Chương 230: Phu Quân Danh Chính Ngôn Thuận

Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 230: Phu Quân Danh Chính Ngôn Thuận

----

Thủy hệ của Mạc Phàm trước khi bước chân đến Côn Lôn đã đề thăng vào cao cấp, năng lực càng tinh xảo hơn một chút sớm đạt cấp cao viên mãn, hắn hiện tại hắn còn kém một bước ngoặt, đột phá đến siêu giai.

Khác với thủy hệ sơ giai sáu đẳng trước đó, mỗi lần cường hóa cần vỏn vẹn 7 thành tinh phách.

Lên đến Tinh Hà là một câu chuyện khác; tổng cộng bao gồm 343 viên tinh tử, gấp 49 lần so với sơ giai, mà chỉ có đem hết thảy 343 viên tinh tử này toàn bộ dùng nô bộc cấp tinh phách cường hóa, mới có thể để cho Mạc Phàm cấp cao ma pháp tăng lên tới cấp thứ tư.

Cấp thứ năm lại lần nữa một cái khái niệm, yêu cầu chiến tướng tinh phách. Ngay cả ít người có thực lực ma pháp sư coi như có bản lĩnh tự mình giết xuống chiến tướng sinh vật trên đơn vị hàng trăm, hàng ngàn đầu, vậy cũng không khả năng thu hoạch được bao nhiêu tinh phách, xác suất rơi cực thấp đi.

Cuối cùng là, cái này cấp thứ sáu cao cấp Thủy hệ, phí hao tốn 343 khỏa cấp thống lĩnh tinh phách cường hóa, thế gian bất khả thi công việc một trong.

Dùng thị trường thế giới quy đổi, tính luôn biến thuế, tỉ giá khấu trừ, Mạc Phàm cường hóa đến cấp sáu Thủy Hệ cao cấp, ít nhất cũng không kém hơn 700 ức.

"Làm hộ quốc thần long… có lương bổng phúc lợi tốt vậy sao?" Một vị Thổ hệ cấm chú tên là Từ Ân không nhịn được thốt lên.

"Còn chưa nghe tới, bất quá, xa xỉ như vậy xài tiền, không là thần hào thì cũng là con trai thần hào, hắn quả thật có tư cách phách lối…"

700 ức là tổng chi phí quốc phòng hằng năm của cả một quốc gia đấy!

Bằng nhiêu đây tiền đối với một tên cấm chú pháp sư tới nói đều là con số thiên văn không tưởng, sử dụng hợp lý còn có thể chưng cất đủ tài nguyên để xây dựng một nhánh siêu giai quân đoàn, càng dư sức kiến thiết nên một cái trung bình thành thị a.

Mạc Phàm con hàng này dĩ nhiên đem chúng nó dùng để cường hóa cấp cao ma pháp, cảm giác trên thế giới này hắn mới là chủ tịch liên hiệp Ma Pháp năm châu, đệ nhất thần hào giả.

Hiện tại cấp thứ sáu Thủy Ngân uy lực đã tương đương xấp xỉ với một cái siêu giai cấp thứ hai đến, chúng nó còn so với siêu giai ma pháp càng có ưu thế, ưu thế ở chỗ thi pháp tốc độ rất nhanh, tiêu hao ma năng càng thấp hơn, mà tại một cấm chú sư tinh chỉnh lực lượng, càng thấu hiểu nguyên tố, càng tinh vi đến không thể đo lường được.

"Nói là vậy, nhưng kể cả siêu giai ma pháp loại ba, lấy đâu ra lực lượng khủng bố dạng này, nhường này đều để cấm chú ma pháp có chút thương tổn tự trọng." Một vị quang hệ pháp sư thắc mắc nói ra.

"Đó không đơn thuần là thủy hệ, so với thủy hệ toàn diện hơn không biết bao nhiêu lần. Ngược lại một loại vật chất kinh diễm tồn tại mà nói, không thể lấy cấu trúc tinh tử để đánh giá nữa. Mạc Phàm cái này hệ, vì lẽ đó hiện tại để hắn ra ngoài gây chuyện thị phi, đừng nói là siêu giai hắn có thể treo lên đánh một mảnh, đến cấm chú pháp sư hắn một dạng cũng có khả năng đem Thủy hệ cao giai ra dọa cho tuột quần!"

Nhìn Mạc Phàm sừng sững dưới vực sâu chưởng khống, bất luận bình tĩnh cỡ nào, bất luận có phải hay không còn chưa tới 30 tuổi, cảnh giới hắn đạt đến đều làm cho hết thảy người khổ tu ma pháp cảm giác được không rét mà run.

………………………..

Không có lây lan sang khu vực lân cận, cũng không thuộc nhánh mẫn diệt ma pháp cực hạn như hỏa cùng lôi, nhưng ở hạng mục phá hoại, thủy hệ không phải là không có.

Vực sâu Đông quan, vỡ vụn không chịu nổi.

Đây là do quá tải toàn trường xuyên tâm cùng bạo phát mà miễn cưỡng trông giống như một trận thủy quét hủy diệt.

Sương độc tỏa ra mù mịt xung quanh, phủ kín địa phận, nhất quyết không để cho một cái thấp kém sinh vật nào dám luẩn quẩn đến gần.

Kẻ thống trị địa phương này muốn, chỉ là có hắn cùng nàng.

"Ào ào ào hoa ~~~~~~~~~~ "

Đột nhiên, tuyết trắng bay đầy mảnh vực, giống như từng mảnh từng mảnh thật mỏng bông tuyết, để nguyên bản liền sương độc màu trắng tan biến rất nhiều, mà thân ảnh người bên trong bước ra càng thêm phần mỹ lệ.

Bông tuyết trắng nhàn nhạt được Mạc Phàm lắc tay tản vụ bớt.

Trong màn tuyết còn đọng lại, vị tiên tử Côn Lôn bị thụ thương bước ra, nàng hồng y xuề xòa, nhiều chỗ rách vá tương đối nhạy cảm, có thể tại Mạc Phàm thấy được bên trong ngọc ngà trắng muốt thời điểm, đều ý thức muốn lảng tránh ánh mắt.

Vĩ Linh Hoàng không hổ làm đỉnh vị quân vương mạnh mẽ nhất nhân gian, nàng trong tình huống thiếu phòng bị như vậy, liều hết thảy khí lực, cuối cùng vẫn là từ trong khủng bố thích sát Vạn Ngấn Thủy Lệ thoát chết.

Nàng đứng cũng không vững, toàn thân đột nhiên một trận hư thoát, tựa như là một vị tiên nữ tại tuyệt mỹ dáng người bên trong bỗng nhiên muốn bất tỉnh vậy.

Có chút xụi lơ quỳ ngồi dưới đất, cánh tay căn bản nhấc cũng không nhấc lên được.

Mà tại dáng người nàng ngồi xuống, tám cái đuôi lông trắng đồng dạng lộ ra, trải xuống mặt đất, làm đệm hầu xung quanh nàng. Dễ dàng lưu ý, hết thảy tám loại Hồ Vĩ kia, cái nào cái nấy đều lem luốt huyết dịch, chứng tỏ ban nãy tuy không hoàn mỹ nhất hộ pháp thành cự thuẫn nhưng còn may kịp thời đỡ cho nàng không ít chí mạng.

"A...a..." Vạn Yêu Thần Tọa khẽ run người rên lên một tiếng nhỏ.

Miệng nàng có máu chảy xuống, vai, hông, bắp đùi cùng chỗ cánh tay lại chẳng biết lúc nào xuất hiện hai, ba cái lỗ thủng, máu từ cái này lỗ thủng bên trong bừng lên.

Đồng thời, xung quanh khu vực nàng ngồi xuống, xa xa bãi đất thành vực, đồng dạng có hàng triệu cái lỗ thủng vừa vặn tỉ lệ một giọt nước, cái này lỗ thủng, không kém cạnh tổ ong bên trong, mang hình ảnh có sức trùng kích dọa người đến chạy trốn tứ phía.

"Ngươi bị thương rất nặng…" Mạc Phàm tay cầm Hồng Ma Hữu Kiếm, cả người gần như chẳng còn một mảnh nào sát khí đi tới.

Hắn nhìn chằm chằm vị Côn Lôn đệ nhất Đế Vương, giờ phút này nàng lộ ra dáng dấp phi thương mê hoặc, giống như một con mèo nhỏ bị thương vậy, toàn thân tỏa ra một cỗ đáng yêu cùng tội nghiệp đến mức khiến người ta không thể chịu đựng được

Trong thâm tâm, không biết vì cái gì, Mạc Phàm tự nhiên có nhiều hơn một tia đau lòng, càng nhiều hơn một tia muốn ôm lấy nàng vào lòng mà sủng nịch.

"Ân, ngươi kỳ thực mạnh hơn nương tử mình." Vĩ Linh Hoàng từ buồn bã đến ánh mắt quay người lại kia nhìn Mạc Phàm, lăng lệ nhưng thấy rõ ý cười.

Hắn ngây như phỗng đứng bật động.

Thời điểm nào rồi còn muốn đùa?

"Ài, vậy cũng là lúc nãy ngươi có cơ hội giết ta, mà trước đó rất nhiều lần ta đều nhận ra ngươi lưu cho ta không ít cái mạng…" Mạc Phàm cười khổ tiếp tục tiến về gần nàng hơn.

Chuyện này quả thật để cho Mạc Phàm cảm thấy vạn phần áy náy, không nghĩ tới chính mình còn được một cái chân chính chí cao Đế Vương người đem vào danh ngạch bảo kê.

Còn bằng con giun xanh kia ở hoàn mỹ nhất thời kỳ cũng không thể mạnh hơn nàng bây giờ, huống chi còn không biết nói, khô khan buồn tẻ đến cực điểm.

"Ngươi thấy?" Vĩ Linh Hoàng ngữ khí thay đổi.

"Ta nhãn quang thậm chí muốn sáng suốt hơn ngươi!"

"Vì cái gì đã thấy còn ra tay với ta nặng như vậy?" Vĩ Linh Hoàng nhướng mày trách móc, không khác gì một lão bà nương tử đối với phu quân của mình oán giận.

Lời nàng nói ra, câu nào câu nấy vốn dĩ đều mang uy lực trùng kích đến, để Mạc Phàm loại này chín cái đầu vẫn không biết phải làm sao để trả lời đi.

Cầm xuống đệ nhất mỹ nhân một trong như vậy tới chân, chẳng lẽ lại đi nói "Thật có lỗi, ta đã có hai cái lão bà, mà lại người và yêu không thể cùng một chỗ, chúng ta vốn dĩ chỉ nên quan hệ lăn ga trải… ngạch, người qua đường." Thân sĩ tiếu dung, sau đó đưa nàng đánh bất tỉnh, hoặc là giết người diệt khẩu luôn càng tốt, mang theo bằng hữu, cấm chú cao chạy xa bay khỏi Côn Lôn này.

Thấy hắn lúng túng, Vĩ Linh Hoàng nở ra một nụ cười đặc trưng hồ ly mị hoặc, nàng tiếp tục than: "Ngươi đi đi, ta tha mạng cho ngươi cùng bọn hắn, nhìn ngươi hẳn có rất nhiều việc cần làm, làm xong xuôi lại nói, có thời gian mang sính lễ lên hỏi cưới."

"????" Mạc Phàm trợn mắt nhìn.

Tha mạng ta?

Sính lễ hỏi cưới?

Không phải chính ta bây giờ một kiếm cắt xuống, ngươi mạng nhỏ vạn năm đều vĩnh viễn ở tại hoàng tuyền bến sông sao?

"Hoàng cô nương, ta với ngươi từ nay không gặp nữa là được, sính lễ gì đó, sẽ không thật cho rằng ta cùng ngươi có quan hệ tình cảm a. Lão bà nhà ta không tốt nghe được." Mạc Phàm khóe miệng giật giật nói ra.

"Ngươi đã là phu quân của ta, danh chính mà ngôn thuận!" Vĩ Linh Hoàng lập tức phủi đi ý kiến của hắn bằng kết luận dứt khoát.

"Hoàng cô nương, ngươi nhìn ta Mạc Phàm giống như là không khí, từ nãy đến giờ nói nói đều không hiểu sao?" Mạc Phàm ngược lại cười.

"Mạc Phàm, ngươi nhìn ta giống như là thức dậy sau ngươi sao?" Vĩ Linh Hoàng cũng cười.

Nụ cười của Mạc Phàm tự nhiên trở nên mấy phần khô cứng lại, dần dần trở thành khuôn mặt tái xanh.

Bản thân hắn vừa nghe đến cái gì mà thức dậy sau…

Con mẹ nó, chẳng phải ban nãy liều mạng cùng chôn một chỗ xem ai tỉnh trước, không phải mình là người tỉnh dậy trước sao?

Nhìn qua Vĩ Linh Hoàng yên tĩnh trong con ngươi lóe ra mấy phần nhiệt thành, Mạc Phàm cả người đều không tốt, càng tại thời điểm nhiều hơn một trận đau "bi"....

(còn 1,2 chap nữa sẽ end arc Côn Lôn này. Mấy ông đề cử (tặng hoa), bình luận, quăng đánh giá, quăng kẹo mạnh tay lên nào, à đừng có nạp tiền nha, ta không hi vọng các ông nạp vì thấy nó không cần thiết.)