Chương 800: Gặp Lại Cố Nhân (2)
"Không sai, chính là nàng".
"Vậy thì tốt quá. Lâu nay muội vốn vẫn muốn đích thân gặp mặt nàng ấy để cảm ơn, ngặt nỗi mẫu thân lại không cho phép rời khỏi sơn môn".
Liên Anh cảm thấy hôm nay chính là cơ hội rất tốt nên đề nghị: "Phù Dung tỷ, chúng ta đi tới dịch quán gặp nàng ấy đi".
"Liên Anh, chuyện này..." Liễu Phù Dung trong lòng thực có điều lo ngại. Ngọc Vô Tâm kia chính là kẻ tu tập pháp môn tà đạo, xuất thân tà giáo, tính tình khó đoán, hành sự khó lường, để cho tiểu sư muội của nàng tiếp xúc với một kẻ như vậy... thực không tốt chút nào. Thậm chí ngay đến người tâm cơ thâm trầm là bản thân Liễu Phù Dung nàng đây còn phải ăn trái đắng của đối phương thì huống hồ một thiếu nữ đơn thuần như Liên Anh.
"Phù Dung tỷ, sao vậy?" Thái độ ngập ngừng của Liễu Phù Dung khiến cho Liên Anh cảm thấy nghi hoặc.
"Liên Anh, dịch quán khách nhân đông đúc, chúng ta tới đó e có điều không tiện".
Không tiện?
Liên Anh lại không thấy có chỗ nào không tiện cả, bất quá cũng chỉ đến chào hỏi thôi mà. Nhưng nếu sư tỷ đã nói vậy...
"Phù Dung tỷ, vậy chúng ta cho người mời Ngọc Vô Tâm tới đây là được rồi".
"Sư muội...".
"Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Muội đi phân phó Lam Chi".
Lam Chi chính là một trong các đệ tử được phân theo hầu hạ, chăm sóc cho Liên Anh. Lúc này nàng cùng với bốn người còn lại đang ở tầng lầu phía dưới của tiểu lâu.
"Lam Chi!".
Tiến đến trước mặt Lam Chi, Liên Anh bảo: "Lam Chi, ta phiền ngươi một chút. Ở dịch quán có một khách nhân tên Ngọc Vô Tâm, là thiếu chủ Phiêu Hương Các tới đây dự hội. Ngươi hãy đến đó mời nàng ấy tới đây giúp ta".
"Vâng".
Lam Chi có vẻ kiệm lời, nhận mệnh xong lập tức đi ngay.
...
Lát sau, tại Dịch quán.
Ngọc Vô Tâm tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe Lam Chi truyền lời. Nàng hỏi lại: "Thiếu cung chủ mời ta?".
"Vâng, thưa tiền bối".
"Nhưng ta với thiếu cung chủ hình như chưa từng gặp qua".
"Vãn bối không rõ, nhưng thiếu cung chủ sai vãn bối đến mời tiền bối".
"Ngay bây giờ sao?".
"Vâng, ngay bây giờ".
Ngọc Vô Tâm thoáng cân nhắc một chút rồi cũng thuận tình đi theo Lam Chi đến gặp vị thiếu cung chủ nọ.
Liên Anh, cô gái này Ngọc Vô Tâm cũng có hiểu biết ít nhiều. Nàng là con gái út của cung chủ Liên Vân Nguyệt, từ nhỏ đến lớn đều rất được cưng chiều. Nghe nói Liên Anh nàng bẩm sinh kinh mạch mỏng manh, phẩm chất linh căn cũng không được tốt nên tu luyện rất khó khăn, phải cần đến đại lượng đan dược mới có thể bù đắp.
Lần trước Liễu Phù Dung tìm đến Phiêu Hương Các nhờ luyện chế trung phẩm Trúc Cơ Đan chính là để cho vị thiếu cung chủ Liên Anh này phục dụng. Tuy hôm đó Liễu Phù Dung chẳng nói rõ sự tình nhưng Ngọc Vô Tâm không khó để suy ra.
Từ Luyện khí kỳ đột phá lên Trúc cơ kỳ, tu sĩ bắt buộc phải dùng đến Trúc Cơ Đan. Đối với kẻ có tư chất tốt thì một viên hạ phẩm Trúc Cơ Đan thôi cũng đủ, bằng hạng thiên tư trung đẳng, ba viên đã tính nhiều. Song, trên đời cũng có những người mà cho dù họ có dùng mười viên, trăm viên, thậm chí ngàn viên hạ phẩm Trúc Cơ Đan đi nữa cũng vô dụng. Nguyên do là bởi tư chất của họ quá kém. Liên Anh chính là một trường hợp như vậy.
Để có thể đột phá cảnh giới Trúc Cơ, thứ mà Liên Anh cần không thể chỉ là hạ phẩm Trúc Cơ Đan như người khác mà đó phải là trung phẩm Trúc Cơ Đan. Lại nói, lần đột phá ấy, Liên Anh nàng đã phải tốn tận hai viên trung phẩm Trúc Cơ Đan thì mới chính thức vượt qua được bình cảnh.
Ngọc Vô Tâm vừa đi vừa hồi tưởng lại những thông tin về Liên Anh, đồng thời cũng tự hỏi mục đích vị thiếu cung chủ này cho mời mình đến là gì.
Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn dắt của Lam Chi Ngọc Vô Tâm đã tiến nhập khu vực trung tâm của Bích Du Cung. Dừng chân ở tầng dưới tiểu lâu, Lam Chi nói: "Tiền bối, thiếu cung chủ hiện đang đợi ở lầu ba. Xin mời đi theo vãn bối".
"Ừm".
Ngọc Vô Tâm thoáng ngước lên nhìn các bậc cầu thang rồi khẽ gật đầu, lại tiếp tục theo gót Lam Chi.
"Thiếu cung chủ, Lam Chi đã đưa Ngọc tiền bối đến".
"A, tới rồi!".
Bên trong phòng, Liên Anh mừng rỡ reo lên, kế đấy thì bật dậy chạy ra mở cửa.
Hiện ra trong tầm mắt nàng là một cô gái mặc lục y, mái tóc xoã dài chứ không dùng trâm cài như Phù Dung sư tỷ của nàng. Thêm nữa sắc diện cô gái này cũng khác hẳn, trắng tái, nhìn hơi thiếu sức sống. Nhất là khi kết hợp với đôi mắt thâm quầng giống như người thiếu ngủ lâu ngày.
"Vị này hẳn là thiếu cung chủ Liên Anh".
Liên Anh nghe Ngọc Vô Tâm lên tiếng thì lúc này mới phản ứnh lại: "A, xin lỗi! Là Liên Anh thất lễ!".
"Ngọc tỷ tỷ, xin mời vào trong".
Ngọc tỷ tỷ?
Ngọc Vô Tâm cảm thấy lối xưng hô này hơi lạ. Nàng và đối phương tính ra cũng chỉ mới gặp nhau lần đầu, nào phải chỗ thân quen gì.
Dù vậy Ngọc Vô Tâm vẫn thuận tình bước vào bên trong phòng. Chính lúc này ánh mắt nàng chợt ánh lên một tia khác lạ.
Lam y khẽ động, Liễu Phù Dung tiến ra với một nụ cười nhàn nhạt: "Ngọc tỷ tỷ, đã lâu không gặp".
"Ồ, thì ra Liễu muội cũng ở đây." Ngọc Vô Tâm cũng tươi cười đáp lại: "Từ lúc chia biệt tỷ tỷ đây vẫn thường mong nhớ muội, hôm nay rốt cuộc cũng được nhìn thấy, trong lòng vui không kể xiết".
"Ngọc tỷ tỷ, Phù Dung cũng vô cùng mong nhớ tỷ".
Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung cứ thế cười cười nói nói, dáng vẻ thân thiết vô cùng. Điều này khiến cho Liên Anh đứng bên cạnh thầm cảm thấy ngạc nhiên.
Phù Dung sư tỷ của nàng cũng biết kết bạn với người khác sao? Lại còn cùng đối phương cười nói vui vẻ, bảo rằng mong nhớ...
"Phù Dung tỷ, tỷ và Ngọc tỷ tỷ, hai người...?".
"Ồ, thiếu cung chủ không biết ư? Ta và Liễu muội tính tình rất hợp nhau, từ lâu đã kết bái làm tỷ muội".
"Còn có chuyện đó?" Liên Anh lại càng bất ngờ. Nàng quay sang Liễu Phù Dung: "Phù Dung tỷ, tại sao trước giờ không nghe tỷ nhắc đến vậy? Tỷ cũng thật là...".