Chương 226: Nhu Đạo Kỹ Xảo

Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 226: Nhu Đạo Kỹ Xảo

----

"Đùa với kiếm của ta, ngươi thật cho rằng mình không thể bị giết chết?" Mạc Phàm chưa có vô luận một loại dấu hiệu chuyển động nào, đưa ra âm thanh lạnh lẽo nói.

"Ồ?" Vĩ Linh Hoàng nhìn thoáng qua Mạc Phàm trên tay bắt đầu vận sức kiểm soát lại Hồng Ma Hữu Kiếm, lại liếc mắt nhìn đến bầu trời nắng sớm xuyên qua Côn Lôn Thánh Địa, mở miệng hỏi: "Thử đi, ta cũng từng bên trong nhân loại sinh sống, không khéo thời gian sinh sống bằng nhân loại so với ngươi còn lớn tuổi hơn. Biết được loại kia về sau người hữu tình kết duyên, không phải trong thiên hạ người hữu tình chính là hay chết trong kiếm người mình ưa thích sao. Ngươi giết ta chính là sẽ mãi mãi không thể quên được ta, vậy nên làm sao ta phải sợ?"

Lời nói của nàng cương ngạnh, vừa vặn bản tính càng khó bị đánh đổ, càng tự mình nắm thật chặt mũi kiếm trong tay, không nguyện ý buông thả cho Mạc Phàm tùy ý.

Có thể cánh tay của nàng bắt đầu mất đi tri giác, điện tai mạnh mẽ làm máu nhiễu xuống mỗi lúc một nhiều, nàng nâng lên ánh mắt, nhìn chăm chú trước mặt Mạc Phàm, trong mắt tràn ngập sự kiên định.

"Hoàng cô nương, ngươi ta đều biết, chúng ta vốn là không một chút tình cảm, đừng lại đem lâm li bi đát hữu tình kết duyên gì đó thảo thảo, ta không phủ nhận ta là người khơi mào trước, nhưng là tất cả cũng vì đồng loại mà tiến tới, nay tiếng nói chung đều không thỏa thuận được, ngươi giết người của ta, ta giết người của ngươi, chúng ta bây giờ cứ theo quy tắc sinh tồn mà bàn. Kẻ mạnh giết kẻ yếu, một trận kết thúc đi!" Mạc Phàm nói rằng.

"Nếu ta khăng khăng ngươi là phu quân ta?" Vĩ Linh Hoàng nói ngược lại.

"Đừng miễn cưỡng, ngươi đẹp như vậy nhưng lòng độc hơn rắn, nhà ta vừa vặn đã nuôi một con rắn rồi, không muốn chứa thêm người." Mạc Phàm cười gằn nói ra.

Đúng là hắn không phủ nhận được sắc đẹp của Vĩ Linh Hoàng, có thể là tại lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo nàng qua, khẳng định thế gian xếp vào loại tuyệt đối đứng đầu một trong.

Làm nam nhân đã có vợ, nhưng chính mình nhiều thời điểm đều phải điên cuồng đấu tranh tư tưởng kiềm lòng, còn may tâm vững như thái sơn, huống hồ Vĩ Linh Hoàng quả thật là kẻ thù của nhân loại, hơi thở của nàng tắm qua nhiêu mạng người đấy, làm sao có thể để cho hắn phát sinh tình cảm chi vị đây?

"Hảo, vậy chúng ta đánh đổi đi, cái kia tạm biệt người bạn của ngươi." Đột nhiên Vĩ Linh Hoàng ngữ khí thay đổi, nàng nụ cười tản trên vành môi.

"Ầm ầm ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~!"

"Ám ma bạch trảo!"

Bạch Ma Bát Vĩ Hồ theo ý niệm của Vĩ Linh Hoàng, vận lực đem toàn bộ hoàng cung phế tích xích hỏa ma trù trên trời tầng tầng trảo xuống, nó từ trong đám mây rơi xuống, nghiêng vào đến Vĩ Linh Hoàng trên mặt đất cách đó không xa.

Côn Lôn sơn mạch nằm ở núi cao xuyên qua tầng mây, tuyệt đại đa số chỉ có hoang mạc, tuyết sâm lâm cùng băng bình nguyên. Trong phút chốc trảo của Bạch Ma Bát Vĩ Hồ đổ xuống, liệt sa rộng mở bao phủ, bốn phương tám hướng đầy tro tàn tru hỏa, có thể nhìn thấy sóng trùng kích màu vàng cao mấy ngàn mét kia dường như bão cát vậy, thôn phệ vô số tà linh.

Azazel còn chưa thoát ra được khỏi Phong Kiếp Bát Giới, vậy mà giờ phút này trên sống lưng, hắn phải tiếp tục cảm giác bị nhốt vào bên trong một vòng xoáy ma động, cả người nặng nề không chịu nổi.

Trảo màu trắng xẹt ngang, bên dưới cấm vực Tàn phong cắt chém điên cuồng, lục đạo đường móng vuốt bạch sắc ầm ầm làm cho gò núi toàn bộ bị san bằng; phóng tầm mắt từ xa hơn nhìn tới, thứ nhất cảm nhận chính là xích hỏa ma trù đã phủ kín Côn Lôn, liệt diễm tản theo bụi sa bay đầy rẫy đến không thấy được một điểm nào rõ ràng. Hết thảy tráng lệ như máu đỏ, đáng sợ cực kỳ, như là một cái bình tĩnh mà lại che giấu vô cùng vô tận tử vong uy hiếp Ma giới tràn xuống.

Mạc Phàm nắm giữ Tà Nhãn, nhãn quan quan sát cực kỳ rộng, hắn chính mắt nhìn thấy Azazel không ý tứ té quỵ dưới đất, đầu gối đều giống như đụng nát, phát ra cảm thấy rùng mình nứt xương tiếng vang.

Trên thế giới này lại có ai có thể ngăn cản được cái này Ám ma trảo của Bạch Ma Bát Vĩ Hồ?

Hắn hi vọng Bee lần này không có tính toán sai lệch, bằng không hết thảy đều đã muộn màn.

Trong lúc nhất thời tâm biến động, Mạc Phàm vừa định rút kiếm về đâm chết Vĩ Linh Hoàng, nhưng là nàng vốn không phải một nữ tử chân yếu tay mềm, thực lực không thể cùng nữ nhân trong thiên hạ đồng dạng so sánh.

Từ tươi cười vô hại, hai ngón tay nẹp cạnh mũi kiếm, Vĩ Linh Hoàng nhẹ nhàng mà uyển chuyển như một dòng nước, nàng thuận thế giật ngược Mạc Phàm nhào tới phía trước, để hắn luống cuống một dạng không thể tin được.

Một chân nương theo tay giật rộng mở ra phía sau, tay còn lại chống lên vai hắn, rồi đúng lúc này bật người xoay thân thể vòng lên đầu Mạc Phàm.

Hồng y chân váy tung bay, Mạc Phàm bị cuốn theo động tác nhịp nhàng của Vĩ Linh Hoàng, thùy não chẳng kịp xử lý gì, bản thân chẳng có chút phòng bị phản ứng; chỉ biết thoắt một cái, cả khuôn mặt của mình bị một tấm vải đỏ nhung óng che đậy lại, mềm mềm dễ gây quen thuộc xúc cảm, hai bên càng giống như có hai cục cái gối săn nẹp vào mang tai.

Mạc Phàm ngửi thấy mùi thơm, loại mùi thơm này rất dễ từ Kỳ Liên Sơn hương liệu tổng hợp tạo thành, để cho hắn bộ não ý thức được vật gì trước mặt một màn.

Vĩ Linh Hoàng vừa rồi chính là triển khai nhu đạo kĩ xảo, nàng dựa vào phong vũ tốc độ chính mình, đem nhu cương cường độ thân thể để mượn lực của Mạc Phàm rút Hồng Ma Hữu Kiếm trên tay hắn.

Đây chính là thứ mà Mạc Phàm không ngờ tới, Vĩ Linh Hoàng ở quá khứ hàng vạn năm, ngoài cường độ thân thể, yêu pháp, huyền thuật tu luyện, nàng cũng học rất thành thạo kỹ thuật võ đạo tại nhiều thời kỳ đế chế; cứ việc kể từ khi ma pháp nhân loại ra đời, tạo nên một bước ngoặt thật lớn văn minh, những loại kỷ xảo như vậy đã dần dần lạc hậu, lỗi thời, song nàng hẳn người hiếm hoi nắm giữ thừa kế đi.

Động tác của nàng thuần thục, chắc chắn như đã qua ngàn vạn lần luyện tập, sớm một chút đã ngồi trên cổ phía trước của Mạc Phàm, hai chân nẹp đầu, một tay giữ lấy tóc hắn, cơ thể cân bằng ôm trọn khuôn mặt hắn lại, để cho hắn đến cả hô hấp cũng cảm thấy mấy phần thật đỏ mặt kích thích.

Một tay giương cao Hồng Ma Hữu Kiếm, nàng mạnh mẽ hơn Mạc Phàm một chút, cho nên cũng không đợi hắn thông quan vẫn là miễn cưỡng sử dụng sơ bộ, bất quá chỉ cần sơ bộ thôi, có thể là nếu nàng muốn đâm thẳng xuống đầu hắn, tự nhiên tại Hồng Ma Hữu Kiếm trên thân hắc ma lôi hoàng hủy thiên diệt địa còn sót lại, khả năng Mạc Phàm kể cả hỏa sinh niết bàn cũng rất khó tái khởi.

May mắn cho hắn, Vĩ Linh Hoàng còn lưỡng lự một chút có hay không nên giết gã nam nhân này, Viêm Cơ Quốc Mẫu lập tức nhảy ra khỏi người Mạc Phàm, hóa thành một đạo hồng liên tia lửa, gọn gàng chụp lấy Hồng Ma Hữu Kiếm, đánh bất ngờ lên Côn Lôn Yêu Hoàng trên thân, đem thánh viêm chi hỏa thổi vào người nàng, mãi mới miễn cưỡng dùng lực cùng ý niệm thật mạnh mới có thể giành lại quyền sở hữu, kéo nó bay xa sang địa phương khác.

Viêm Cơ Quốc Mẫu vừa bay ra, Mạc Phàm không chần chừ phản xạ dùng hai tay giữ chặt lấy hông Vĩ Linh Hoàng đang ngồi trên cổ mình, để cho nàng trong thời gian ngắn không cách nào nhảy xuống được.