Chương 9: Long hồn phong ấn

Tổ Long truyền thuyết

Chương 9: Long hồn phong ấn

Chờ đợi một lúc lâu sau đó thì cũng tới giai đoạn mà tất cả mọi người đều háo hức mong chờ, một người thiếu niên sau này sẽ được tiếp xúc với cảnh giới võ đạo cao xa hơn, được đi đến những vùng đất khác để khám phá thế giới hay chỉ như những thôn dân bình thường khác quanh năm suốt tháng quanh quẩn ở một vùng đất nhỏ bé như Thanh Thủy trấn không biết tới thế giới bên ngoài đều được quyết định ở giai đoạn này kiểm tra phẩm chất long hồn.

Bốn mươi người thiếu niên đều nín thở căng thẳng chờ đợi còn bên ngoài thôn dân cũng căng thẳng không kém bởi vì đây chính là thời điểm quyết định vận mệnh của con cháu họ hoặc cũng góp phần không nhỏ quyết định vận mệnh của toàn bộ Phạm gia thôn sau này.

Lúc này một vị trưởng lão khác mang trên tay một hòn đá trong suốt như thủy tinh tiến lại gần Bạch Minh đám người, viên đá này có tên Trắc Hồn Thạch là một loại đá quí hiếm chỉ có Long Vực được một vị long tộc cường giả đời trước sử dụng thủ pháp đặc biệt chế tạo ra dùng để đo lường phẩm chất long hồn.

Long hồn tuy mang theo từ khi sinh ra mỗi long nhân đều có nhưng người bình thường rất khó nhận biết bởi khi đó long hồn còn nhỏ yếu chưa định hoàn toàn lớn mạnh nên cần thời gian để phát triển phải đến khi 16 tuổi long hồn cũng đã mạnh mẽ đến mức độ nhất định mới có thể nhận dạng, nên đo lường phẩm chất long hồn sẽ được tổ chức vào thời điểm long nhân thiếu niên lễ thành nhân.

Nhị trưởng lão Phạm Bân cao giọng nói với tất cả đám thiếu niên:

"Các người lần lượt theo thứ tự đi lên kiểm tra, nhớ kỹ chỉ cần đặt tay lên hòn đá này rồi tập trung tinh thần câu thông long hồn là được không cần quá căng thẳng. Người đầu tiên! Phạm Tuấn."

Phạm Tuấn bước ra khỏi hàng trong sự hò reo cổ vũ từ toàn bộ người tập trung nơi này, có vẻ như là người kiểm tra là bọn hắn vậy. Nhưng cũng đành chịu thiên tài mà đi đâu cũng là tâm điểm chú ý của người khác.

Chỉ thấy Phạm Tuấn nhẹ nhàng hướng về phía các fan hâm mộ gửi tặng nụ cười sau đó lại gần đưa tay chạm vào trắc hồn thạch, bỏ mặc đằng sau là vô số thiếu nữ hồn vía lên mây mỉm cười ngu ngơ.

Một lát sau, một con Giao Long (*) toàn thân màu xanh lam hiện lên bên trên trắc hồn thạch nhìn vô cùng đẹp mắt sống động, còn toàn bộ trắc hồn thạch vốn trong suốt cũng chuyển sang màu xanh lam.

Toàn bộ hội trường đều ồ lên vỗ tay khiến cho không khí trở nên sôi động hơn rất nhiều, rất nhiều người không nhịn được tranh luận sôi nổi. Có một người tươi cười rạng rỡ nói:

"Không hổ danh Phạm gia thôn trăm năm nay đệ nhất thiên tài, chính xác mà nói chắc hẳn là nghìn năm nay đệ nhất thiên tài cũng không ngoa."

"Có Phạm Tuấn năm nay Thanh Thủy trấn luận võ thôn ta chin phần đoạt quán quân, chỉ nghĩ đến cũng thấy hưng phấn" Có người trung niên nhận xét.

"Phải đấy! Mấy thôn khác năm nào cũng vênh váo bắt nạt người của thôn ta, năm nay có trò hay xem" Một người khác đồng tình.

Có một thiếu nữ tuổi khoảng 20 kêu gào:

"Có chồng như thế còn ước mơ gì hơn?"

"Ngươi không tự mình soi gương xem lại bản thân xem, kẹo đắng loại ba mà cứ nghĩ mình là socola loại một" Có người khinh bỉ nói.

"Phạm Tuấn! I love ziu. Hãy chiếm lấy em đi" Một người thiếu nữ mập mạp nhìn qua đã thấy có hơn 100 cân nặng hét lớn khiến cho xung quanh mọi người đều cảm thấy nổi da gà.

Lúc này Phạm Tuấn cũng đã sớm trở về chỗ đứng, Phạm Bân trưởng lão không ngừng cười tủm tỉm không ngừng gật đầu vuốt râu có vẻ như vô cùng vui vẻ gọi đến người tiếp theo:

"Phạm Thắng"

Tuy nhiên người này cùng gần chục người thiếu niên về sau đó khi kiểm tra toàn bộ đều là rắn loại long hồn phẩm chất đều màu trắng cấp thấp nhất long hồn, những lần này những người xem cũng chỉ cảm thấy hơi có chút thất vọng, còn lại chỉ có những người nhà và các thiếu niên đó đều buồn bã cực độ, bởi bì màu trắng võ hồn đại hiểu tương lai võ đạo vô cùng kém cỏi không quá đáng cả đời cũng chỉ có thể trở thành một vị thợ săn trong thôn nếu không có nghịch thiên cơ duyên thì cả đời cũng chẳng thể bước ra khỏi nơi này.

Phải đến khi Phạm Thủy kiểm tra lại khiến cho hội trường lần nữa dậy sóng bởi của nàng long hồn cũng là giao long mang thuộc tính nước khiến trắc hồn thạch chuyển thành màu xanh lam, lần này có vẻ còn mang đến chấn động với dư luận hơn cả trước đó Phạm Tuấn bởi nàng vốn dĩ đã là trong thôn đệ nhất mỹ nhân đạt được gần như toàn bộ nam giới trong thôn ưu ái.

Các vị trưởng lão thì ánh mắt kinh dị nhìn về phía Phạm Thủy, chỉ có Phạm Bân trưởng lão cười toe toét không ngậm miệng lại được bởi nàng là hắn cháu nội, vừa cười vừa mang ánh mắt vui vẻ nhìn toàn bộ quang cảnh xung quanh như muốn tuyên bố với tất cả cháu hắn là một vị bất thế kỳ tài.

Lúc này vô số nam tính thiếu niên đều điên cuồng hò hét: " Phạm Thủy! Phạm Thủy…"

Có người không ngừng chảy nước dãi thỏ thẻ:

"Giá như có thể cưới nàng làm vợ thì tồn vài chục năm tuổi thọ cũng đáng"

"Ngươi không tự đưa mặt mình vào bãi nước tiểu tự soi xem mình là ai, ngươi có chết luôn cũng chả ai thèm quan tâm đâu" Có người khinh bỉ.

Có một thiếu niên mập mạp bụ bẫm nhìn qua còn rất nhỏ tuổi giật giật tay mẹ mình khóc lóc nói: "Mẹ ơi con muốn lấy chị này"

Có người tuấn tú thiếu niên tự mình khẳng định: "Đời này nếu không cưới nàng ta thà ở vậy cho rồi"

Có một người trung niên tổng kết: "Thần Long phù hộ, năm nay thôn ta có hai vị bất thế kỳ tài thôn ta hưng thịnh chỉ là sớm hay muộn."

Đại đa số đều gật đầu cho rằng như vậy là đúng.

Tiếp theo đa số người lên kiểm tra long hồn đều là phẩm chất trắng, chỉ vẻn vẹn 7 người mang màu xanh lá long hồn trong đó bao gồm Phạm Bá thằng kia, hắn nhìn về phía còn lại một mình chưa kiểm tra Bạch Minh khinh bỉ nói:

"Thằng con hoang thấy gì không, bổn thiếu gia là thiên tài không phải như ngươi loại rác rưởi có thể so sánh."

Có một vài thiếu niên hùa theo bợ đít: "Bá ca nói phải, ngươi là một vị kỳ tài hắn một kẻ dị loai rác rưởi sao có thể so sánh được, hắn có long hồn hay không còn khó mà nói."
Bạch Minh đối với bọn họ chỉ lẳng lặng không để ý tới, hắn có hay không long hồn cũng quản bọn hắn chuyện khỉ gió gì, nghĩ xong cũng chỉ lẳng lặng chờ đợi đến lượt mình được gọi tên.

"Bạch Minh" Tiếng Phạm Bân vang lên khiến hắn bừng tỉnh vội vàng bước lên, có vẻ như lúc này mọi người trong quảng trường mới nhận ra trong thôn có người tên Bạch Minh vậy.

Đại đa số người đều im lặng chờ đợi, chỉ có một vài người buông lời ác ý:

"Tên dị loại này long nhân chẳng ra long nhân cũng chẳng biết là hắn là cái nào chủng tộc, có long hồn hay không còn khó nói"

Có người lại nói:

"Không hiểu sao các vị trưởng lão lại rảnh rỗi dành thời gian kiểm tra hắn, không bằng làm tiếp theo nghi thức cho đỡ tốn thời gian."

Bạch Minh cũng nghe thấy một vài lời ác ý càng khiến hắn trở nên căng thẳng, hít một hơi thật dài lấy tinh thần hắn đặt tay lên trắc hồn thạch.

Nhưng có vẻ như một vài người kia đã nhận xét đúng.

Chỉ thấy hồi lâu trắc hồn thạch không hề có chút phản ứng nào, Bạch Minh thử lại một hai lần cũng hoàn toàn không hề có phản ứng, hắn dường như chết lặng không thể tin nổi vào mắt mình, trong đầu luôn hiển hiên lên những câu hỏi không cam lòng: tại sao người khác có long hồn hắn lại không có? Phải chăng hắn không phải long nhân? Hay ông nội hắn nói với hắn chỉ toàn là nói dối?

Xung quanh hội trường đều cười rộ lên như một trò hề thế kỷ vậy, đại đa số đều rất hả hê, có người thì nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, kẻ thì cho hắn là đáng đời, hầu như toàn bộ những người này đều không đồng tình với hắn, chỉ có một số ít người thương hại.

Lúc này Phạm Bá nhìn về Bạch Minh có chút xót xa nói:"Thiếu gia"

Người đàn ông kia đáp lại với giọng điệu khá là bất đắc dĩ:

"Đành chịu! Phong ấn long hồn của hắn không phải hại hắn mà là giúp hắn, chỉ cần sau này hắn đủ mạnh để phá giải phong ấn thì mọi chuyện cũng chẳng có gì, nếu mở quá sớm thì chỉ khiến hắn chết không có chỗ chôn mà thôi."

Nói đoạn hắn phi thân về một hướng khác biến mất trong tầm mắt Phạm Bá chỉ để lại giọng nói văng vẳng:

"Nhớ kỹ dặn hắn sau này không được tiết lộ long hồn cho bất cứ ai biết còn lại cứ mặc hắn tự sinh tự diệt là được, Bạch gia không có ai là kẻ yếu."