị này trước mặt báo giới, đây sẽ là một đòn quyết định đánh gục hoàn toàn người sử dụng.
Hoàng Minh Anh nghe thấy như vậy thì mắt lóe sáng, hắn đề xuất:
- Việc quảng bá sản phẩm chủ tịch có thể giao cho tôi làm, tôi tin mình sẽ không khiến chủ tịch và anh Đăng Nguyên thất vọng.
Dương Tuấn Vũ nhìn người này nhiều hơn một cái, hắn thầm gật đầu khen người này biết nắm lấy thời cơ:
- Cũng tốt. Dù sao thời gian này Tiểu Di và Trần Bằng cũng có không ít việc, anh giúp họ san xẻ việc này nhé.
Hoàng Minh Anh mừng rỡ:
- Cảm ơn chủ tịch đã tin tưởng.
- Được rồi, tiếp đến là tôi muốn thông báo tới mọi người, Thịnh Thế sẽ chính thức bước một chân vào ngành sản xuất trang thiết bị phục vụ cho quân sự của đất nước. Tuy công ty con này không quá liên quan trực tiếp với mọi người nhưng tôi nghĩ vẫn nên thông báo cho mọi người biết một chút.
- Ồ...
Mọi người cùng ồ lên ngạc nhiên, sau đấy ai nấy cũng tấm tắc suy nghĩ, họ đang tính xem có lĩnh vực nào mà chủ tịch không muốn tham gia không.
- Tôi cũng giới thiệu với mọi người hai quản lý của công ty mới này. Tuệ Mẫn.
Hắn quay lại gật đầu ra hiệu, Tuệ Mẫn cúi đầu xin phép rồi đi ra mở cửa thì đã thấy có hai người ăn mặc comple, áo vest thẳng thớm, dáng người cao lớn, mạnh mẽ, thần thái nghiêm nghị, lạnh lùng như một người quân nhân thấm đẫm khí chất kỷ cương thép nơi sa trường.
Cô gật đầu chào một tiếng:
- Mời hai anh vào. Tôi là Tuệ Mẫn, thư ký của chủ tịch Vũ.
A Cường cùng Lê Toàn nhìn thấy một cô gái đẹp khoác lên mình bộ váy ngắn và áo trắng nơi công sở thì hơi thất thần, nhưng không dám để lão đại ngồi đợi nên họ chỉ dám chào nhanh một câu rồi đi vào:
- Chào cô. Cảm ơn.
Tuệ Mẫn nhìn thấy bộ dạng như chim sợ cành cong của hai người thì khẽ cười, đóng cửa và đi theo sau.
Không thể không nói khí chất người lính luôn là liều thuốc mê hoặc cực mạnh đối với phái nữ. Hình ảnh người đàn ông mạnh mẽ, lạnh lùng mặc lên người bộ quân phục có thể đánh gục biết bao nhiêu người con gái tuổi thanh xuân, mơ mộng.
Không hiểu vô tình hay hữu ý, cô thầm nhìn về phía kẻ đang ngồi ở vị trí chủ tọa kia rồi chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh hắn nghiêm nghị, chính trực, lạnh lùng trong bộ trang phục quân nhân, dáng vóc ấy, gương mặt góc cạnh nam tính ấy, vô tình khiến tim cô đập loạn, thất thần làm gương mặt xinh đẹp khẽ đỏ lên.
Cũng may cảm xúc này chỉ là thoáng qua, rất nhanh cô che dấu đi sự xấu hổ này, nhìn một lượt cũng may không ai để ý khiến cô thầm yên tâm. Nhẹ nhàng đi về phía người đó rồi đứng sau không nhúc nhích.
Nhưng cô nào biết, có một cô gái rất tinh tế và nhạy cảm đã bắt được chút cảm xúc này của cô. Tuy vậy, Vân Tú cũng không nói ra, cô chỉ thầm thở dài, nhiều lúc cô chỉ muốn anh đừng quá xuất sắc, quá cuốn hút như vậy thì tốt.
Tuy cái nhìn kia chẳng thể hiện được cái gì nhiều, và anh có lẽ cũng chẳng có thời gian mà quan tâm tới cô gái đó, nhưng trong lòng vẫn là có chút phiền muộn. Chỉ tới khi nhẹ nhàng nhìn xuống chiếc nhẫn đính hôn ở trên tay cô mới khiến sóng gió trong lòng mình bình lặng lại.
Dương Tuấn Vũ mảy may chẳng biết mình vừa được hai cô gái bên cạnh đem ra làm chủ đề suy nghĩ một hồi, hắn đứng lên giới thiệu:
- Đây là anh Cường, đây là Lê Toàn, hai người sẽ phụ trách quản lý công ty sản xuất trang thiết bị quân sự Thịnh Thế. Còn đây là các vị giám đốc của tập đoàn, lát nữa hai người sẽ có thời gian làm quen cụ thể sau. Sở dĩ tôi gọi họ tới đây là muốn anh Đăng Nguyên xem xét xem có thể chuyển cho bên này bao nhiêu kỹ sư và nghiên cứu viên.
Đăng Nguyên gật đầu:
- Tôi đã hiểu ý chủ tịch. Chỉ có điều nếu cứ chuyển qua chuyển lại như vậy sẽ khó để quản lý đội ngũ nhà nghiên cứu theo một hệ thống hợp lý. Tôi xin đề xuất với chủ tịch một phương án.
- Mời anh.
- Dù không biết chủ tịch sắp tới có những ý tưởng nào mới không, nhưng hiện nay viện nghiên cứu đang không đi đúng vai trò của nó. Mặc dù các anh em đều rất chăm chỉ nghiên cứu thật đấy nhưng cứ bị chuyển qua chuyển lại thế sẽ ảnh hưởng tới công tác nghiên cứu của họ.
Không ai muốn mình đang nghiên cứu đến điểm mấu chốt lại bị thuyên chuyển công tác sang nơi khác cả. Vì vậy, tôi thiết nghĩ chủ tịch nên mở rộng quy mô của Viện nghiên cứu của chúng ta, sau đó phân chia tại chỗ ra các ban ngành nghiên cứu các chủ đề riêng biệt, ví dụ: Ban ngành Master Device, ban ngành nghiên cứu trang thiết bị quân sự, ban ngành nghiên cứu phương tiện giao thông, ban ngành nghiên cứu siêu tụ điện, ban ngành nghiên cứu hàng không, vũ trụ ...
Còn các công ty tương ứng với các ban ngành nghiên cứu chỉ phụ trách quản lý quy trình sản xuất theo dây chuyền, kiểm soát chất lượng đầu ra, lên phương án phân phối và quảng bá sản phẩm – là những thứ được viện nghiên cứu chế tạo ra.
Chúng tôi sẽ là khởi nguồn tìm cái mới, sáng tạo cái mới, còn các vị ở đây sẽ lên kế hoạch biến nó thành lợi nhuận cho công ty. Đây là cách hợp lý nhất để các anh em nghiên cứu viên và kỹ sư tập trung 100% vào công việc của mình.
Đồng thời tôi cũng sẽ liên tục tuyển thêm các nhân tài mới vào các bộ phận, và dự trữ sẵn một nhóm để bất cứ lúc nào chủ tịch nghĩ ra thứ mới mẻ thì ngay lập tức có nhóm nhận đề tài và tiến hành nghiên cứu chứ không cần chờ đợi tìm người nữa. Chủ tịch thấy sao?
Dương Tuấn Vũ vỗ tay, vui mừng nói:
- Tốt. Tốt. Tốt lắm. Ài, sao tôi lại không nghĩ ra cách này sớm hơn nhỉ? Cũng may anh Đăng Nguyên đã nhìn ra điểm hạn chế này. Như vậy, việc bố trí lại mong anh sẽ phụ trách giúp tôi được chứ?
Đăng Nguyên mỉm cười khiêm tốn:
- Việc này vốn là trách nhiệm của tôi nên không trách chủ tịch được. Nếu chủ tịch đã tín nhiệm tôi cũng không từ chối, đồng thời, tôi cũng đảm bảo với ngài trong thời gian ngắn nhất chỉnh đốn lại viện nghiên cứu.
- Ừm, thời gian tới tôi sẽ phê chuẩn tăng thêm đãi ngộ cùng với tăng thêm đầu tư mở rộng, nâng cấp trang thiết bị cho viện nghiên cứu. Vì vậy, anh Đăng Nguyên cùng anh chị em bên dưới cứ yên tâm công tác tốt. Thịnh Thế sẽ không bạc đãi mọi người.
- Như vậy thay mặt anh em cán bộ xin cảm ơn sự quan tâm của chủ tịch.
- Nên làm. Nên làm thôi. Tốt lắm, mọi người có ý kiến đóng góp nào nữa cứ mạnh rạn đề xuất. Nếu hợp lý tôi sẽ phê chuẩn.
Khi Tùng Khôi Ký định nói thì Dương Tuấn Vũ nháy mắt ra hiệu chưa tới lúc.
Nhận thấy không có thêm điều gì, hắn liền nói:
- Cuộc họp tới đây là kết thúc. Mọi người quay trở lại công tác.
Khi tất cả đi ra gần hết, Tùng Khôi Kỳ mới đi tới gần hắn nói nhỏ:
- Dự án mở rộng cơ sở Thịnh Thế chủ tịch vẫn tiếp tục chọn nơi đó sao?
Dương Tuấn Vũ gật đầu:
- Ừm, hiện tại tôi đang liên hệ người, hi vọng mọi việc sẽ ổn. Nếu có tin tức gì tôi hoặc Vân Tú sẽ liên hệ lại cho cậu. Mà sao về sớm thế? Tối qua còn ở Nha Trang mà? Hôm nay cũng chưa tới ngày cử hành lễ đính hôn của tôi.
Tùng Khôi Kỳ gãi đầu:
- Là Lâm Băng nói cô ấy cần phải về trước gặp Vân Tú chia sẻ kinh nghiệm gì đó, tôi cũng chịu thôi sếp, ài, lấy vợ rồi bị quản gắt lắm đó. Chủ tịch nghĩ kỹ chưa?
Dương Tuấn Vũ còn chưa kịp trả lời thì bên cạnh đã cảm thấy có hai luồng ánh sáng lạnh chiếu vào tên vừa phát biểu trước mặt khiến hắn hốt hoảng.
Lâm Băng nhíu mày:
- Anh cảm thấy mất tự do lắm sao?
- Đâu có, anh chỉ đùa một chút với chủ tịch thôi mà.
Vân Tú cũng lạnh giọng:
- Nếu cậu nói làm anh ấy không lấy tôi thì cậu sẽ rất thảm đấy.
Tùng Khôi Kỳ cảm thấy nhiệt độ như đột ngột tụt xuống cả chục độ, hắn run run:
- Tôi chợt nhận ra ở Thames còn có việc chưa giải quyết, xin phép chủ tịch cùng hai chị, tôi đi trước.
Tới khi hắn đi được một lúc cả ba người cùng cười phá lên.
Dương Tuấn Vũ cứ tưởng mình thoát nhưng Vân Tú bên cạnh chợt hỏi:
- Anh không hối hận chứ?
Quay sang bắt gặp ánh mắt như có như không, nguy hiểm to lớn khiến hắn nuốt “ực” một cái rồi lắc đầu như trống bỏi:
- Không. Tất nhiên anh không hối hận rồi.
Vân Tú gật đầu hài lòng:
- Tốt lắm. Giờ anh có muốn chạy cũng hết cách rồi. Lâm Băng, đi thôi, chị muốn mua vài thứ, em đi chọn với chị.
- Vâng.
Dương Tuấn Vũ thầm lau mồ hôi, nhưng khi hắn vừa bước ra khỏi cửa thì từ trong thang máy phía xa liền vang lên một tràng cười sung sướng.
“Ài, có nên hối hận không đây?”
Hắn vừa nghĩ vừa lắc đầu bước vào thang máy.