Chương 7: Địa phương thần bí.

Tinh Thần Ký

Chương 7: Địa phương thần bí.

Nhìn thấy Trần Tinh rơi xuống vực sâu tăm tối, Trương Ngũ cũng thoáng chốc lấy lại bình tĩnh.



-Aaaaaaaa



Hắn hừ lạnh một tiếng, ngửa mặt lên trời thét dài phát tiết. Đệ đệ hắn chết, từ hôm nay hắn đã không còn người thân.



Thù, chính tay hắn báo, nhưng, tại sao trong lòng hắn lại cảm thấy không thoải mái, trống rỗng, cô tịch, đau khổ!



Trương Ngũ đã không còn "nhà", nhà của hắn hiện tại, hắn làm sao dám trở về?



Trở về rồi làm sao báo cáo? Liệu có ai tin một đứa bé 6 tuổi võ đồ viên mãn đồng thời giết chết 2 người dưới sự vây công của 3 người sao?



Không!



Hắn cắn răng chôn cất huynh đệ mình sau đó thân hình mất hút trong bóng đêm.



Từ đây có lẽ không còn cái tên Trương Ngũ nữa...



Vì giết một đứa trẻ hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ mà phải trả giá nhiều như vậy, đáng sao?



Liệu bọn hắn có hối hận qua?



Nhưng, trên đời này không có thuốc hối hận!



Mọi thứ đã quá trễ..



Quá trễ...



....





Đêm khuya mờ ảo, lung linh mà mỹ lệ, nguyệt thượng phía trên sáng tỏ một vùng.



Bên tai truyền đến tiếng vù vù không dứt, trong cơn mơ hồ, Trần Tinh từ từ tỉnh táo lại.



Cố nén chịu đau nhức cùng cục tựa như từng khớp xương bị bẻ gãy, Trần Tinh thoáng cái cảm ứng hoàn cảnh xung quanh.



Vừa cảm ứng.



Trần Tinh liền mồ hôi lạnh ứa ra.



Hắn đang rơi!



Rơi tự do và không biết phía dưới là gì!



Trần Tinh có thể chắc chắn mình bị hôn mê không phải ngày một ngày hai, vết thương của hắn cũng đã ngừng chảy máu, vậy mà vẫn đang rơi.



Khiếp sợ độ sâu! Không hổ là tử vong sơn mạch.



Trần Tinh không có thời gian cảm thán, hiện tại mạng sống của hắn như nghìn cân treo sợi tóc.



Não bộ hắn hoạt động với công suất tối đa nhằm tìm ra đối sách.



Càng nghĩ, Trần Tinh càng bình tĩnh. Hắn thanh tĩnh nhìn đến minh nguyệt từ từ nhỏ dần đến khi ánh mắt hắn không còn nhìn thấy thứ ánh sáng nào nữa. Xung quanh hắn tối đen như mực, yên tĩnh đến đáng sợ.



Đối sách sao? Có lẽ là không...



Tất cả đều phí công vô ích, trọng lực rơi tự do cứ một mực gia trì thêm, cộng thêm thương thế bên người. Trần Tinh ngay cả động một ngón tay cũng khó. Trong hoàn cảnh này đối sách tựa hồ là một việc không khả thi.



Hắn sắp chết!



Trần Tinh trong lòng dâng một mảnh tro nguội, ánh mắt hắn ảm đạm phai mờ, không còn tí sức sống.



Hắn tên là Trần Tinh là vì đôi mắt hắn rất sáng, sáng tựa sao trời, lung linh rực rỡ, mỹ lệ vô cùng.



Nhìn vào đôi mắt ấy có thể làm cho người khác yêu thích không thôi.



Thế mà giờ đây nó lại vẫn đục, sâu thẳm mà xa xăm, tựa như hố đen khiến người khác trầm luân trong đó.



Hắn buông xuôi...



Không sợ hãi, không giận dữ, không vùng vẫy, một mảnh thanh minh, tựa như giếng cổ phong bế nhiều năm.



Tĩnh lặng, tang thương, đìu hiu cùng cô đơn.



Trần Tinh nhắm mắt, hắn thì thào:



-Đây là cảm giác trước khi chết sao?



Âm thanh nhỏ đến mức chính hắn còn không nghe được, ngũ giác của hắn tựa như bị phong bế lại vậy.



Chính ngay lúc đó, từng hình ảnh trong đầu hắn xẹt qua.



-Tinh nhi, mau ăn cơm thôi...



-Tiểu đệ, chúng ta đi chơi a..



-Tinh nhi, nào, lại đây, cha dạy cho con bài quyền...



-Tinh nhi...



-Tiểu đệ...



....



Một rồi lại một, lần lượt hiện lên, từng sự kiện phát sinh trong trí nhớ hắn lướt qua, êm đềm có, dữ dội có, tựa như một cuốn phim một dạng.



Cái gì là nhân sinh? Không phải là đây sao?



Cả một đời người chỉ có thể gói gọn bên trong nhân sinh 2 chữ...



Tuy ngắn, vẻn vẹn vài năm, nhưng rất chân thật...



Đột nhiên, Trần Tinh mở đôi mắt ra.



Hắn dồn hết sức lực hét lớn



-Khôngggggggg!!!!



Hắn không cam lòng! Vì cái gì hắn phải chết?



Đôi mắt hắn nhiễm một màu đỏ thẫm, ý chí cầu sinh mãnh liệt dâng trào.



Máu hắn sùng sục sôi...



Giận dữ cùng cực, phẫn nộ đỉnh điểm, đủ mọi cảm xúc tiêu cực bộc phát.



-Rắc~

-Rắc~



Trong cơ thể hắn, liên tiếp những âm thanh muộn hưởng vang lên, có thứ gì đó như sắp giải thoát lao ra một dạng.



-Uỳnh~



Mọi thứ đạt đến đỉnh điểm, bỗng nhiên, từ trong đầu Trần Tinh truyền tới tiếng vang thật lớn tựa tiếng sấm.



Một vòng xoáy hiện ra bao phủ hắn trong đó, vòng xoáy tựa như hố đen, cuồng dã, bạo ngược, tham lam, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác da đầu tê dại, tay chân mềm nhũng.



Quan trọng hơn hết, vòng xoáy bên trong ngoại trừ có Trần Tinh còn chưa một vật khác.



Một cái tháp cũ kỹ, trên dưới thuần một màu đen, huyền bí, cổ xưa, tang thương cùng mỹ lệ.



-Rè rè~



Hắc tháp đột nhiên rung lên, xung quanh nó bỗng chốc phát sinh từng đợt vặn vẹo.



Thần bí vòng xoáy cùng Trần Tinh cũng không còn nhìn thấy tăm hơi.



Chỉ còn hắc tháp từ từ tiếp tục rơi xuống.



Hình ảnh cứ như vậy dừng lại....



.....



-Ưm~



Không biết qua bao lâu, Trần Tinh từ trong mơ hồ tỉnh lại.



Hắn rên lên một tiếng đau đớn, toàn thân thoát lực không thể động đậy.



Phải mất thêm một đoạn thời gian, Trần Tinh mới có thể ngồi dậy.



Hắn thở lấy thở để, tham lam hô hấp từng ngụm không khí.



Càng hô hấp, Trần Tinh càng cảm thấy cơ thể khoẻ khoắn không ít, tinh thần cũng tốt hơn.



Sau khi điều chỉnh cơ thể đạt trạng thái tốt nhất, lúc này Trần Tinh mới vội đánh giá tình huống xung quanh.



Hắn trợn to mắt, khiếp sợ há hốc mồm, bộ dáng khó có thể tin được.



Xung quanh hắn những đại thụ cao không thấy ngọn, một chiếc lá thôi cũng to bằng cả biệt viện của hắn.



Càng khoa trương hơn nữa là hắn nhìn thấy không phải là tường thành mà là thân cây?



Có cây lớn như vậy sao? Điều đáng nói là cách chừng mấy trăm mét thì lại có một thân cây khác cũng giống như vậy.



-Ta đang ở đây đây?



Trần Tinh từ trong khiếp sợ thoáng rơi vào trạng thái trầm tư.



Trần Tinh đại khái có thể đánh giá tình huống hiện tại.



Hắn không chết, hắn còn sống. Đây là điều chắc chắn.



Thứ hai, hắn không biết đang ở địa phương nào.



Điều thứ ba là nơi này thực vật đặc biệt to lớn khủng khiếp, một thân cây nhỏ nhất đường kính cũng phải 50-60 mét, lớn nhất không tính được.



Cuối cùng, xung quanh trong tầm mắt hắn không phát hiện bất kỳ sinh vật nào.



...



Trần Tinh không vội tìm hiểu, hắn ngồi xếp bằng vận khí điều tức.



Hắn hoàn toàn không nhớ chuyện gì xảy ra cũng như tại sao mình còn sống và tại sao lại ở địa phương này.



Hắn không có tìm hiểu nguyên nhân, điều này không cần thiết..



Sau khi Trần Tinh đạt được trạng thái tốt nhất, hắn bắt đầu rảo bước đi không mục đích.



Do táng lá quá lớn đã che khuất phần lớn ánh sáng, cho nên đại khái mặt đất có phần âm u quỷ dị.



Hắn cứ hướng một phía đi tới, đi tới và đi tới...



Không biết qua bao lâu, đại khái khoảng 1 tháng đi, rốt cuộc Trần Tinh nhìn thấy ánh sáng phía trước.



Trong vòng 1 tháng, hắn cũng bổ sung năng lượng bằng cách ăn lấy quả dại, phải nói ở đây quả dại đặc biệt ngon, cắn một ngụm thôi cũng có thể khiến hắn phiêu phiêu trôi nổi.



Ngon mềm mọng nước, ngọt mà không ngán, thanh thuần cam lộ, tinh khiết.



Trần Tinh dám đảm bảo, quả này là quả mà hắn ăn ngon nhất.



Cái gì sơn hào hải vị, toàn là thứ bỏ đi.



Điều đáng nói là Trần Tinh ăn một quả thôi hắn liền no căng, không còn cảm giác đói, cộng thêm hiện tại hắn đã đột phá chiến sĩ viên mãn.



Nghe mà rợn cả người, từ mới đột phá võ sư, ăn một quả trái cây liền đạt đến chiến sĩ viên mãn.



Nếu để những người khác biết ắt hẳn dấy lên gió tanh mưa máu cũng có khả năng.



Trần Tinh đi từ từ về phía ánh sáng. Hắn đưa tay che mắt hơi thích ứng một thoáng.



Khí tức tươi mát phả vào mặt, những ngọn có xanh tươi thơm ngát khiến Trần Tinh nhịn không được hô một tiếng sảng khoái.



Tuy nhiên rất nhanh Trần Tinh liền mồ hôi lạnh chảy ròng.



Hắn nhìn thấy cái quỷ gì?





*Hết chương