Chương 88: Vĩ Linh Hoàng
Kỳ Liên sơn so với tưởng tượng của nhân loại còn muốn đáng sợ hơn rất nhiều, phút chốc trong yên bình giấc ngủ, miên man lặng lẽ là thế, vậy mà thoắt cái ít chuyện xảy ra liền bùng lên dày đặc tà khí man rợ, hắc sắc thanh quang từ dị thảo, sâm lâm phát tán khắp nơi, hung thú trên mấy ngàn cây số ầm ầm trỗi dậy.
Trên bầu trời xuất hiện vô số thanh quang hiện tượng, là giao thoa giữa tuyết trắng cùng tà ác trọc khí của Cửu vĩ linh hồ, tạo nên một cái băng nguyên trọng yếu sương mù, làm huyết đặc sương mù dựng đứng thành cột trụ vô cùng to lớn. Coi như là Amazon sâm lâm lớn nhất vị diện, cũng muốn có nhiều chỗ thua kém hơn.
Mà lúc này, nương theo tà huyết trượng kia sừng sững giữa trời làm mốc, bốn cực la bàn xung quanh tựa chung lại, trong chớp mắt chỉ điểm cho toàn bộ Kỳ Liên sơn hiện tượng, băng nguyên yêu thú đang bằng tốc độ kinh người, điên cuồng hướng Ngải Giang Đồ cùng Cửu Vĩ Linh Hồ, chạy tới.
Ngải Giang Đồ cùng Cửu Vĩ Linh Hồ đứng đó, trên đống xác tàn tạ ghê sợ của nhóm bốn người thợ săn kia, tất nhiên cũng chẳng có cái gì thương tiếc rồi, cả hai nhìn nhau muốn thật lâu chưa có mở thêm lời nào.
Mục Đình Dĩnh nằm dài người cách đó một chút, hai mắt mở ra, nàng mạng phước xem ra cũng thật lớn, may mắn chưa có bị Ngải Giang Đồ, hay chính xác hơn là Băng bích hạt Chu, một đế vương cấp bậc giết đi.
Băng bích hạt Chu tình huống dĩ nhiên sẽ không buông tha cho nàng, trải qua thời gian dài như vậy đang tu luyện, tự nhiên lại có một nhóm người kéo tới ồn ào, thực sự đều không có thoát khỏi bực bội trong lòng. Nếu không phải tùy tiện cái hồ ly kia trên trời rơi xuống, mọi thứ đã là một kết quả khác đi rồi.
Chỉ là nhất thời có chút bất đắc dĩ, nàng rất rõ ràng tình hình mình ở đâu, sống tại cái băng nguyên địa phương đặc điểm, đừng nói tứ chi sung mãn thể lực còn khó sống sót, nàng giờ phút này hoàn toàn kiệt quệ, bủn rủn tình trạng rồi. Mang ý nghĩa loại này lạnh lẽo chi địa dễ dàng để cho cường đại hung thú kéo tới, dễ dàng trở thành loại mồi ngon béo bổ.
Tuy nói Kỳ Liên sơn không có tính là gì về lạnh lẽo so với Bạch Đằng sơn, nhưng đồng dạng so ra với Thiên sơn cũng muốn thật lớn chênh lệch hai cái khái niệm. Kỳ Liên sơn quanh năm tuyết phủ, luôn luôn thiếu hụt thức ăn, mà thậm chí dị thảo độc dược khác biệt, chẳng mấy yêu thú dám ăn bừa. Cho nên là, bọn chúng đang không ngừng tiến hóa ở quá trình, khứu giác tựu trở nên phi thường cường đại. Dù đạt tới khoảng cách mấy trăm cây số có hơn, chung quy đều có thể nghe thấy được những sinh vật khác hơi thở.
Nói một rách đơn giản, Mục Đình Dĩnh rõ ràng, bọn chúng trái lại phát hiện mình, sớm muộn chẳng phải tính toán đem mình làm thức ăn rồi.
Cố gắng một chút, nàng hi vọng loay hoay kiếm cơ hội trở mình, nhưng như cũ bản thân rơi vào trạng thái bủn rủn suy nhược, chỉ có từ xa sợ hãi ánh mắt đón tiếp.
………
Khóe miệng hơi nhếch lên, Ngải Giang Đồ toát ra một tia giễu cợt:
"Ta còn tưởng Vĩ Linh Hoàng cả ngàn năm nay đã không còn muốn mở mắt ra lần nữa cơ chứ!"
Nghe lời lẽ buông nhã này, Cửu vĩ linh hồ ánh mắt càng toát lên hưng phấn, tâm trạng tốt đẹp cười, cười ha ha, cười mười phần sướng khoái, cả trong mấy trăm dặm gần kề cũng vì vậy mà quanh quẩn tiếng cười của nàng.
"Ngủ lâu lắm đấy, sợ rằng ai cũng quên mất Côn Lôn yêu hoàng ta. Mà tháng năm dài dằng dặc phát sinh trọng yếu, Kỳ Liên sơn càng lúc càng cường đại bất đồng, chẳng biết ngày nào đủ lông đủ cánh, sẽ ung dung đứng lên ly khai khỏi chúng ta đế quốc đây."
Ngải Giang Đồ hừ lạnh một tiếng, nói:
"Không cần phải nạnh hẹ nhau quá, chúng ta Kỳ Liên sơn băng nguyên địa nào cùng các ngươi so với, yêu thú số lượng vốn không tới chục vạn quần cư, cường đại hung thú lại càng hi hữu giống, đếm trên đấu ngón tay còn có thể dư, này mấy cái dù cho tách li ra há chẳng phải tự mình xấu hổ sao?"
Cửu Vĩ Linh Hồ mặt mày bụn xuống, lẳng lơ ánh nhìn lên người nam nhân bị thao túng mặt, than nhẹ:
"Có chuẩn bị!"
Ngải Giang Đồ hai mắt bất giác chớp chớp kinh ngạc, buộc miệng hỏi lại: "Ngươi sao lại nói vậy?"
Khẽ lắc lắc bờ mông mấy cái, chín cái đuôi vũ trắng như tuyết ngấn của Vĩ Linh Hoàng từ từ rút lại vào trong cơ thể nàng.
Mà cũng ở trong cái giây phút này, Vĩ Linh Hoàng dáng vẻ coi như cùng loài người chắc chắn đã cùng một cái khái niệm.
Sương mai bộ dáng nhưng không có dấu đi tuyệt mĩ cơ thể hấp dẫn của mình, đi từ trên xuống dưới lại sở hữu hồng hào da dẻ tựa hồ thiếu nữ vừa mới qua 25. Khuôn mặt như vậy sắc sảo đẹp đẽ vô cùng, kể cả nhân loại thế giới đem ra so sánh, cũng không quá nhiều người vượt trội hơn nàng vậy.
Màu hồng thạch tròng mắt, phảng phất có thể nhìn thấu thế gian hết thảy, chân chính hiện ra tà diễm cùng thục sữ song hành. Một bên, thân thể mềm mại thon dài hoàn mỹ tới không nửa cái tỳ vết, kèm theo mái tóc dài hai nửa màu phối nhau, một bên là lam băng, bên còn lại đại diện tuyết trắng. càng để nàng lộ ra vẻ như vậy cao thượng, tuyệt sắc.
"Mộc Cách sơn chủ yếu địa tàng, kỳ bảo có thể bỏ qua, Bạch Đằng sơn ở kia lại cùng Côn Lôn Tổ Hổ đang ngủ kỳ tiếp theo dài hạn, tin rằng sẽ không có giao lưu qua các ngươi. Mà chúng ta ở Côn Lôn thánh địa, muốn nói lại càng không có khả năng. Xem xét như vậy, liền có thể nói Kỳ Liên sơn các ngươi dạo thời gian chắc hẳn rất chú ý kĩ chúng ta thực lực." Vĩ Linh Hoàng mỉm cười nói
Ngải Giang Đồ giật bắn cả mình, thâm tâm ít nhiều đều có thể muốn xao động rồi, hắn bất đắc dĩ đối với Vĩ Linh Hoàng trước mắt, không có khả năng đọc thấu được.
"Không cần phản kháng, ta vẫn còn muốn thắc mắc thật nhiều nam nhân thân thể này đây!" Vĩ Linh Hoàng tiến tới sát cạnh Ngải Giảng Đồ, lấy bàn tay của mình vuốt vuốt chút phần ngực hắn.
Khỏi phải nói, Băng bích hạt Chu là nữ giới yêu ma thuộc về, bao quát Ngải Giang Đồ sâu thẳm bên trong tiềm thức, trước sau thủy chung không màn tửu sắc. Hai cái cá tính này tương hổ lại, liền đối Vĩ Linh Hoàng hành động không khỏi khinh bỉ mấy phần.
Ngải Giang Đồ thân xác lẫn hồn ảnh đều bị ngàn năm đế vương trên Kỳ Liên sơn này chưởng khống chiếm giữ, tuy nhiên tận sâu bên trong lại níu kéo được một tia thể cách độc lập, cỡ nào miễn cưỡng chạm tới thông tin, hắn đều cố gắng.
Bất quá, chênh lệch tinh thần hai bên cũng thật tuyệt đối không phải đời này hắn có thể nghĩ tới chuyện bắt kịp được, coi như Băng bích hạt Chu mẫu vương chỉ đơn giản muốn bóp chết, hắn làm sao cũng chẳng có khả năng tránh thoát.
"Tình cờ gặp, tình cờ thấy, ta phát hiện cái nam nhân này vẻ ngoài yếu đuối lại bất đồng với bên trong ý chí thật kiên cường, mạnh mẽ lắm đấy!" Băng bích hạt Chu cười khổ nói rằng, lúc này nàng ý niệm từ thân thể Ngải Giang Đồ, đem giọng thật của mình phơi bày.
Vĩ Linh Hoàng hai mắt giảo hoạt mười phần, tựa sát mặt vào bên tai Ngải Giang Đồ một chút, thoải mái ra cái hành đồng tùy tiện thổi thổi trêu ghẹo, rồi thì thầm:
"Giọng này mới phải, thật thân thuộc, tỉ muội thời gian lâu không gặp, muốn nói nhớ ngươi."
Băng bích hạt Chu đột nhiên phản ứng lại, tức giận nói:
"Ngàn năm hồ ly a, xem như ta không phải mất đi lưỡng tính, cỡ nào đều thật muốn thần phục ngươi rồi, chuyện gì nói thẳng đi!"
"Được, có cái việc nhờ". Vĩ Linh Hoàng cười cười nói rằng.
"Ta không giúp!" Băng bích hạt Chu thẳng thừng từ chối.
Trái lại nụ cười của Vĩ Linh Hoàng cũng không có tắt đi điểm nào, càng muốn rõ rệt hơn ý tứ, mà trên đôi mắt nàng, tà huyết có chút cuồn cuộn hướng xa xăm đẩy thẳng tới.
"Đó là mệnh lệnh!!"
Âm giọng phát xuống, bao quát vạn yêu, vạn chúng Côn Lôn đột nhiên rơi vào đình trệ cảm giác luôn rồi, nàng nương theo huyết dịch yêu hoàng, trên đế quốc đóng vai lãnh chúa, coi như ma thần tồn tại.
Vạn yêu từ nàng sinh ra, tất lẽ đều trở thành con cháu huyết mạch, đưa chính nàng lên trở thành Vĩ Linh Hoàng.
Vĩ Linh Hoàng đưa thần lệnh ban tới, muốn nghe hay không làm sao có thể tự quyết đây!!
Băng bích hạt Chu giờ phút này khóe miệng đều muốn co giật giật cả rồi, nàng tuy không phải là huyết mạch của Vĩ Linh Hoàng biến dị, nhưng như cũ, thân là mẫu vương Kỳ Liên sơn, trước chúng yêu đột nhiên muốn không thể kiểm soát được tình hình.
Chúng yêu của nàng, toàn bộ một lòng, đều ký gửi phó thác cho Vĩ Linh Hoàng mất rồi, giây phút Vĩ Linh Hoàng truyền đoạt mệnh lệnh, bọn chúng hết thảy đều hướng về Băng bích hạt Chu ánh nhìn thù địch.
Cuối cùng, vẫn phải nhượng bộ, Băng bích hạt Chu lạnh lùng cười một tiếng, không có lên tiếng, nhưng trong con ngươi ngạo khí cũng là rõ ràng trả lời rồi.
"Vậy mới phải, ngươi xem, nhân loại hướng chúng ta đi tới một bước thật lớn như vậy, cũng nên cho chúng một cái đáp lễ rồi?" Vĩ Linh Hoàng sắc mặt vui vẻ nói.
Tự nhiên lời lẽ này, nhanh chóng Băng bích hạt Chu hiểu ra ngay vấn đề, tự nhiên nàng nhưng trong lòng không khỏi bật lên cái suy nghĩ nửa sợ sệt, nửa còn lại tột cùng kích thích.
Để cho bất kỳ chúng yêu nào nhìn đến, đều không thể đọc nổi tâm ý hay lòng dạ nàng được, chỉ trừ một người – Vĩ Linh Hoàng.
Vĩ Linh Hoàng hướng về nàng nghiêng đầu, nháy mắt một cái, lanh lợi nói rằng.
"Đúng không? Ta ước định thời điểm này cũng là trước lúc kéo dài ngủ đông rồi!"
Họ nhưng ẩn ý hội thoại, một mặt tuyệt đối không có ai bên ngoài tiếp thu kịp tình huống, kể cả Mục Đình Dĩnh nằm im bên kia, xa xa một ít.
Trước lúc kéo dài ngủ đông sao?
Băng bích hạt chu thở dài một tiếng…
Có phải như vậy không?
Vĩ Linh Hoàng, ả hồ ly này, dù thực lực hay trí não, xưa nay vô luận thế nào đều là khủng khiếp nhất trấn giữ một Côn Lôn cường đại như vậy, điều này thật không cách nào nàng không phục được.
"Nhân loại này, xử lý ra sao?"
"Chó gà như vậy, tùy tiện vứt đi!!!"