Chương 3: Dị năng?

Tiên Tri Mời Dừng Bước

Chương 3: Dị năng?

"Thiên Âm, Thiên Âm! Dậy đi!"
"Hả?"
Thiên Âm dụi mắt ngồi thẳng lên.
"Sắp đi học rồi!"
"Ừ!"
Thiên Âm ỉu xìu trả lời.
Năm nay sắp thi vào đại học. Mọi người đều biết thi đại học lúc nào cũng vất vả, mỗi học sinh đều hận không thể có 48 tiếng một ngày, đến ngủ trong đầu cũng đầy lý thuyết với công thức. Đương nhiên đó là nói học sinh chăm chỉ.
Luôn có một bộ phận nhỏ tự biết thân biết phận không có quá nhiều truy cầu liền là chuyện khác.
Thời gian học tập càng ngày càng gấp rút nhưng tinh thần của Thiên m lại càng ngày càng kém.
"Mày mấy hôm nay làm gì mà ngủ suốt vậy? Lại thức đêm đọc truyện à?"
Thằng Tùng quan tâm hỏi.
Nói thật, trong lớp học 32 người cũng chỉ có thằng Tùng cùng Thiên Âm tâm đầu ý hợp chút. Những người khác đều chỉ là quan hệ miễn cưỡng quen thuộc dù cho đã học chung 3 năm trời. Có mấy đứa con gái chơi thân nhưng Thiên Âm có tự mình hiểu lấy bọn nó chỉ coi Thiên Âm làm một cái chủ đề câu chuyện mà thôi.
"Ừ!"
Thiên Âm gật đầu cho qua.
Giáo viên chủ nhiệm như mọi khi đạp đôi giày cao gót 7 phân khí thế bừng bừng đi vào lớp. Lời dạo đầu vẫn là như mọi khi, đếm kĩ số ngày còn thừa lại trước khi thi đại học sau đó lại củng cố sĩ khí.
Càng ngồi, Thiên Âm càng cảm thấy mệt mỏi.
Trước mắt dần dần xuất hiện bóng chồng.
Thiên Âm không dám nói cho bất cứ ai. tvmd-1.png?v=1
Dạo này nó không có đọc truyện, đa số thời gian ở nhà đều là đang ngủ nhưng kho truyện của Thiên Âm vẫn được đổi mới từng ngày.
Thiên Âm sợ rằng nói ra sẽ bị mọi người bảo là điên hoặc tâm thần phân liệt cái gì.
Nhất là thời điểm gần sát thi đại học, áp lực càng lớn, bị stress cái gì liền càng có vẻ đương nhiên.
Càng khó chịu càng không dám nói ra.
Tiếng trống tan học vừa vang lên, mọi người nhanh chóng thu sách vở lao ra khỏi cổng trường.
"Thiên Âm, không đi về à?"
Thằng Tùng xách cặp đứng lên thấy Thiên m còn đang ngồi đó đẩy nó một chút.
AI ngờ lúc này Thiên m liền ngã xuống.
"Thiên Âm!"
Thằng Tùng sợ hết hồn.
"Sao thế?"
Học sinh trong trường vẫn còn chưa đi nghe tiếng xúm lại nhìn.
"Ai hộ gọi xe đi bệnh viện với!"
Trường học có trạm y tế nhưng thường thì giáo viên đều sẽ về trước khi học sinh tan học một giờ. Gọi xe cứu thương còn phải đợi, mà bệnh viện cũng không xa, gọi taxi đi hoàn toàn không có vấn đề.
Bố mẹ Thiên Âm nghe tin con ngất ở trường cũng sợ hết hồn vội vàng bỏ việc chạy vào đến bệnh viện.
Buổi tối ở nhà, mẹ nấu một mâm vô cùng phong phú.
"Ăn nhiều vào! Dạo này chuẩn bị thi đại học ăn không đủ chất theo không kịp!" tvmb-2.png?v=1
Mẹ nó gắp rất nhiều đồ ăn bỏ vào bát.
Ngày thường Thiên Âm ăn cũng không ít, một bát cơm rưỡi, sau bữa cơm còn thỉnh thoảng có thêm hoa quả. Tối nay trên bàn không chỉ có thịt lợn còn có gà hầm thuốc bắc và canh cá. Ngày thường chỉ có một thịt một hoặc hai món rau ăn với cơm, bữa cơm tối nay đã được tính là xa hoa.
Em trai mọi ngày tung tăng nhảy nhót thích cùng Thiên m giành đồ ăn, tối nay cũng ngoan kỳ cục nhường Thiên Âm hai cái đùi gà. Sau bữa ăn còn phá lệ bóc một quả cam cùng túi sữa đưa Thiên m.
Thiên m bị đưa vào bệnh viện khám ra là suy dinh dưỡng cùng với mệt mỏi áp lực quá lớn mới bị ngất. Nếu như không phải bác sĩ nói mọi người cũng không nhận ra, Thiên m vậy mà gầy nhiều, gương mặt nhọn nhọn, gò má đều hơi xông ra, làn da cũng tháo đến cả mẹ nó da đều tốt hơn nó.
Thời buổi này còn bị suy dinh dưỡng, không phải muốn giảm béo chính là quá mệt mỏi.
Ai cũng cho rằng Thiên m là bị áp lực quá lớn. Còn không phải là áp lực sao? Thi đại học chuyện này nhiều người còn học điên luôn ấy chứ. Thế nhưng chuyện này ai cũng không có cách giải quyết. Thi đại học vẫn phải thi.
Bố mẹ nó không có cách chỉ có thể dặn em trai chịu khó làm việc nhà không để nó làm, dành cho nó chút thời gian nghỉ ngơi. Sau đó hai người lại dặn nó nếu có thể đừng ở trong phòng suốt, chịu khó đi ra ngoài chơi, thư giãn đầu óc.
Thiên Âm há miệng muốn nói rất nhiều lần nhưng cuối cùng chỉ có thể im lặng gật đầu.
Nó không biết phải nói gì cũng không biết nên nói gì càng không dám nói cái gì. Nó thật sự không muốn bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Trở về phòng, nhìn máy tính, Thiên Âm cảm giác hơi sợ. Nó không biết phải làm thế nào đối mặt với chuyện như vậy.
Dù cho không mở máy tính, nó vẫn có thể nhìn thấy một cái bóng mờ màu trắng giống như bạch tuộc múa may những sợi tơ mỏng như tơ nhện cuốn lấy nó.
Mỗi lần bị sợi tơ cuốn lấy, Thiên Âm liền cảm thấy mệt mỏi hơn một chút.
Cuối cùng trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Thiên Âm cảm thấy được mẹ đi vào phòng đắp chăn mắc màn cho nó.
Mẹ ơi, mẹ!
Mẹ nó định đóng cửa phòng lại tay sững lại nhìn quanh, cảm giác như ai đang gọi nhưng không có.