Chương 15: Thiên tài hào quang

Tổ Long truyền thuyết

Chương 15: Thiên tài hào quang

Thời gian thấm thoát trôi qua, đám thiếu niên nam nữ tu luyện trong Hoá Long Trì cũng đã sắp trôi qua một ngày.

Bên ngoài những người nhà của bọn họ đã sớm bỏ dở công việc đến bên ngoài Hoá Long Trì chờ đợi con em nhà mình đi ra, bên cạnh đó cũng không ngừng bàn tán sôi nổi về đám thiếu niên kia.

Có người gật gù trầm ngâm:

"Nhà ta tiểu Hải đứa nhỏ kia thiên phú không được tốt lắm, qua lần này có lẽ miễn cưỡng có thể gia nhập đội săn bắn. Ài giá như tổ tiên phù hộ cho hắn thiên phú tốt hơn một chút thì hay biết mấy."

Một vài phụ huynh có con em thiên phú không được tốt lắm đều có vẻ bất đắc dĩ thở dài, có người an ủi người đàn ông kia:

"Lão Vương! Nhà ta thằng nhóc cũng vậy đâu có khá hơn, thiên tài nếu như cứ muốn là được thì đâu còn cái gì gọi là thiên tài? Bậc cha mẹ ai không vọng tử thành long? Thiên phú kém chưa hẳn đã không tốt, ít nhất bọn hắn cũng có thể trải qua cuộc sống bình phàm không phải lo nghĩ nhiều nay đây mai đó táng thân nơi đất khách quê người."

Nói thì là như vậy nhưng người trung niên kia cũng không khỏi thở dài chán nản. Hắn an ủi lão Vương nhưng cũng tự an ủi chính mình, hỏi cha mẹ trong thiên hạ nào có ai không mong mỏi con cái thành tài. Nhưng sự thật vốn tàn khốc bởi mong mỏi là một chuyện có hoàn thành được tâm nguyện không thì lại là chuyện khác, có những thứ không phải cứ muốn là được nên ngoài cách chấp nhận sự thật ra thì bọn họ cũng đâu thể làm gì hơn.

Không khí bỗng chốc trở nên có chút u ám buồn bã, nhưng rất nhanh sau đó bị đánh tan bởi một người tên Phạm Bính:

"Năm nay nhà ta Phạm Luyện thằng nhóc con được tổ tiên phù hộ có được lục sắc long hồn chưa biết chừng năm nay lôi đài chiến có một chỗ cắm dùi."

"Thôi đi ba ơi! Thằng nhóc con nhà ngươi chẳng phải mấy ngày trước bị tiểu Vân nhà ta đánh thành đầu heo hay sao mà còn đòi mơ mộng cao xa?" Có người phụ nữ âm dương quái khí nói với Phạm Bính vẻ cười cợt, dừng một chút rồi người phụ nữ nói tiếp:

"Nhà ta tiểu Vân thì ta không chắc nhưng con trai nhà lão thì chắc chắn đánh không lại nữ nhi nhà ta."

Thấy vậy Phạm Bính mặt đỏ bừng phản bác:

"Hảo nam không cùng nữ đấu, chứ nếu không ngươi nghĩ con gái ngươi ăn chắc tiểu Luyện nhà ta ư? Nằm mơ!"

"Không ăn chắc lại bị đánh thành đầu heo? Đầu ngươi bị ấm phải không?"

"Ta con mẹ nó! Ngươi đứng ra cùng ta một trận chiến coi đầu ta có ấm không? Bước ra coi ta có đánh ngươi thành đầu heo hay không?"

"Sợ ngươi mới lạ? Tưởng ta phận nữ nhân nên ăn chắc? Cứ phóng ngựa qua đây ta tiếp"

"Có nữ nhân nào như ngươi cãi chồng như chém chả, đánh chồng như băm viên? Ngươi thế nào làng trên xóm dưới đều rõ ràng, Phạm Trường tên kia chắc mắt mù mới cưới phải ngươi."


Cãi nhau một hồi lời qua tiếng lại kẻ tám lạng người nửa cân rất khó phân trên dưới, hai người dường như cũng thấy thấm mệt bắt đầu dừng lại lau mồ hôi. Thoạt nhìn qua thì có vẻ giống như hai người đang làm công việc nào đó rất nặng nhọc chứ không phải là đấu võ mồm, tuy nói là dừng lại nhưng nhìn vẻ mặt hai người dường như vẫn còn muốn lao vào đánh một trận để phân trên dưới. Một hồi sau cả hai vẫn hậm hực nhìn nhau,hai tay thủ thế như lâm trận chỉ cần người kia có dị động thì sẵn sàng lao vào đánh nhau một trân sống mái.

Đám người có vẻ như gặp được câu chuyện thú vị nên không có ai đứng ra can ngăn mà thay vào đó còn ai nấy đều có vẻ háo hức chờ mong cuộc quyết đấu diễn ra.

Tiếc thay cả đám người đứng chờ hồi lâu nhưng vẫn không có động tĩnh có người mất hứng nói:

"Lão Bính! Hai người các ngươi đánh nhau thì sớm chút đi kẻo tụi nhỏ sắp ra đến nơi rồi, các người định đứng nhìn nhau đến bao giờ?"

Người phụ nữ trung niên mặt mũi ỉu xìu:

"Sao các người không ai can ngăn?"

"Các người không can sẽ có án mạng đó?"

Đám người "…"

Chung sống với hai người này đã nhiều năm tính cách bọn họ hai người ai chẳng rõ ràng, nhìn thì lời qua tiếng lại chẳng ra gì còn bàn về đánh nhau thì rất hiếm lạ. Từ trước tới nay chỉ nghe trong thôn đi săn gặp nạn bỏ mình chứ chưa ai từng nghe Phạm gia thôn người đánh nhau tới chết bao giờ, nếu có thì bọn họ cũng muốn xem bởi chuyện trăm năm hiếm gặp ngại gì chẳng xem.

Không còn cách nào khác bởi câu chuyện cũng đến hồi nhạt nhẽo nên mọi người đành chuyển chủ đề để tăng thêm chút muối, có người vui vẻ nói:

"Năm nay thôn ta ra hai vị tuyệt đỉnh thiên tài Phạm Tuấn cùng Phạm Thuỳ, Thanh Thuỷ quận thiên tài chiến tốp 10 chắc chắn thôn ta có hai vị trí. Thật đáng mong chờ!"

Dừng một chút rồi lại tiếp tục:

"Dĩ vãng chúng ta mấy lần đều tay trắng mà về lần này có trò hay để nhìn."

"Cũng đúng! Mấy lần trước thôn khác đám người đều coi thường chúng ta, lần này chúng ta đoạt giải nhất không biết bọn họ sẽ phản ứng ra sao? Ta nhìn mấy thôn đó đã sớm không vừa mắt, hy vọng đám nhỏ đoạt giải nhất để giải mối hận trong lòng."

Đa số đề gật gù đồng ý với ý kiến trên đều cho rằng năm nay Thanh Thuỷ quận thiên tài chiến Phạm gia thôn có hy vọng giành đệ nhất, nhưng cũng có người không cho là như vậy phản bác:

"Cũng không hẳn! Ta nghe nói năm nay mấy thôn kế bên cũng xuất hiện vài vị khó lường thiếu niên thiên tài, chưa khai chiến rất khó đoán trước thắng thua."

"Các người lo xa quá! Thôn ta đệ nhất thiên tài còn chưa xuất hiện đã đi lo chuyện bao đồng."

Có người bực mình buột miệng:

"Còn chưa xuất hiện? Còn không phải là Phạm Tuấn cùng Phạm Thuỳ không lẽ ngươi nói Bạch Minh thằng nhóc dị loại kia là đệ nhất thiên tài hay sao?"

Mọi người xung quanh nghe vậy đều cười ồ lên, dường như đối với bọn họ đó là chuyện buồn cười nhất. Nhưng có lẽ ít ai ngờ câu chuyện cười đó sau này lại thành hiện thực, thật bất ngờ…

Một người đàn ông trung niên đặt ra câu hỏi:

"Các người đoán xem Phạm Tuấn cùng Phạm Thuỳ tu luyện trong Hoá Long Trì sẽ đạt tới cảnh giới nào?"

"Theo ta thì 8 9 phần là Hắc Thiết cảnh cao giai đi, ta năm xưa tu luyện cũng chỉ là trung giai mà thôi."

Có vài người tức giận phản bác:

"Thối lắm! Ngươi nghĩ người ta cũng phế vật như ngươi chắc? Lam sắc long hồn nếu chỉ như ngươi nói thì có cũng như không."

"Bọn hắn trước đó vốn cũng đã Hắc Thiết cảnh trung giai, bước vào Hoá Long Trì tu luyện sau đó có lẽ là Hắc Thiết cảnh đỉnh phong là hợp lí nhất, lam sắc long hồn cũng không phải là để làm cảnh."

Có người bỗng nhiên hô lên:

"Có khi nào bọn hắn tu luyện đến Thanh Đồng cảnh không?"

Toàn bộ đám người đều lạnh toát sống lưng, 16 tuổi Thanh Đồng cảnh chỉ nghĩ đến thôi cũng đã quá doạ người, bọn họ ít nhiều cũng phải qua 20 tuổi mới đạt đến cảnh giới này, 16 tuổi đã đạt đến cơ hồ là chuyện không thể hay chí ít là trong lịch sử Phạm gia thôn chưa từng có người nào như thế.

Có người buồn bực nói:

"Mơ giữa ban ngày! Ta cùng các ngươi đám người 1 bó lớn tuổi cũng chỉ đạt cảnh giới này, nghĩ sao đám nhỏ vắt mũi chưa sạch cũng tu luyện tới. Thiên tài cũng có giới hạn chứ đâu có thể tu luyện nhanh đến vậy được."

Lại có người phản bác:

"Chưa chắc! 16 tuổi Thanh Đồng cảnh không phải là không có chẳng qua chúng ta chưa gặp mà thôi. Lam sắc long hồn vốn là từ vạn người không được một tuyệt thế thiên tài còn thực hư thế nào cứ chờ một lát sẽ rõ, nói chung là thiên tài thì không thể theo lẽ thường để đánh giá được."

Nghe người kia giải thích vậy đám đông không khỏi ồ lên, một vài người thì như uống phải xuân dược vô cùng kích động nhìn bọn họ có vẻ như muốn xông vào bên trong xem rõ thực hư để thoả mãn trí tò mò. Nếu không có bốn vị trưởng lão toạ trấn trong đó chỉ sợ đám người này đã phá cửa xông vào từ lâu để chứng minh thật giả.

Lại nói bên trong Hóa Long Trì lúc này lại trở nên yên tĩnh dị thường chỉ còn 4 vị trưởng lão trên bờ đang ngồi uống trà bàn luận vấn đề nào đó còn đám thanh thiếu niên thì đang vùi đầu khổ tu không hề bận tâm gì đến mọi chuyện, bởi đối với đám thiếu niên bọn họ đa phần là cả đời cũng chỉ có thể bước vào nơi này tu luyện một lần nên không ai dám lãng phí thời gian.

Còn về phía Bạch Minh lúc này cũng đang điên cuồng tu luyện, theo đó thực lực của hắn cũng tăng lên cực kỳ nhanh chóng từ trước đó 4 vạn cân thân thể lực lượng cho tới thời điểm này cũng đã đạt tới 11 vạn cân khủng khiếp con số, theo thông thường thì hắn cũng đã được xếp vào Hắc Thiết Cảnh đỉnh phong hàng ngũ.

Người khác ăn trăm nghìn cay đắng cộng thêm tốn rất nhiều thời gian mới có thể tu luyện đến cảnh giới này, còn hắn thì tu luyện một ngày trong Hóa Long Trì từ lúc đầu 2 nghìn cân lực lượng tu luyện một mạch tới Hắc Thiết Cảnh đỉnh phong.

Một ngày tăng lên ròng rã 4 cảnh giới chỉ sợ tốc độ đột phá của hắn có vẻ như so với tên lửa còn có chút nhanh hơn, tâm trạng của Bạch Minh lúc này có thể nghĩ nếu như không phải vẫn còn đang ở trong Hóa Long Trì hắn đã sớm nhảy dựng đi ra ngoài tìm quán ăn ngon tự khao cho bản thân một bữa.

Nhiều hơn là cảm giác như toàn bộ những nỗi oan ức hay tủi nhục mà hắn chịu đựng suốt nhiều năm qua cuối cùng cũng đã phần nào được giải tỏa, mọi chuyện bây giờ đã không còn quá quan trọng nữa bởi hắn Bạch Minh có thể trở thành một vị cường giả, chỉ cần hắn có thực lực thì không người nào còn nhìn hắn với ánh mắt hắt hủi kẻ ngoại tộc, sẽ không còn ai dám trêu đùa hay bắt nạt hắn như trước kia bọn họ đã từng nữa, hắn có thể tìm kiếm thân thế của bản thân để tìm về cha mẹ mình hai người mà hắn từ lâu vẫn ngày nhớ đêm mong có ngày được gặp, thêm vào đó hắn cũng càng chờ mong có ngày sẽ hóa thân thành chân long ngao du khắp chốn cửu thiên,…

Bạch Minh đang suy nghĩ miên man về mọi chuyện bỗng nghe thấy tiếng hét lớn vang vọng như chuông đồng của đại trưởng lão:

"Thời gian đã hết! Mọi người mau rời khỏi Hóa Long Trì."

Nghe thấy vậy đám thiếu niên thiếu nữ nối đuôi nhau lục đục lên bờ thay trang phục rồi đi ra bên ngoài nơi người nhà đang tụ tập chờ đợi, Bạch Minh cũng đi theo sau nhưng hắn bởi không có ai chờ đợi nên đành đi chậm về phía sau cùng bởi hắn đối với nhóm người này mà nói thì có lẽ chỉ là một người thừa không hơn không kém.

Đám phụ huynh ngay lập tức lại gần con em nhà mình ân cần hỏi thăm thành quả tu luyện, đám thiếu niên có đám người ríu rút cùng người thân khoe khoang thành quả khiến cho thân nhân mừng rỡ không thôi, những người này đa phần đều là những người mang lục sắc long hồn thiên tài.

Tuy nhiên cũng có rất nhiều thiếu niên chỉ biết im lặng cúi đầu trầm tư có vẻ như là kết quả không được khả quan khiến cho phụ huynh không ngừng động viên an ủi nhưng trên nét mặt bọn họ cũng thoáng hiện lên chút ít thất vọng.

Đến khi Phạm Thùy cùng Phạm Tuấn sóng vai bước ra thì khiến mọi người xung quanh vô cùng ngạc nhiên, cơ hồ toàn bộ đám người nơi này đều thấy choáng ngợp cứ như bọn họ thấy điều cực kỳ kinh khủng.

Lát sau có người kinh hãi lắp bắp:
" Thanh … Thanh … Đồng cảnh."