Chương 1: Tiểu hài tử thần bí.

Tinh Thần Ký

Chương 1: Tiểu hài tử thần bí.

Những tia nắng chói chang xuyên qua từng khe lá làm ánh lên một màu tươi tắn rực rỡ của ban sương.



Từng ngọn gió nhè nhẹ thổi qua các tán cây phát ra tiếng xào xạc nghe rất êm tai.



Tiếng nước chảy róc rách, tiếng nô đùa của những đứa trẻ và cả tiếng hô hào phấn khởi trước khi đi săn của một đoàn người nối liền không dứt.



Tất cả hoà quyện với nhau tạo thành một bức tranh mỹ miều lộng lẫy của con người và tự nhiên.



Trái với cảnh hừng đông đẹp đẽ này, ở một mảnh rừng âm u tối tăm khác, từng luồng khí tức hắc ám hoà quyện với sự lãnh lẽo thấu xương.



Làn sương mù che phủ với đầy chướng khí tạo nên cảm giác rùng rợn tựa như địa cửu u chốn nhân gian một dạng.



Bởi vì nơi đây chính là Tử Vong Sơn Mạch, một nơi đầy rẫy nguy hiểm cùng cơ duyên. Nơi mà ma thú, thiên tài địa bảo, truyền thừa động phủ nhiều vô số kể.



Những câu chuyện xoay quanh chủ đề này cũng hấp dẫn không kém.



Tương truyền 2000 năm trước, có một thiếu niên tên là Tần Dật xâm nhập vào đây đạt được truyền thừa, sau khi ra ngoài liền một đường thuận lợi trở thành đệ nhất cường giả của đại lục, không những thế người này còn sáng lập ra Phù La Đế Quốc hưng thịnh sừng sững suốt 2000 năm không ngã.



Thực lực của y cường đại đến mức khiến cho những thế lực khác phải kiêng dè không thôi. Những tiểu quốc khác phải cúi đầu xưng thần.



2000 năm qua đi, biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống làm cho mọi thứ đã dần dần đổi thay, tuy vậy Phù La Đế Quốc vẫn tồn tại cho đến bây giờ, cho dù Tần Đế đã lui về ở ẩn không tham dự triều chính nhưng danh xưng đó vẫn được xem như là trụ cột giúp Phù La Đế Quốc hưng thịnh như hiện tại.



Mặc dù có nhiều tin đồn là Tần Đế đã gần đất xa trời, thế nhưng vẫn không có ai dám đứng ra chống lại Phù La Đế Quốc.



Tần Đế trở thành bức tượng đài của trên dưới Phù La Đế Quốc rộng lớn. Quan trọng hơn, nó nói lên một nguyên nhân quan trọng hơn cả, đó chính là cơ duyên bên trong Tử Vong Sơn Mạch.





....





Quay trở lại vấn đề, trung tâm luồng khí tức lạnh lẽo đó, có vật gì đó đang nhúc nhích.



Từ giữa nơi tối tăm nhất, ngay cả ánh sáng cũng không thể lọt ra nổi một tia dù nhỏ nhất kia, một vòng xoáy đột nhiên xuất hiện.



Nhìn vào vòng xoáy này, ắt hẳn không ai không run sợ, bởi vì nó phát ra những luồn hắc khí tựa như có thể cắn nuốt tất cả thế gian vạn vật.



-Ư...ư..



Tiếng rên nhẹ đột ngột vang lên, giọng điệu có phần non nớt cùng đau đớn.



Chính lúc này, vòng xoáy biến mất. Từ bên trong đám lá khô, tiếng sột soạt truyền ra. Một bàn tay gầy gò có phần nhỏ bé xuất hiện.



-...hức hức...



Một thân ảnh nhỏ nhắn gắng gượng đứng lên, là một hài tử độ chừng 3-4 tuổi.



Bề ngoài bẩn thỉu dơ dáy, quần áo cũng rách nát không kém, khuôn mặt lấm lem bùn đất cùng vệt dài nước mắt.



Tiểu hài tử không có gì đặc biệt ngoại trừ một đôi con ngươi đen nhánh tựa như hắc ám có thể cắn nuốt hết thảy thế gian vạn vật một dạng.



Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ loé lên rồi chợt tắt, mọi thứ tựa như không có việc gì xảy ra.



Tiểu hài tử đứng khóc ngẩn ngơ một hồi độ chừng 5 phút. Đến khi tiếng ọt ọt như trống trận truyền tới tiểu hài tử này mới sụt sịt mũi từng bước đi lanh quanh về trước.



Nếu có người bắt gặp cảnh này khẳng định sẽ kinh ngạc không thôi, bởi lẽ nơi này chính là một tử địa...một tiểu hài tử làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?



...



Ở một nơi khác, một đoàn người ngựa trên dưới 50 người với trang bị đầy đủ đang tiến nhập vào Tử Vong Sơn Mạch, một tiểu cô nương độ khoảng 4-5 tuổi ngẩng đầu nói với vị anh tuấn nam tử:



-Phụ thân, người hôm nay nhất định phải bắt cho ta một con Bạch Ngọc Thố để con làm thú cưng, nếu không nữ nhi sẽ không nói chuyện với người 1 tháng!! Hừ..hừ...



Giọng nói cứ như là chim sơn ca đang thánh thót một dạng, rất trong trẻo cùng khả ái. Nói xong tiểu cô nương còn quay mặt đi phùng má chu môi biểu thị giận dỗi.



Nam tử nghe xong một tay cầm cương roi một tay xoa đầu nhỏ nàng rồi cười lấy lòng:



-Được rồi Khinh Y ngoan, Khinh Y ngoan, hôm nay phụ thân nhất định sẽ bắt một con Bạch Ngọc Thố để con làm thú cưng. Như vậy chịu chưa.



Tiểu cô nương gọi La Khinh Y, người nam tử chính là trưởng tử của La Thần Hầu - La Tín, cũng tức là gia chủ đời kế tiếp của La Hầu phủ.



Nghe được lời nói của La Tín, La Khinh Y cũng không nói thêm lời nào, bề ngoài giả bộ không hề để ý tới nhưng mắt lại sáng rực long lanh, khuôn mặt háo hức, hiển nhiên là đang suy nghĩ đến cảnh tượng Bạch Ngọc Thố cùng nàng chơi đùa.



La Tín nhìn biểu hiện của con mình miệng nở nụ cười yêu thương.



-Sột soạt!



Mọi người đi thêm một đoạn, trong đám bụi rậm ven đường truyền ra tiếng động, ngay lập tức một hộ vệ rút kiếm chỉ về phía đó quát lớn:



-Là kẻ nào!!!



Cử động này làm cho những người khác cũng nháo nhào rút bên hông bội kiếm đề cao cảnh giác.



-Sột soạt!



-Sột soạt!



-Hức...hức...



Từ bên trong bụi rậm, tiểu hài tử nấc lên vào tiếng nghe có vẻ rất thương tâm.



Sau một lúc thân ảnh của tiểu hài tử này cũng từ từ hiện ra. Bộ dáng thất hồn lạc phách cứ đi về phía trước dường như không có chủ đích gì cả.



Vành mắt đỏ hoe ngơ ngác nhìn lấy những người hung tợn trước mặt, ánh mắt sợ hãi nhưng vẫn cố gắng chăm chú nhìn lấy không hề có ý chạy trốn, bên trong còn ẩn chứa một tia hiếu kỳ lạ lẫm.



-Chuyện này...tiểu hài tử này từ đâu tới?



-Thiếu chủ...hay là để thuộc hạ dẫn tiểu hài tử này sang một bên?



Một người thuộc hạ dò hỏi, La Tín đưa tay ngăn cản, rồi đột nhiên xuống ngựa. Những người khác cũng lập tức xuống ngựa đi theo phía sau.



La Tín nắm tay La Khinh Y tiến lên phía trước, thân là người kế vị tương lai của La Hầu phủ, La Tín dĩ nhiên có đảm lượng, một bên La Khinh Y ngón tay điểm má tỏ vẻ hiếu kỳ, bộ dáng khả ái vô cùng.



La Tín ngồi xuống trước mặt nhìn tiểu hài tử lên tiếng hỏi:



-Tiểu hài tử, ngươi tên là gì? cha mẹ ngươi đâu? Tại sao ngươi một mình ở nơi này?



La Tín đột ngột cất tiếng làm cho tiểu hài tử sợ hãi lùi về sau, tuy nhiên cơn đói cùng thời gian dài đi đường làm cho tiểu hài tử này đột nhiên đuối sức vấp ngã đặt mông xuống đất.



Một bên La Khinh Y thấy vậy đưa tay che miệng cười khúc khích. Tiểu hài tử ngơ ngác nhìn sang, đồng tử trong suốt lạ thường không nhiễm tạp chất. Đôi mắt còn chóp chóp vài lần biểu lộ không hiểu vì sao "con vật" này lại có biểu hiện như vậy.



-Khinh Y!



La Tín hơi gằn giọng, La Khinh Y hừ một tiếng quay mặt đi. La Tín tiếp tục nhìn tiểu hài tử này chờ đợi câu trả lời.



Nếu là một địa phương "bình thường" thì có thể câu hỏi của La Tín đưa ra sẽ khiến cho những người nghe được mắng là kẻ điên. Bởi lẽ một tiểu hài tử 3-4 tuổi dù có thông minh đến mấy cũng chưa chắc có thể trả lời những câu này.



Thế nhưng ở đại lục Tinh Võ này thì chắc chắn một tiểu hài tử 3-4 tuổi đều sẽ có thể trả lời được. Bởi lẽ ở đây 6 tuổi liền sẽ bắt đầu khai mở Linh Khiếu để xem tư chất ra sao.



Cũng có thể nói người người nhà nhà ở đây từ nhỏ đều giáo huấn con em từ rất sớm, bởi vì cho dù thân phận của những người này có là thường dân tầng lớp thấp nhất xã hội đi chăng nữa, chỉ cần có "tư chất" xuất chúng liền có thể một đường hát vang. Bằng chứng chính là Tần Đế tấm gương kia!



Tiểu hài tử đầu đầy dấu chấm hỏi, mặc dù không hiểu La Tín đang nói gì nhưng có thể cảm nhận được đối phương không có ác ý với mình nên cũng không cảm thấy sợ hãi.



Không phải tiểu hài tử không muốn trả lời mà thật sự nhóc nghe không hiểu. Hoặc có thể nói đầu óc của tiểu hài tử này hoàn toàn là tờ giấy trắng.



Không tồn tại bất cứ thứ gì, bản thân là ai? Đến từ đầu? người thân, hay đại loại đến cả đói bụng cũng không biết phải làm sao huống chi là hiểu được "ngôn ngữ" mà trả lời.



La Tín dần dần có chút mất kiên nhẫn, y ta dự định hỏi thì đã thấy tiểu hài tử trước mặt đột nhiên lật ngang, cả người đổ sầm trên mặt đất.



-Tiểu...



Lời còn chưa thốt hết thì La Tín khuôn mặt có chút khó coi. Trước đó La Tín còn nghe được tiếng trống trận từ bụng tiểu hài tử vang lên, hiển nhiên đã đói bụng đến ngất đi.



-Trần An, ngươi tạm thời chăm sóc cho đứa bé này đi.



La Tín xoay người trở lại ngựa, kèm theo đó là vỗ vai người thuộc hạ của mình.



-Thuộc hạ tuân mệnh!!!



Người tên Trần An này không hai lời liền kính cẩn phục tùng, giọng điệu cứng rắn. Đương nhiên là vậy, bởi vì y ta chính là người mà La Tín tin tưởng nhất, bọn họ bề ngoài là chủ tớ nhưng quan hệ thật sự không khác gì huynh đệ ruột thịt cả.



Đoàn người tiếp tục lên đường tiến vào Tử Vong Sơn Mạch. Chỉ khác ở chỗ Trần An bên người có thêm một tiểu hài tử đang nằm ngang lưng ngựa ngủ.



...





Đêm khuya, Tử Vong Sơn Mạch phần ngoại vi. Nơi cắm trại của đoàn người La Hầu Phủ



-Tí tách



-Tí tách



-Được rồi, hôm nay mọi người vất vả rồi, tất cả trở về lều nghỉ ngơi trước đi. Thay phiên nhau canh giữ, Trần An, ngươi ở lại một chút.



Xung quanh đống lửa hồng, mấy mươi người sau khi ăn uống nghỉ dưỡng đầy đủ, La Tín liền lên tiếng dặn dò, mọi người cũng nhanh chóng vâng một tiếng sau đó tất cả đều trở về nghỉ ngơi, chỉ còn lại một mình Trần An kia.



Một lúc sau Trần An lên tiếng, thái độ vẫn như cũ kính cẩn:



-Thiếu chủ, ngài có việc gì dặn dò???



La Tín thở dài một hơi, khuôn mặt có chút nuối tiếc ngẩng đầu ngắm trăng, tựa như nhớ lại hồi ức của quá khứ:



-Haizzz, lão An a, huynh đệ chúng ta từ nhỏ đã thân với nhau. Việc ngươi thích tiểu Lan ta đương nhiên hiểu hơn ai hết, thế nhưng sự việc xảy ra 5 năm trước không phải là ngươi cũng ở đó sao? Thật sự có đáng không? Kẻ làm huynh như ta không muốn nhìn thấy huynh đệ của mình phải chìm trong đau vòng lẫn quẩn đau khổ mãi...haizzz



Trần An nghe xong cúi đầu không nói, nét mặt có chút chua xót, tay phải đặt lên vị trí trái tim mình siết chặt, những hình ảnh không thể nào quên được ùa về khiến cả người cũng run lên, thế nhưng Trần An nhanh chóng ánh mắt liền trở nên kiên định, giọng điệu cứng rắn trả lời:



-Thiếu chủ, cuộc đời của ta chỉ sống vì 2 người. Một là thiếu chủ, hai là tiểu Lan. Mặc dù tiểu Lan đi theo người khác thế nhưng nếu không có nàng thì cái mạng của ta cũng không giữ được mà chết đói ở đầu đường xó chợ. Nàng không nợ ta bất kỳ thứ gì, nàng có quyền lựa chọn con đường đi của mình. Ta tôn trọng quyết định của nàng mà chôn vùi tình cảm của mình, nhưng giây phút được tiểu Lan cứu sống kia thì ta đã biết đời này ta không thể yêu người nào khác. Cho nên xin thiếu chủ đừng nhắc lại việc này nữa.



La Tín trầm mặt không nói, y cũng không biết phải nói thế nào. Tình cảm không thể cưỡng cầu, mặc dù muốn tốt cho huynh đệ mình nhưng lại không có cách nào, nghĩ tới tiểu hài tử kia đột nhiên La Tín lên tiếng:



-Phải rồi lão An, tiểu hài tử kia thế nào rồi?



Trần An thấy La Tín không nói tới vấn đề kia cũng thuận miệng đáp:



-Trước khi tới đây thuộc hạ cũng đã cho tiểu hài tử đó ăn một ít lương khô, chắc sáng mai liền tỉnh.



La Tin nhẹ gật đầu tiếp tục lên tiếng:



-Theo ta thấy 9 phần 10 là cha mẹ của đứa bé đó đã không còn nên nó mới một mình như vậy, hay là ngươi nhận nó làm nghĩa tử đi, dù sao đời này chắc ngươi cũng không lấy vợ...haizzz



Nghe La Tín nói vậy, Trần An biểu tình có chút gấp gáp:



-Thiếu chủ, ta cảm thấy..



-Được rồi lão An, chúng ta là huynh đệ, kẻ làm huynh trưởng như ta cũng muốn thấy đệ của mình có được hạnh phúc. Gia đình, rất quan trọng!! Được rồi, ta về nghỉ ngơi trước. Ngươi cứ từ từ suy nghĩ đề nghị của ta đi, nhớ kỹ là đề nghị chứ không phải là mệnh lệnh!



La Tín vỗ vai Trần An khuyên nhủ, ẩn ý trong đó y tin chắc Trần An sẽ hiểu được, La Tín nói xong cũng rời đi trở lại trướng bồng của mình chăm sóc Khinh Y, chỉ còn Trần An ngửa mặt nhìn trăng không biết nghĩ gì.



....







Sáng hôm sau,



-Ưm~



-Khúc khích~



Tiểu hài tử từ trong mê man cảm thấy mũi ngứa ngứa kêu lên một tiếng từ từ mở mắt ra, một bên La Khinh Y tay cầm nhánh lá che miệng cười khúc khích.



Tiểu hài tử chớp mắt vài lần chăm chú nhìn lấy, La Khinh Y thấy vậy liền ngưng lại tiếng cười trong trẻo của mình đột ngột đứng lên một tay chóng nạnh một tay chỉ thẳng tiểu hài tử lớn tiếng nói:



-Ngươi...ai cho phép ngươi nhìn ta, có tin hay không ta đánh ngươi!!!



Tiểu hài tử hoàn toàn nghe không hiểu lời nói, ánh mắt vẫn như cũ dán chặt lên người La Khinh Y. La Khinh Y dù sao cũng chỉ là tiểu cô nương, thấy tiểu hài tử biểu hiện như vậy quýnh lên không biết làm sao liền khoa tay múa chân, khuôn mặt xấu hổ miệng không ngừng kêu lớn làm kinh động mọi người.



Lúc này, La Tín cùng Trần An đi tới, La Tín lên tiếng hỏi:



-Y Nhi, có chuyện gì?



La Khinh Y bối rối nghe tiếng La Tín như bắt được cọng cỏ liền núp sau chân La Tín chỉ tiểu hài tử nói:



-Cha, hắn là kẻ xấu ức hiếp Khinh Y...



La Tín cùng Trần An nghe xong đưa mắt nhìn nhau, La Tín có chút bất đắc dĩ cười khổ, sự việc thế nào La Tín dĩ nhiên rõ, chỉ là tiểu hài tử này biểu hiện có chút không bình thường, phải nói là giống kẻ ngốc một dạng, nếu thật sự là như vậy thì đề nghị Trần An nhận đứa bé này làm nghĩa tử có chút không thích hợp.



Mục đích là muốn huynh đệ mình cảm nhận cảm giác ấm áp của gia đình mà suy nghĩ khác đi, nếu như tiểu hài tử này là một kẻ ngốc thì lại làm tăng thêm gánh nặng cho Trần An nữa.



Nghĩ tới đây, La Tín đưa mắt nhìn sang Trần An, Trần An ngay lập tức hiểu ý nhẹ cười:



-Thiếu chủ, ta cảm thấy tiểu hài tử này rất tốt, ta quyết định nhận nó làm nghĩa tử...



-Trần An, ngươi...thôi được rồi, ngươi quyết định như vậy thì tuỳ ngươi, haizz.



La Tín không phản bác, ánh mắt lúc này chuyển sang La Khinh Y cười nói:



-Y Nhi ngoan, cha đưa con đi bắt Bạch Ngọc Thố.



La Khinh Y nghe vậy chẳng những không mừng rỡ mà còn nổi giận:



-Không muốn nữa!!! Con muốn về nhà....!!!!



La Tín không hiểu tại sao nhưng cũng không bắt ép, chuyến đi lần này mục đích tìm kiếm dược liệu bổ sung cho gia tộc, cũng không quá quan trọng nên La Tín liền để lại một số người liền được và căn dặn chuyện Bạch Ngọc Thố. Dù sao La Khinh Y cũng là con gái cưng của y.







*Hết chương