Chương 1: Luyện Ngục Đảo

Toàn Năng Luyện Kim Sư

Chương 1: Luyện Ngục Đảo

Trên bầu trời của biển chết mãi mãi là một mảng tối tăm mù mịt, thứ duy nhất nhìn thấy trên đó chỉ là một vầng trăng đỏ như máu, tựa như lưỡi hái của tử thần đang vung vẩy ra những làn sương màu máu khủng bố. Biển cả thuần một màu đen, trầm tịch như vật chất, rất khó có thể nhìn thấy sinh linh như cá sống ở trong biển, nước biển lưu động chậm chạp, tràn ra mùi hôi thối như mùi tử thi.

Trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh như suối lửa phun trào từ cửu u thâm uyên, nó tràn ra rồi trộn lẫn với mùi tử thi hôi thối thành hỗn hợp mùi vô cùng gay mũi. Ngoại trừ một vài loại sinh vật riêng biệt như Liệt Diễm Điểu với Hủ Cốt Cá thì sợ rằng chẳng có mấy loài vật thích sống ở nơi này.

Hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, ma thú cường đại, còn có cả thời tiết thay đổi khó lường đã biến nơi này thành khu vực cấm của nhiều sinh mạng.

Ở trung ương của khu vực cấm có một dải đất nhiều năm bị bao phủ bởi sương mù dày đặc.

Nơi này chính là Luyện Ngục đảo.

Ở trên đảo là rừng nhiệt đới rậm rạp, các loại dã thú hung mãnh sinh tồn ở nơi này thường xuyên rú lên từng tràng tiếng gào rống liên hồi rùng rợn. Thỉnh thoảng khi một hai chiến thuyền buôn bị lạc đường, trôi dạt qua nơi này thường nghe thấy những tiếng gào rống thảm thiết, phảng phất như tiếng ca ai oán của oan hồn, tiếng rên rỉ thê lương.

Vì vậy, mọi người gọi là Hào Khiếu đảo hoặc Ác Mộng đảo.

Ước chừng hai mươi năm về trước, sau khi quốc vương Strick chính thức tuyên bố biển chết là khu vực cấm nhân loại thì những truyền thuyết liên quan đến nó truyền ra không ngừng nghỉ. Có người nói, nơi ấy giam giữ ma thú cấp cao nhất Phong Minh đại lục. Cũng có người nói chỗ đó chôn dấu bảo tàng của vương quốc Lance trăm năm trước. Loại thuyết pháp cuối cùng là kỳ quái nhất, có người bảo rằng, nơi đó là nơi cư trú cuối cùng của vị đại sư luyện kim Electra nổi tiếng ba trăm năm trước, chôn dấu phát minh khiến nhân thế phải kinh sợ.

Truyền thuyết vĩnh viễn chỉ là truyền thuyết, sự thật không nhất định sẽ làm cho người tìm ra vui sướng. Trái lại, đôi khi sự thật lại tương đối tàn khốc.

____________________________________

Thuyền buồm lớn mang tên "Tự Do Hào" viễn du trên biển chết, ba cánh buồm to lớn phồng lên theo gió, rẽ sóng mà tiến lên.

Cung Hạo cũng như tất cả các bé trai khác đều đang nằm co quắp trong khoang thuyền nhỏ, không khí đục ngầu tưởng như không muốn cho hắn được hít thở.

Ba ngày trước, ký ức của hắn còn đang dừng lại trong phòng thớ nghiệm, làm trợ thủ đắc lực cho sư phụ. Hắn đang chuẩn bị tất cả tài liệu cho lần thí nghiệm sau của đạo sư. Đáng hận là nữ trợ thủ mới tới, ngoại trừ dáng người và khuôn mặt thì chẳng biết gì cả, nghe nói là dựa vào bối cảnh trong nhà mới trà trộn được vào phòng thí nghiệm của trường đại học này, cái cô ta muốn chỉ là một cái lý lịch đẹp và danh vọng của sư phụ mà thôi.

Đáng hận, đã ngu ngốc gì thì cứ đần độn một chỗ đi, không biết cái gì cũng mò mẫm, loay hoay, giờ thì tốt rồi, phòng thì nghiệm nổ tung, tất cả mọi người đều chết, đúng là hại người hại mình!

Mọi chuyện kế tiếp liền bắt đầu thuận lý thành chương.

Hắn nhận ra mình đang ở một thế giới xa lạ, biến thành một bé trai tên là Igler Revised đồng thời cũng tiếp nhận ký ức của bé.

Igler Revised vốn là người hầu của nam tước Harden trấn Soulh Wales.

Tại đế quốc Lance, gia tộc Harden đã có lịch sử đc một trăm hai mươi năm. Lão Harden đã từng nhậm chức lễ nghi đại thần của đế quốc, đạt được danh xưng bá tước.

Nhưng mà một trăm hai mươi năm lịch sử đổi thay, gia tộc Harden theo năm tháng đã dần mất đi ánh hào quang, trở thành một đám quý tộc xuống dốc. Gia tộc Harden gần hai mươi năm trở lại đây gần như ko hề xuất hiện nhân vật nào đáng gọi là thiên tài, đối với địa vị gia tộc đi xuống cũng không thể có bất kỳ trợ giúp. Người duy nhất có chút tiền đồ là Garvin Harden, từng nhậm chức bí thư ở lãnh địa của lãnh chúa Reynolds. Tuy nhiên hạnh phúc chẳng dài lâu, vì cưới được một cô nương xinh đẹp, người gặp người yêu mà hắn bị hãm hại, cuối cùng chỉ có thể dẫn theo người nhà quay về trấn Soulh Wales, quê cũ của gia tộc Harden.

Igler Revised là một đứa trẻ cô nhi, bị bác họ xa nhặt về nuôi. Ba năm trước, bác của nó cho rằng Igler đã đủ tư cách ra bên ngoài sống một mình, bà liền đem nó bán cho nam tước Garvin với giá hai mươi đồng bạc, thời hạn kết thúc khế ước là ba năm.

Hai mươi đồng bạc cũng ko rẻ, ngay cả nam tước Harden khi lấy ra cũng phải đau lòng một hồi, chỉ là hình dáng xinh như búp bê của nó khiến người gặp người thích chẳng thể buông tay, thê tử xinh đẹp của nam tước kia khi liếc thấy Igler liền kiên trì đòi chồng mua lại.

Bảy ngày trước đến kỳ kết thúc khế ước của Igler, nam tước phu nhân hi vọng có thể tiếp thục thuê Igler làm bạn chơi với con nàng nhưng kết quả cuối cùng bác họ nó lại hét giá bốn mươi đồng bạc. Nó không phải là mức giá mà một vị nam tước mỗi ngày một khốn khó có thể tri trả, vì vậy bác của nó liền bỏ nó lại chợ nô lệ, cho đến khi bị vị võ sĩ mặc giáp vàng trả giá cao mua đi.

Ngay tại lúc ấy, linh hồn Cung Hạo bám vào người bé trai tên là Igler này, bất đắc dĩ khi biết rằng mình cùng tất cả các đứa trẻ khác đều bị nhét như lũ lợn ở trong khoang của con thuyền đã trôi dạt trên biển trong hai ngày.

Là ký sinh? Hay là trí nhớ trước khi luân hồi, trước khi uống thuốc của Mạnh Bà? Phải chăng sự tồn tại của bé Igler Revised chỉ là một góc đồng thức trong tưởng tượng của Cung Hạo? Hay hết thảy mọi thứ hắn nhìn thấy chỉ là một giấc mơ?
Có một ít vấn đề vĩnh viễn ko biết đáp án.

Bên trong khoang đáy thuyền có một chén nước. Cung Hạo cẩn thận nâng chén nước lên, xuyên qua sóng nước nhộn nhạo, hắn nhìn thấy một gương mặt xinh xắn như búp bê, một mái tóc màu vàng, một đôi mắt tràn ngập linh khí, lại khiến cho người ta liếc mắt nhìn sẽ yêu thích không muốn buông tay, khó trách nam tước phu nhân lúc trước khi chia tay nó lại không muốn bỏ như vậy.
Mà bây giờ, đây là thân thể của mình.

"Hừ...hừ, Igler." Bên tai vang lên âm thanh của Fink.
Fink với khuôn mặt dài đầy tàn nhang được xem như là bằng hữu duy nhất của Igler trên thuyền, bọn nó đều bị mua từ trong chợ nô lệ ở trấn Soulth Wales. Sau đó cùng bị xách lên con thuyền này, ko biết mình bị đưa đi nơi nào, cũng ko biết chủ nhân tương lai của mình là ai.
"Có chuyện gì ko Fink?" Cung Hạo nhỏ giọng trả lời.
"Là biển chết." Fink nói khẽ.
"Cái gì?" Cung Hạo thoáng nghe không hiểu.
Fink nói với giọng khẳng định: "Mình nghĩ chúng mình đang ở trong vùng cấm nhân loại, trên biển chết. Mình cứ ngửi thấy mùi thối như mùi của vong linh ấy."
Cung Hạo cúi đầu, cái gì cũng ko nói.
Cho dù là biển chết thì đã sao? Bản thân mình là nô lệ bị mua về, mỗi đứa trẻ trên thuyền này đều là một nô lệ. Cho dù bọn nó đang đi vào thiên đường thì cũng không that đổi được số phận.

Số phận chết tiệt đưa mình dấn thân vào trong thân thể của đứa nhỏ này, cho hắn thêm tám năm tuổi trẻ, cũng tước đoạt của hắn tất cả tự do.

"Nghe bạn nói cứ như là bạn đã gặp vong linh vậy." Một bé trai khác nghe thấy chủ đề Fink nói liền nhỏ giọng hỏi theo.

"Dù sao cũng rất thối." Fink giải thích.

Tràn ngập tiếng trẻ con nói chuyện quanh quẩn bên tai Cung Hạo.

Sắc trời ngoài khe cửa vẫn u ám như tro, tầng mây thấp phảng phất như có thể đụng đến.

Ở trên thuyền mấy ngày này, nó vẫn cố nhìn qua khe cửa mà chẳng tìm thấy một hải vực nào, vùng biển này lại khủng bố như vậy, hoàn toàn ko có sinh cơ.

Chẳng lẽ về sau mình lại phải sinh hoạt ở địa phương như thế này sao?

____________________________________________

Tự Do Hào rốt cuộc cũng đi tới điểm cuối cùng của chuyến viễn dương.

Sau khi xuyên qua biển sương mù, Luyện Nhục đảo đã hiện ra ở xa xa trước mắt.

Từ đằng xa mơ hồ có thể nhìn thấy một người trung niên đang đứng ở ven bờ biển, bên cạnh hắn là một khung khôi lỗi võ sĩ chế tạo từ bí ngân cùng các loại ma pháp kim chúc.

Ở sau lưng người trung niên còn có khoảng hai mươi thanh thiếu niên, nhìn qua ước lượng lớn nhất không hơn mười bốn, nhỏ nhất mới mười tuổi. Ở bên cạnh còn có một đám hòm sắt nặng nề cao ngang người chúng.

Ở phía sau bọn hắn, có một đám khôi lỗi võ sĩ đang đứng đó.

Thuyền lớn từ từ áp vào bờ, ba cánh buồm bị kéo hạ xuống, trước sau lần lượt đi xuống 2 người, theo thứ tự là 1 vị ma pháp sư râu tóc bạc trắng mặc áo bào đen cùng một vị võ sĩ mặc khôi giáp màu vàng.

"Rất hoan nghênh đại sư Eduolisi đã đến với Ác Mộng đảo, ta thật không ngờ lần này ngài sẽ tự mình tới đưa hàng." Người trung niên kia cười nói đi tới nghênh tiếp.

Ma pháp sư râu tóc bạc trắng mặc áo bào đen kia phất phất pháp trượng, tức giận đáp:"Lần này đồ đặc đưa đi quá nhiều, có quá nhiều tài liệu ở nhiệu độ bình thường không thể bảo tồn, phải gia tăng phạm vi kết giới mới bảo tồn dc. Trữ lượng tinh thạch thì ko đủ, ta phải lấy sức người làm thay tinh thạch để đảm bảo nhiệt độ ổn định mới duy trì dc dòng chảy của kết giới."

Để một đại pháp sư áo đen đi đưa hàng, khó trách trong giọng nói của hắn lộ vẻ tức giận.

Vị võ sĩ giáp vàng đi sau hắn bật cười: "Hi vọng chuyến này đại sư Eduolisi đi không uổng công."

"Chậc, Charles Klein, nghe ngươi nói kia, chẳng tin tưởng chúng ta gì cả. Nhìn xem, kia là hai mươi khôi lỗi võ sĩ, mười lăm bộ huyết nhục khôi lỗi, mười lăm bộ vong linh khôi lỗi, mười lăm cái ma linh, còn có dược tề, quyển trục, vũ khí và.... mà các ngươi chỉ định, tất cả đều đã hoàn thành đúng hạn." Người trung niên liền chỉ vào rương kim loại cùng đám khôi lỗi võ sĩ ở sau lưng mà đáp lời ngay.

Eduolisi tỏ vẻ không vừa lòng:" Hai mươi năm trước là như vậy, hai mươi năm sau vẫn là như vậy, hai mươi năm qua chúng ta đã cung cấp tài liệu cùng trợ thủ đủ để hắn duy trì một cái tiểu quốc, thế mà hắn lại chẳng lấy ra được một chút tiến triển mang tính thực chất nào."

Võ sĩ mặc giáp vàng đứng kế bên nhỏ giọng nhắc nhở:" Đại sư Heins chính là đại sư luyện kim tốt nhất của đế quốc, ngài không nên giận dữ như vậy. Từ trước khi nghiên cứu chế tạo Cự Ma Thần, đại sư Heins đã từng nói có thể nó sẽ là bài học của cả đời hắn."

"Thế nhưng mà chỉ vì cái mớ nghiên cứu này, đế quốc chúng ta đã thu gom tất cả tài liệu, sách vở cùng số lượng lớn học đồ, nô lệ, toàn bộ đều đưa đến nơi này. Vẻn vẹn chỉ một nghiên cứu đã làm trễ nải sự phát triển cả một thế hệ thuật sĩ luyện kim. Nếu hắn tiếp tục không thể đưa ra thành tựu nào thì trình độ luyện kim thuật của đế quốc chúng ta sắp xuống dốc rồi.

"Trên thực tế..... Đã xuống dốc từ lâu lắm rồi." Charles Klein vuốt mũi, khẽ trả lời.

Eduolisi trừng mắt nhìn hắn, Charles làm như ko nhận ra, hắn rút ra một tờ danh sách và giao cho người trung niên kia:" Đây là hàng hóa mà tháng sau cần."

"Không vấn đề gì." Người trung niên trả lời một cách rất tùy ý: "Dù sao thì chỉ cần có đầy đủ tài liệu, các ngươi cần bao nhiêu chúng ta đưa bấy nhiêu."

Lúc này Eduolisi mới cười nói:"Tốt rồi, dỡ hàng đi, sau đó chuyển đống rách rưới này lên thuyền cho ta. Ta nghĩ chắc là ta vĩnh viễn ko dc thấy cảnh Cự Ma Thần được chuyển lên thuyền rồi."

Người trung niên nhân trả lời bằng vẻ nho nhã lễ độ:"Nếu như Cự Ma Thần được nghiên cứu chế tạo thành công thì nó vĩnh viễn không cần chuyển lên thuyền."

Eduolisi nhìn hằm hằm vị trung niên, rốt cục lại im lặng, cái gì cũng không nói.

____________________________________

"Này, đến nơi rồi Igler, phải xuống thuyền thôi." Fink nhắc nhở hắn.

"Biết roài." Cung Hạo uể oải đáp lại.

Một đám thiếu niên trèo xuống từ vách thuyền lớn, tổng cộng có mười lăm người.

Mười lăm thiếu niên đi lên đảo, đứng thành một hàng thằng, phảng phất như binh lính chờ kiểm duyệt, người kiểm duyệt là vị trung niên đứng ở trên đảo.

Nhìn qua đám thiếu niên choai choai đứng trước mặt, vị trung niên cao giọng hô:"Tốt rồi, lũ nhóc, hoan nghênh các ngươi đến với Luyện Ngục đảo, Nơi này chính là trạm dừng chân cuối cùng của đời các ngươi. Từ giờ trở đi, các ngươi sẽ làm việc ở chỗ này, sinh hoạt ở chỗ này. Các ngươi phải gọi ta đại nhân Andrew, làm việc dựa theo mệnh lệnh của ta. Có lẽ có nhiều việc trước kia các ngươi chưa làm qua, nhưng từ giờ trở đi, các ngươi phải nhanh chóng thích ứng với công việc, sinh hoạt.... Trước kia trong đám các ngươi có đứa nào đã hầu hạ quý tộc ko?

Fink thọt vào tay Cung Hạo.

Cung Hạo bất đắc dĩ phải giơ tay lên:"Tôi đã làm."

"Ngươi tên gì, người ở nơi nào?"

"Igler, Igler Revised, người ở trấn South Wales, năm nay mười hai tuổi, bác của tôi bán tôi tới đây."

"Ko có cha mẹ?"

"Họ đã chết khi tôi bốn tuổi."

"Chết như thế nào?"

"Hắc ám ôn dịch."

"À!" Vị trung niên khẽ gật đầu:"Tám năm trước ta từng nghe đồn về sự kiện phù thủy đen nổi loạn ở lãnh địa của Reynolds, bọn họ sử dụng ôn dịch với tư cách là vũ khí để chống lại sự thống trị của đế quốc. Ngoại trừ giết hại vô số bình dân thì không gây dc tác dụng gì, xem ra ngươi cũng là một trong những người bị hại."

"Đúng vậy thưa ngài."

"Phải gọi ta là đại nhân Andrew. Ngươi trước kia đã hầu hạ vị quý tộc nào?"

"Thưa đại nhân Andrew, từ chín tuổi tôi đã đi tới trấn South Wales làm người hầu cho gia tộc của nam tước Harden, tôi biết nấu bếp, còn biết đọc chữ."

"Ngươi cũng biết chữ?" Ngữ điệu trong giọng nói Andrew tràn ngập kinh ngạc. Phần lớn nô lệ bị bán tới đây đều là con nhà cùng khổ, ngay cả cơm ăn còn không có, lấy đâu ra sách mà học?

"Đúng vậy thưa đại nhân, tôi biết chữ là nhờ hảo tâm của nam tước phu nhân, nàng cho phép tôi được ngồi học cùng con trai nàng, để công tử không cô đơn khi học bài một mình."

Vị trung niên Andrew nhìn thoáng qua Cung Hạo, suy nghĩ mới nói:"Bé con, ngươi rất may mắn khi có một người chủ tốt như vậy. Nhưng ở nơi này ngươi đừng hi vọng sẽ tìm được sự chiếu cố như của nam tước phu nhân. Bởi vì nơi này là Ác Mộng đảo. Ở nơi này, gương mặt xinh đẹp ko có bất kỳ ý nghĩa gì."

Sau đó hắn giơ tay lên, cao giọng nói với tất cả thiếu niên:"Thật đáng tiếc khi ta phải nói cho các ngươi rằng. Ta là một người phi thường nghiêm khắc. Ta không cho phép kẻ nào phạm sai lầm, hoặc dám can đảm kháng cự mệnh lệnh của ta. Nếu sau này có ai dám can đảm kháng cự, hoặc là không làm tốt công tác của mình. Hắn sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc!"