Chương 3: Việc Của Nô Bộc

Toàn Năng Luyện Kim Sư

Chương 3: Việc Của Nô Bộc

Trong lâu đài có chừng ba trăm loài ma thú, bốn trăm loài ma trùng và năm trăm loài ma thực, được chia làm sáu mươi khu vực riêng biệt cho sáu mươi nô bộc quản lý. Công việc hàng ngày của nô bộc là không ngừng thu thập các loại tài liệu đã bị đại sư luyện kim Heins chỉ định. Ở những khu vực khác nhau, số lượng ma thú và ma thực cần quản lý cũng khác nhau. Có những nơi lượng ma thực và ma trùng phải quản lý lên tới hàng trăm nhưng cũng có khu vực chỉ cần chăm sóc một con ma thú là được. Những khu vực nhốt càng ít sinh vật thì mức độ nguy hiểm thông thường càng lớn, mức độ khó khăn khi thu thập tài liệu cũng càng cao.

Công việc của Cung Hạo là phụ trách quản lý tốt bốn mươi hai loài thực vật ở khu vực số mười ba, tổng cộng là tám mươi sáu gốc ma thực. Gần như toàn bộ tám mươi sáu gốc ma thực này đều bị đưa về từ trong rừng nhiệt đới của Luyện Ngục đảo. Trong đó có bốn loài cây đã tuyệt tích trên Phong Minh đại lục, ngay cả Luyện Ngục đảo cũng không còn.

Điều này có ý nghĩa rằng, khi một người quản lý vô ý làm chết một cây, cũng tương tự như đã khiến một loài cây quý của đại lục Phong Minh bị tuyệt chủng.

Hôm nay Cung Hạo đang cắt tỉa một cây cỏ râu rồng. Loài cỏ này giống như một sinh vật có linh tính, cành lá lay động đu đưa bốn phía, linh hoạt tự nhiên như tay người. Rễ của nó đỏ rực rỡ, có tính ăn mòn rất mãnh liệt, nếu không cẩn thận để dính vào da thì sẽ tạo thành mảng lớn thối rữa, cho nên lúc Cung Hạo xử lý nó phải cẩn thận từng li từng tí, không dám lơi là.

Một cái đầu nhỏ chui vào trong lều hoa và nói: "Ê, Igler."

"Tới đây làm gì thế?" Cung Hạo hỏi.

Fink cười hì hì lại gần nói:"Mình làm xong hết rồi, ngồi không chẳng có việc gì làm nên qua đây thăm bạn."

"Xem ra công việc của bạn rất nhẹ nhàng."

"Hì hì, vận may của mình coi như cũng không tệ. À, bạn biết chưa? Cái thằng xui xẻo Brent kia bị an bài vào khu vực số chín rồi đấy. Chỗ đó có một con thú răng kiếm rất đáng sợ. Con thú răng kiếm ấy vừa to vừa dữ tợn, cái đầu của nó đã to bằng cái bàn rồi, răng nanh thì vừa dài vừa sắc nhọn, chép, nó thật đáng sợ."

Fink khoa tay múa chân miêu tả cái đầu của con thú răng kiếm, nét mặt biểu cảm đầy vẻ khoa trương.

Cái đứa tên Brent này khi ở trên thuyền đã ăn hiếp Igler cùng Fink. Lúc ấy Cung Hạo còn chưa xuyên qua, hai đứa bé bị một đứa cao hơn một cái đầu đấm đến thê thảm. Chắc vì vẻ ngoài cao lớn khỏe mạnh hơn hẳn những đứa trẻ khác nên Thacker đã an bài nó tới hầu hạ con ma thu cấp bốn hung hãn kia.

"Ừ, mình biết rồi, nghe bảo Brent còn bị nó dọa khóc nữa." Cung Hạo cười đùa.

"Đúng vậy." Fink rung đùi, cười đắc chí lắm:"Thằng đó có nhiệm vụ phải mài một ít bột phấn từ hàm răng của thú răng kiếm, nghe nói bột phấn từ răng của nó có hiệu quả phi thường thần kì. Nhưng mà chắc chắn là cái con thú răng kiếm kia không thích người khác đối đãi như vậy với hàm răng của nó."

"Bột phấn mài từ răng của thú răng kiếm được dùng để chế tác dược tề ngăn cản pháp lực. Bản thân thú răng kiếm không thể phóng ra bất kỳ pháp thuật gì nhưng cơ răng thì lại cực khỏe, cái khó nhất khi đối đầu với chúng chính là chúng có thể chống cự lại đại đa số công kích bằng pháp thuật. Cho nên hàm răng không chỉ là vũ khí mà đồng thời cũng là lợi khí phòng thân tuyệt hảo." Cung Hạo nói.

"Sao bạn biết được?" Fink rất ngạc nhiên.

Vừa đặt cỏ râu rồng vào chậu hoa, Cung Hạo vừa nghĩ lại:"Bạn cũng biết mình từng làm người hầu ở phủ của nam tước Harden mà. Nam tước rất thích đi săn, bên cạnh trấn South Wales lại có núi Lá Đỏ nên nam tước và con trai thường hay chạy tới đó. Có một lần bọn họ phát hiện một con thú răng kiếm sống ở bên rìa núi, con súc vật đó đã cắn chết ba người ngay tại chỗ. Sau này trở về, do quá sợ hãi trước cảnh ấy mà nam tước bị ốm bệnh một hồi. Từ đó tới nửa năm về sau, nam tước cũng không dám đi qua núi Lá Đỏ lần nào nữa. Mình là người hầu ở đó nên được nghe họ kể về thú răng kiếm.

Trong trí nhớ của Igler Revised, Cung Hạo cảm thấy nam tước Harden là một người rất tốt bụng. Tính cách của nam tước rất dễ chịu, lại rộng rãi hào phóng nhưng tiếc rằng ông ấy lại không hề có năng lực kinh doanh. Nếu như không phải có gia sản của tổ tiên chèo chống thì có lẽ ông ấy sớm đã phá sản, bây giờ ngoại trừ đám đất ở nông thôn ra thì kỳ thật nam tước Harden không còn gì cả.

Đúng là trời không thương người mà, nếu như nam tước có một ít tiền thì mình cũng không bị bán tới địa phương quái quỷ này rồi.

Nhưng.... mà thay vì than thở phủ nam tước sa sút không bằng phẫn nộ bà bác tham lam.

Cắt tỉa xong cỏ râu rồng, Cung Hạo xem như đã làm xong phần việc cuối cùng trong ngày.

Cho dù hôm nay mới chỉ là ngày thứ hai đi vào Luyện Ngục đảo nhưng Cung Hạo vẫn cố gắng nắm giữ thật nhanh tất cả những hạng mục công việc cần phải chú ý trong ngày. Hắn kiếp trước là sinh viên có khiếu trong hệ hóa học, thường xuyên phải tham dự các loại thí nghiệm hóa học khác nhau nên năng lực khi làm việc khá mạnh.

"Tốt rồi, chuyện của mình cũng xong rồi. Chúng ta ra ngoài thôi Fink, mình cảm thấy không còn việc gì thì tốt nhất không nên ngây ngốc ở nơi này." Cung Hạo nói.

"Tại sao? Mình cảm thấy chỗ này rất tốt, bạn nhìn kìa, bông hoa này nở thật xinh đẹp." Fink tiện tay chỉ vào một đóa hoa màu hồng ở cách đó không xa

Cung Hạo tái cả mặt, quát lên:"Tránh ra!"

Chợt thấy đóa hoa rực rỡ kia bừng nở, lộ ra một vòng tròn đầy những khía răng sắc bén như dao ẩn sau vẻ những cánh hoa lan mỏng manh đỏ tươi như máu, sau đó hung hăng cắn xuống.

Cung Hạo vội bổ nhào qua, đè ngã Fink xuống đất, đài hoa mọc ra đao răng sắc bén kia lập tức cắn vào bả vai nó, kéo xuống một khối thịt từ tay lên đến bả vai.

Bông hoa rực rỡ thu mình về vị trí cũ, đem khối thịt máu chảy đầm đìa kia nuốt xuống, cuống hoa thô dày như cổ người, thậm chí hai đứa trẻ còn thấy cảnh nó nhấm nháp và nuốt xuống dưới, khiến chúng run cả da đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắc của Fink bị dọa trắng bệch:"A, xin... xin lỗi, Igler, mình không biết bông hoa kia lại có thể làm như vậy."

"Đó là Huyết Tinh Lan, một loài cây sát thủ sinh tồn trong rừng nhiệt đới, không lầm thì bây giờ nó đã tuyệt tích rồi. Ở đây vẻn vẹn chỉ có một cây thôi. Chết tiệt, ta vừa cho nó ăn rồi, vậy mà nó còn chưa ăn no." Cung Hạo đau đến nhe răng há miệng. Làn da của trẻ con mỏng manh và nhạy cảm hơn nhiều so với người lớn, bị kéo xuống một miếng thịt lớn như vậy khiến miệng vết thương đau đến bỏng rát.

Trừng mắt nhìn Fink, Cung Hạo bất đắc dĩ nói:"Ngàn vạn lần không được tới gần thực vật ở chỗ mình, bạn phải biết rằng ngoại trừ đám dã thú có răng nanh dài và móng vuốt sắc nhọn thì còn rất nhiều thứ đáng sợ."

"Ví dụ như đàn bà." Fink tiếp lời rất nhanh.

Cung Hạo kinh ngạc nhìn Fink: "Ai bảo bạn thế?"

"Cha mình, cha là một thương nhân xuất sắc nhưng cuối cùng bị một người đàn bà cuỗm hết sạch tài sản. Vì vậy mà hôm nào cha cũng uống rượu, cuối cùng say chết rồi. Mình không có nơi dựa vào nên họ hàng bán tới nơi đây. Trước khi chết cha nói với mình rằng, những người đàn bà xinh đep con thấy đều là sinh vật rất đáng sợ. Nhưng mà mình không ngờ ngay cả một đóa hoa cũng đáng sợ như vậy."

Cung Hạo chợt nhớ tới nữ thực tập xinh đẹp làm nổ bay phòng thí nghiệp đẩy mình tới nơi đây, bỗng ôm lấy Fink:"Đúng vậy, cha bạn nói không sai.... Hơn nữa, còn nhiều thứ tuy không phải là nữ nhân xinh đẹp nhưng cũng đáng sợ ngang nhau vậy."

"Nhưng mà mình vẫn thích được nhìn những cô nương xinh đẹp." Fink cười nói lộ vẻ ngốc ngếch.

Cung Hạo cũng bật cười, thân thể khẽ rung rung, tác động lên vết thương khiến hắn xót đến ứa nước mắt.

"Úi, vết thương của bạn nặng quá, chảy nhiều máu quá. Chúng mình đi tìm đại nhân Andrew đi, nơi này là Luyện Kim thành, nhất định sẽ có dược tề trị liệu tốt nhất.

"Không!" Lòng Cung Hạo run lên, vội túm lấy Fink:"Fink, chúng ta là bạn tốt phải không?"

"Đúng vậy, làm sao vậy?" Fink có chút sững sờ.

"Mình vừa mới cứu ngón tay của bạn phải không?

"Có lẽ là cả cánh tay... Miệng của nó há thật lớn. Được rồi Igler, đến cùng bạn định nói cái gì? Thương thế của bạn nặng thế này, để lỡ thì muộn mất."

"Như vậy bạn phải làm theo lời mình, Fink, bạn vừa nợ mình một nhân tình. Bây giờ mình muốn bạn trả lại nhân tình."

"Bạn nói mình phải làm gì, mình sẽ nghe theo bạn."

"Vậy thì tốt, ngàn vạn lần không được nói với bất kỳ người nào về việc mình bị thương. Nhớ kỹ, nhất định không được nói cho bấy kỳ ai."

Fink nhìn Cung Hạo đầy khó hiểu, Cung Hạo khẽ thở dài:"Tin tưởng mình, Fink, chỗ này không đơn giản như trong tưởng tượng của bạn. Mình không muốn mới ngày thứ hai đã khiến Andrew nghĩ bọn mình không được làm được trò gì. Hoàn toàn ngược lại, bọn mình phải làm tốt hơn bất kỳ một kẻ nào."

"Cái này có quan trọng không?" Fink nghi hoặc hỏi:"Chúng ta chỉ là nô bộc mà thôi, cho dù có làm tốt hơn nữa cũng đâu được đề bạt."

"Rất quan trọng." Cung Hạo khẳng định:"Nhớ kỹ nè Fink, từ nay về sau nếu không có việc gì bạn cũng đừng tới đây tìm mình. Nếu như có chuyện gì thì tự mình sẽ đi tìm bạn. Mình muốn tìm hiểu thoáng một chút về hoàn cảnh ở nơi này, sau đó mới quyết định được."

"Được rồi Igler, bạn vừa cứu mình, mình nghe lời bạn. Nhưng còn vết thương trên vai bạn thì sao?"

"Tin mình đi, tổn thương tí thịt ấy mà." Cung Hạo khẳng định.

______________________________________

Nếu như một người không thể nhận thức rõ chỗ đứng của chính mình trong xã hội, như vậy cả đời hắn chỉ là một kẻ tầm thường không thể có thành tựu gì..

Những lời này là do cha của Cung Hạo đã dạy cho hắn đấy.

Mặc kệ Luyện Ngục đảo là địa phương như thế này thì Cung Hạo cũng có thể khẳng định rằng, nơi này không phải là thiên đường giống như nhà từ thiện.

Đám nô bộc làm việc trên mảnh đất này đều là nô lệ bị mua về từ khắp nơi trong đế quốc Lance, công việc thì không hề an toàn. Nếu như không cố gắng làm việc sẽ bị đưa đi nơi khác. Chẳng khác nào những kẻ cầm quyền muốn nói, chỉ những người lười biếng không làm việc mới có khả năng thoát khỏi chỗ nguy hiểm này?

Loại nghịch lý này tuyệt đối không thể xuất hiện ở bất kỳ một cái thế giới có trí tuệ nào, cho dù là thế giới vật chất hay thế giới ma pháp cũng vậy.

Hơn nữa tòa thành này đã tồn tại ở trên Luyện Ngục đảo được hai mươi năm rồi, không lý nào suốt hai mươi năm qua lại không tìm đủ sáu mươi nô bộc chịu cố gắng, chăm chỉ làm việc. Trong chuyện này nhất định có vấn đề!

Bởi vì mang lên đảo đều là đám thiếu niên choai choai mới lớn nên kinh nghiệm sống của bọn nó chưa nhiều, rất nhiều đứa trẻ còn chưa hiểu được lòng người xảo quyệt. Một lời nói dối đơn giản có thể lừa gạt bọn nó nhưng lại không thể gạt được Cung Hạo. Dù sao tư duy của hắn cũng đã trưởng thành rồi.

Để đạt được mục đích nên nhiều khi hắn không thể không giả vờ nói chuyện và sống như một đứa trẻ mười hai tuổi, nhưng trong lúc vô tình cuối cùng hắn vẫn để lộ sự cẩn thận của người lớn. Chuyện này làm cho hắn cùng với những thiếu niên khác có chút không hợp nhau. Tất nhiên là, ngoại trừ Fink.

Chỉ tiếc là Fink vẫn còn rất hồn nhiên, có nhiều chuyện hắn cũng không thể nói hết cho Fink biết được. Hắn không thể nói với Fink rằng, nơi này rất có thể sẽ mang tất cả những kẻ không chăm chỉ tới chỗ khác rồi giết, hoặc là một chuyện gì đó khác mà hắn không biết.

Không, chắc không phải là xử tử.

Mỗi tháng đều đưa tới đây một đám trẻ con từ ngàn dặm xa xôi, sau đó lại giết đi một đám khác? Đây là hành động không có ý nghĩa gì cả. Luyện Ngục đảo cũng không phải chỗ dùng để chính quyền tử hình phạm nhân.

Như vậy đến cùng là đám nô lệ nhỏ tuổi kia đã bị đưa đi đâu? Bị đưa đi làm gì? Nhưng cho dù đáp án như thế nào thì cũng phải liên quan tới thí nghiệm luyện kim!

Chỉ là đến cùng là cái loại thí nghiệm gì mà lại cần nhiều người như vậy?

Cung Hạo ý thức được ở cái thế giới này, thuật luyện kim là công trình có hệ thống khổng lồ nhất, mà bản thân mình đối với phương diện này lại hiểu rõ quá ít.

Trước khi tìm được đáp án, chắc mình phải hiểu rõ hơn về luyện kim thuật huyền bí này

Tiễn Fink về, Cung Hạo liếc nhìn tám mươi sáu gốc ma thực ở trong phòng. Hắn nghĩ để tìm hiểu được luyện kim thuật, có lẽ chính mình nên bắt đầu từ những thực vật này.

Chậc, Miệng vết thương đau quá!