Chương V: Nụ cười

Tôi Thích Em

Chương V: Nụ cười

Hồi chuông kết thúc tiết học vang lên, học sinh các lớp như hẹn nhau từ trước cùng ùa ra sân như đàn ong vỡ tổ. Khung cảnh náo loạn, tiếng cười nói ríu rít, bước chân nhộn nhịp khiến sân trường vốn rộng như có cảm giác bị thu hẹp lại.
Lúc này tại căn tin của trường, Chỉ Lan khoác tay Tử Hàn, nét mặt cao ngạo như thể khẳng định rằng "Tử Hàn là của chị, mấy đứa bay đừng hòng tơ tưởng. Chỉ có chị mới xứng không thì chẳng ai có cửa đâu."
"Anh à. Em muốn ăn Hăm-bơ-gơ", Chỉ Lan lay cánh tay anh, giọng nũng nĩu.
Nhưng Tử Hàn đâu thể nghe được điều gì. Tâm trí, suy nghĩ anh đang dành trọn cho cô gái phía bên kia ánh nắng. Dáng người nhỏ bé, mái tóc đen dài ôm trọn lấy gương mặt thanh tú. Đôi mắt long lanh, hàng lông mi cong dài khẽ chớp liên tục. Nếu có gì để chứng minh cho câu nói:" Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn", thì chính cô đã khẳng định hoàn toàn câu nói đó. Không gợi tình nóng bỏng nhưng lại thu hút người khác bởi sự trong trẻo, một nét ngây thơ, một vẻ đẹp thuần khiết.
Bỗng cơn gió vô tình khiến tóc cô nhẹ bay, nụ cười tựa nắng ban mai làm Tử Hàn loạn nhịp. Anh đứng hình ngay tại thời điểm đó.
"An Yên, đi thôi". Nghe tiếng gọi, cô gái chạy tới chỗ nhóm bạn rồi về lớp, ánh mắt hai người khẽ cham nhau.
"An Yên, cái tên thật đẹp", Tử Hàn tự nhủ. Rồi không màng tới cô gái õng ẹo bên cạnh, anh dứt tay bước đi. Nhưng thật khác, không nặng nề, anh đi như thể đang lướt trên những đám mây.
"Đại thiên kim tiểu thư lại bị bỏ rơi rồi. Haha"
"Cáo già như vậy, bị bỏ là đúng rồi", người khác tiếp lời. Đám đông nhộn nhịp hẳn lên.
"Im hết ngay", Chỉ Lan hét lên rồi ném cho Tử Hàn cái nhìn phẫn nộ.
Giờ học sau đó,
"Ê. Mày làm cái gì mà ngẩn tò te thế?", Thiên Chí hỏi gặng rồi hếch vai Tử Hàn.
"Tao bình thường. Mày mới là người có vấn đề đó."
"Thế đứa nào nhìn bà cô chằm chằm từ đầu buổi tới giờ khiến bả run không câm nổi viên phấn kìa?", Thiên Chí đá xoáy cậu bạn.
"…", Tử Hàn im lặng. Anh không biết phải nói gì, cũng không biết được mình đang trong trạng thái như thế nào.Điều duy nhất anh muốn làm lúc này là gặp cô gái có cái tên An Yên đó. Anh cần phải xác định được cảm xúc của mình.
"An Yên".
"Cái gì? Mày nói sao?", Thiên Chí thắc mắc.
"Cô gái tên An Yên", Tử Hàn lặp lại.
"Ai. Mày nói ai tên An Yên cơ?"
Tử Hàn nhắm mắt rồi nở nụ cười, nụ cười anh thật đẹp, lại thêm một cảnh tượng hiếm có khó tìm nữa. "Định mệnh. Là định mệnh", Tử Hàn nói.
Thiên Chí nhìn cậu bạn rồi lầm bầm, "Thằng này hôm nay bị điên rồi. Không không lại đi học mà ngồi trong lớp thì đơ như cây cơ, đã thế miệng nói toàn ba cái vớ vẩn linh tinh".
"Mày lảm nhảm gì đó thằng chết bầm kia. Không thấy đang trong giờ học à?", rồi tặng cho Thiên Chí cái cóc đầu rõ đau.
"Thằng khốn nạn, dám cóc đầu anh mày. Anh giết…".
Tử Hàn dường không quan tâm tới sự đe doạ của bạn mình, giọng điệu cợt nhả "Mày nói gì cơ? Giết ai nói lại tao nghe xem nào. Haha".
"Đợi đó. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.", Thiên Chí lấy tay xoa xoa chỗ đau, mặt mày cau có nhưng trong thâm tâm cảm thấy rất vui. Hai năm rồi anh mới thấy Tử Hàn hành động như vậy, nụ cười thực sự theo đúng nghĩa của nó. Điều quan trọng bây giờ là anh cần điều tra ra An Yên là ai mà khiến cho cậu bạn mình hồi sinh trở lại. Việc ưu tiên cấp thiết số một.
"Ê. Mày không nghe tao nói gì à?", Tử Hàn lại tặng tiếp cho cậu bạn thêm cái cóc đầu nữa.
Hai tay xoa hai cục u, đôi mắt Thiên Chí đỏ hoe vì đau. Anh đập bàn đứng dậy, "Tao giết mày…".
Cả lớp đều quay sang nhìn hai người con trai cuối góc lớp.
"Chí, ngồi ngay xuống cho tôi. Cuối giờ tôi sẽ báo với cô chủ nhiệm của anh về tội gây mất trật tự trong lớp học".
Thiên Chí ú ớ, "Cô… Em… Em có làm gì đâu ạ. Tại Tử Hàn hành hung em mà cô."
Giáo viên bộ môn quay sang nhìn Tử Hàn. Anh đang hướng mắt ra ngoài khung cửa sổ, bờ môi hé ra trông thật gợi cảm.
"Thưa cô".
"Còn dám nói dối tôi cơ à? Tử Hàn như vậy, làm sao có thể hành hung anh trong lớp học được?", cô quát lên, ánh mắt vẫn không rời Tử Hàn. Cảm thấy thật nóng bỏng, hơi thở cô hắt ra từng đợt, "Trời ơi, sao học sinh cấp ba lại có thể hút hồn người khác được như vậy chứ?".
"Cô… Em nói thật mà cô", Thiên Chí oan ức giải thích.
"Lại còn cãi cố với tôi. Phải để hiệu trưởng biết học sinh lớp này vô lễ với giáo viên như thế nào", nói đặng cô lấy bút ghi vào sổ đầu bài.
Thiên Chí "…"
"Rồi. Chúng quay trở lại bài học", giáo viên lấy lại vẻ bình tĩnh rồi tiếp tục giảng bài. Học sinh trong lớp lại tập trung với bài giảng trên bảng.
"Thiên Chí gây mất trật tự trong lớp và có thái độ vô lễ với giáo viên". Từng nét chữ đều đặn đập vào mắt của Thiên Chí. Hình ảnh nhịp roi mây của bố khẽ liên tục khiến anh bất giác đưa tay ôm lấy cặp mông căng tròn của mình.
"Mày tính đứng ôm mông đến bao giờ?", Tử Hàn trông điệu bộ thảm thương của cậu bạn, anh khẽ bật cười.
Thiên Chí ánh mắt đầy sát khí, giọng nguy hiểm, "Kì này mà mông tao dày lên vài centimet thì mày liệu thần hồn…".
"Haha. Cứ tự nhiên, rồi mày sẽ được nếm thêm vài cây nữa vì tội đánh bạn cùng lớp", chẳng còn cảm giác tội lỗi, Tử Hàn đầy thách thức.
"...", Không thể làm gì được Tử Hàn, Thiên Chí càng ấm ức hơn.
"Thôi về", Tử Hàn đập vai cậu bạn rồi bước đi. "Nếu mày muốn qua nhà tao lánh đạn vài hôm thì mau lên", anh nói vọng lại.
Thiên Chí mừng còn hơn trẻ được cho kẹo, vội vàng xách cặp chạy cho kịp với Tử hàn. Cuối cùng thì anh đã có thể bảo vệ được cặp mông của mình rồi.