Chương IV: Ngày nắng

Tôi Thích Em

Chương IV: Ngày nắng

Chút nắng sớm len qua tấm mành cửa, ánh nắng dịu nhẹ làm cho căn phòng thêm sức sống. Tử Hàn uể oải đưa tay che mắt lại. Dư vị đêm qua khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Rồi sực nhớ tới điều gì quan trọng, anh bật dậy xuống phòng khách, nhìn qua một lượt rồi chạy lên lấy điện thoại.
1 tin nhắn mới. "Tao về chuẩn bị đi học, mày dậy thì ăn sáng đi. Lát về tao ghé đưa vở cho chép bài." Thiên Chí là vậy, luôn cho lắng cho anh từng chút một. Tử Hàn cứ nghĩ đến khi không còn Thiên Chí bên cạnh, ai là người sẽ quan tâm lo lắng cho anh.
Tử Hàn rất ít khi đến trường. Chỉ cần chép bài của Thiên Chí và đọc sách giáo khoa, điểm số các kì thi của anh luôn đạt tuyệt đối. Với trí tuệ siêu đẳng cùng thế lực gia đình hậu thuẫn, nhà trường cho phép anh nghỉ học tự do. Nếu không các đề tài khoa học chẳng dễ dàng thực hiện được và số tiền ủng hộ nhà trường mỗi năm sẽ mất đi phân nửa.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ, Tử Hàn trong trang phục học sinh, châm rãi bước vào trườg. Với vẻ đẹp tuyệt hảo, lại mặc áo sơ mi trắng, ban mai khiến anh như thiên sứ hạ trần. Học sinh trong trường ai nấy đều ngỡ ngàng. Thấy Tử Hàn đã khó, nay anh xuất hiện vào ngày nắng rực rỡ. Đúng là cảnh tượng hiếm có khó tìm.
"Tụi bay tránh ra hết coi", đám đông tách sang hai bên nhường đường cho một cô gái.
Chỉ Lan - hoa khôi khối 12. Khuôn mặt sắc sảo cùng thân hình căng tràn sức sống tuổi đôi mươi. Cô là hình mẫu tiêu chuẩn mà mọi cô gái mong đạt được. Với vẻ đẹp cùng bề thế gia đình, cô tự cho phép mình là người yêu của Tử Hàn và cấm mọi cô gái không được tiếp xúc với anh.
"Anh à, sao bữa nay anh mới đi học. Em nhớ anh muốn điên lên được", Chỉ Lan ôm tay Tử Hàn nũng nịu.
"Khiếp. Mới đây còn hách dịch với mấy em lớp dưới, giờ đã õng ẹo như con gái nhà lành. Chậc chậc, đúng là yêu hồ xấu xa". Ai đó cố tình nói lớn.
Chỉ Lan trợn tròn hai con mắt, "Anh đừng nghe lời họ nói, em hiền đến việc giết một con kiến còn không dám, sao mà dữ dằn với mấy em lớp dưới được. Phải không anh?".
Tử Hàn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc. Ngay lúc đó Thiên Chí từ đâu xuất hiện, không bận đưa mắt tới cô gái bên cạnh, đưa tay quàng cổ Tử Hàn rồi bước vào lớp.
"Thiên kim tiểu thư nhà ta bị bỏ rơi rồi. Tội thế không biết. Haha "
"Có được bỏ rơi cũng phước, đằng này Tử Hàn có thèm đoái hoài gì tới đâu. Tới một cái nhìn còn không có nữa là. Haha"
Chỉ Lan giận tím mặt, hậm hực bước đi.
Trong giờ Sinh
"Khỏi cảm ơn tao vì đã cứu mày thoát khỏi con nhỏ đó, mai đãi tao một chầu được rồi"
"Tao đâu gọi mày cứu tao, là do tự mày đến lôi tao đi rồi giờ còn bày đặt trả ơn đồ", Tử Hàn đáp, không buồn mở mắt.
"Ờ, tại tao. Lần sau đừng có mà liếc mắt đưa tình cầu cứu. Tao nói rồi đó, tao không cứu gì nữa hết", đã ra tay giúp đỡ, một câu cảm ơn không có, lại còn thái độ với anh. Thiên Chí muốn đạp vào mặt Tử Hàn mấy cái cho hả.
Bỏ qua cảm xúc hiện thời, Thiên Chí muốn giải đáp thắc mắc:"Mà sao hôm nay mày lại đi học thế. Nhớ trường quá à? Hay là rối loạn tâm sinh lý? Haha".
Tử Hàn không biết trả lời như thế nào. Thực chính anh cũng không rõ vì sao mình làm như vậy, chỉ biết một điều rằng có gì đó thôi thúc anh đến trường ngày hôm nay. Cảm giác khác lạ khiến anh muốn tự mình tìm hiểu. Cứ ngỡ là lạ mà sao thân quen.
"Ê. Mày bị rối loạn tâm sinh lý thật à. Thế tránh xa tao ra nhé", Thiên Chí nhích người ra xa.
"…"
Duyên số trời định, ông đã vẽ nên con đường này, mọi thứ đã sắp sẵn chỉ đợi anh bước vào tạo bước ngoặt của cuộc đời mình. Đến lúc anh phải thương một ai đó thôi.

Chương mới hơn