Chương 805: Phơi Bày Chân Tướng
"Hừm...".
Ngọc Vô Tâm có lẽ còn chưa hết bực vì bị người khinh bạc, nàng trước đem y phục sửa sang lại, đâu vào đấy rồi mới nói: "Trước khi ta nói thì Phỉ Thúy ngươi cũng nên giải đáp cho ta một chút".
"Được rồi, nàng muốn hỏi gì thì hỏi đi".
Theo chân Phỉ Thúy bước ra khỏi giường, Ngọc Vô Tâm nhìn thân ảnh kiều diễm hiện đang tựa lưng vào ghế, khẽ cau mày: "Ngươi không thể ăn mặc đàng hoàng được hay sao?".
Đối với bộ dạng của Phỉ Thuý hiện giờ Ngọc Vô Tâm thực có phần khó chịu. Y phục hai lớp vốn đã mỏng manh, lúc này trường y lại còn tách ra để lộ nguyên vùng ngực. Mà áo lót của nàng nào phải dày dặn gì. Cặp tuyết lê trắng nõn cùng hai hạt đậu hồng phơi rõ ra đó...
Phỉ Thúy thoáng cúi xuống xem, sau ngẩng lên thì bảo: "Ta nghĩ ăn mặc như vầy mới câu dẫn được nàng. Vô Tâm nàng không rung động chút nào sao?".
Ngọc Vô Tâm lại hừ khẽ. Nếu nói nàng không bị hấp dẫn chút nào thì đấy là nói dối. Thú thực Ngọc Vô Tâm nàng đã có chú ý.
"Kém sang".
"Thu hút được ánh mắt nàng là được rồi, sang hèn nào quan trọng".
"Vô sỉ, không có tiết tháo".
"Ừ, ta là vậy đấy".
Rốt cuộc thì Ngọc Vô Tâm cũng phải chịu thua trước lớp da mặt quá dày của Phỉ Thúy. Nàng dứt khoát bỏ qua, mặc kệ cái sự ăn vận hở hang kia mà đi vào câu hỏi.
"Nói cho ta biết, Phỉ Thúy ngươi tại sao lại ở đây, còn giả dạng Nam Cung Sở Sở?".
Phỉ Thúy ngồi trên ghế, bình tĩnh nhấp một ngụm trà rồi mới đáp: "Ta bây giờ là người của Bích Du Cung, không ở đây thì ở đâu".
Người của Bích Du Cung?
Ngọc Vô Tâm càng thêm nghi hoặc: "Ngươi đang đùa ta? Một vị đường chủ của Bái Hoả Giáo như ngươi sao có thể trở thành cung nhân Bích Du Cung được?".
Bái Hoả Giáo chính là tà giáo, trong khi Bích Du Cung lại là tông môn đứng đầu chính đạo, làm sao có khả năng đó chứ.
"Vô Tâm, nàng chỉ biết một mà không biết hai".
Phỉ Thúy đem tách trà để xuống bàn, chậm rãi tiếp lời: "Thời điểm gặp nàng ta đúng là đường chủ của Bái Hoả Giáo, nhưng nàng có tự hỏi trước khi ta gia nhập Bái Hoả Giáo thì thân phận là gì hay không?".
"Ngươi không phải đang muốn nói mình là một gián điệp đó chứ? Bái Hoả Giáo kia thì có gì cho ngươi phải nhọc công trà trộn?".
"Nàng suy nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ là nêu ra giả thuyết thế thôi chứ thực ra ta đúng là giáo đồ của Bái Hoả Giáo a".
Trên trán Ngọc Vô Tâm hằn lên mấy đạo hắc tuyến: "Ngươi bớt vòng vo đi có được không?".
"Được rồi, nàng đừng có tức giận. Ta nói ngay đây".
Phỉ Thúy kể: "Thân phận của ta đúng là giáo đồ Bái Hoả Giáo, từ nhỏ ta và phụ thân đã sống ở đó rồi. Vốn ta tưởng mình là trẻ mồ côi có cha không mẹ, mãi cho tới mấy năm trước, khi phụ thân ta mất thì ta mới biết sự thật cũng không đúng như vậy".
"Thật ra ta vẫn còn có mẫu thân. Mẫu thân ta, bà thậm chí còn là một đại nhân vật trong giới chính đạo. Nam Cung Sở Sở, tam trưởng lão của Bích Du Cung, đó là mẫu thân của ta".
Ngọc Vô Tâm cảm thấy mình giống như đang nghe chuyện hoang đường, ngờ vực hỏi lại: "Phỉ Thúy, ngươi không phải lại đang bịa chuyện gạt người đó chứ?".
"Nàng thấy ta giống như đang bịa chuyện lắm sao?" Phỉ Thúy lườm một cái, bất mãn ra mặt: "Thế bây giờ nàng có muốn nghe tiếp hay không?".
"Được rồi, là lỗi của ta. Ngươi kể tiếp đi".
"Hừ...".
Phỉ Thúy hít vào một hơi, tiếp tục câu chuyện: "Trước khi phụ thân ta mất ông đã đem sự tồn tại của ta nói cho mẫu thân ta biết. Không thể không nói vị mẫu thân đại nhân này của ta cũng coi trọng ta lắm, vừa hay tin liền chạy đến Bái Hoả Giáo mang ta đi".
"Sau khi trở về Bích Du Cung, mẫu thân của ta ngày đêm ra sức thúc ép, bắt ta phục dụng đủ thứ đan dược, lại còn bắt tu tập đủ thứ pháp môn, bí thuật. Ngày qua ngày ta cứ thế nhàm chán, mệt mỏi mà đi qua. Cho tới một ngày...".
"Hôm đó mẫu thân đưa ta đến động phủ của bà, phong bế trước sau. Ở đấy, bà đã thi triển bí pháp, đem tu vị cả đời truyền lại hết cho ta. Truyền xong thì... chết rồi".
Mặc dù Phỉ Thúy có vẻ rất bình thản, nhưng trong đôi mắt Ngọc Vô Tâm, nàng vẫn nhìn ra được niềm thương cảm. Nhất là khi Phỉ Thúy nói đến câu cuối cùng kia, sự ngập ngừng ấy, nó giống như cố gắng che đi mà không làm sao che được.
Trước mất phụ thân, đoàn tụ với mẫu thân chưa được bao lâu đã lại âm dương chia lìa... Phỉ Thúy nàng cũng là một kẻ đáng thương.
Ngọc Vô Tâm quan sát thấy, cũng hiểu được, dù vậy nàng không cố đi an ủi hay là tỏ vẻ cảm thông, chỉ nhàn nhạt nói: "Bí pháp mẫu thân ngươi dùng hẳn là quán đỉnh truyền công đi. Bây giờ thì ta đã hiểu tại sao khi đứng trước ngươi ta lại chẳng có chút lực hoàn thủ nào. Tu vị của ngươi hiện giờ hẳn là Linh châu trung kỳ".
"Không, là Linh châu hậu kỳ".
Đáp án khiến cho Ngọc Vô Tâm bất ngờ.
"Xem ra bí pháp truyền thừa mà mẫu thân ngươi sử dụng rất là cao minh".
Phỉ Thúy không bình luận gì, kể tiếp: "Sau khi mẫu thân ta mất, cung chủ Liên Vân Nguyệt đã đến và dặn dò ta, bảo không được tiết lộ về cái chết của mẫu thân. Mà thực ra ngay từ đầu sự tồn tại của ta ở Bích Du Cung cũng đã được che giấu rồi".
"Nhưng mà Liên Vân Nguyệt cũng không có bạc đãi hay là có ý làm hại ta. Bà ấy thậm chí còn để ta kế vị mẫu thân, trở thành tam trưởng lão của Bích Du Cung. Tuy rằng hiện giờ ta phải đóng giả mẫu thân, nhưng bà ấy hứa với ta thời điểm ta củng cố xong tu vị, tu tập xong các bí pháp, thần thông mà mẫu thân truyền thừa thì sẽ cử hành đại lễ đem thân phận của ta công bố trước thế nhân".
Ngọc Vô Tâm đứng nghe thêm một lúc thì gật đầu, đưa ra nhận xét: "Theo như lời ngươi thì Liên Vân Nguyệt kia có vẻ cũng không có ác ý gì, chỉ vì lo lắng cho cục diện Bích Du Cung mà thôi".
Phỉ Thúy không bình phẩm, chỉ nói: "Chuyện của ta đã kể hết cho nàng nghe rồi, giờ tới phiên nàng đấy. Lúc nãy nàng bảo ngày mai ta sẽ chết, rốt cuộc là thế nào?".
"Ta tình cờ nghe được một cuộc trò chuyện, có người bàn kế hoạch bắt giữ ngươi".
"Bắt giữ? Sao nàng bảo giết?".
"Trước bắt giữ để thu lấy đồ vật, lấy xong đồ vật thì sẽ cưỡng hiếp ngươi, cưỡng hiếp chán chê thì đem ngươi chặt đầu".
Phỉ Thúy ngồi nghe, chợt thấy cái cổ bỗng lành lạnh. Nàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, hỏi: "Kẻ nào mà ác vậy?".
"Người của Huyền Âm Động".
"Huyền Âm Động?" Trong mắt Phỉ Thúy ngập tràn nghi hoặc: "Vô Tâm nàng không nhận lầm đấy chứ? Huyền Âm Động theo ta biết thì chỉ là một môn phái trung đẳng nằm ở cực tây Ô La đại lục, kẻ có tu vị cao nhất cũng bất quá Linh châu trung kỳ. Bọn họ lại dám đánh chủ ý đến mẫu thân ta - một cao thủ Linh châu hậu kỳ, thân phận lại là tam trưởng lão của Bích Du Cung ư?".
"Ai nói người bọn họ muốn xuống tay là mẫu thân ngươi?".
Phỉ Thúy lại càng khó hiểu: "Cái chết của mẫu thân cũng như sự tồn tại của ta đều được giữ kín, kể cả ở trong môn phái cũng chỉ có vài người biết, ngoại nhân không thể nào nắm được".
"Ngươi nói không sai, lúc đầu ta cũng cho vị Nam Cung trưởng lão mà những kẻ đó nhắc đến là Nam Cung Sở Sở, mẫu thân ngươi, nhưng sau khi nghe qua hết câu chuyện ngươi vừa kể, ta biết mục đích của bọn họ thực sự chính là ngươi".
"Vô lý. Chuyện ta đóng thế vai mẫu thân ngoại nhân tuyệt không thể nào biết được".
"Ngoại nhân không biết, thế còn nội nhân? Chẳng phải ngươi nói trong cung vẫn có vài người biết rõ nguồn cơn đấy ư?".
Trong mắt Phỉ Thuý một tia sáng loé lên: "Vô Tâm nàng là muốn nói...?".
Ngọc Vô Tâm gật đầu: "Bích Du Cung của ngươi có nội gián. Kẻ đó chính là người của Huyền Âm Động".
"Là ai?".
"Ta không nhìn thấy mặt, chỉ biết hắn họ Trần".
"Họ Trần..." Nét mặt Phỉ Thúy trở nên trầm trọng. Nàng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Ngọc Vô Tâm: "Vô Tâm, ta cần nàng kể lại đầu đuôi sự việc".
Thấy Phỉ Thúy nghiêm túc như vậy Ngọc Vô Tâm cũng không dài dòng nữa. Nàng nhẹ gật đầu, đem tất cả những gì đã thấy và nghe thuật lại...
"Chuyện này... quả là khó tin".
Phỉ Thúy yêu cầu: "Vô Tâm, sự tình hệ trọng, ta hy vọng nàng có thể thi triển lại thủ đoạn ẩn nấp của mình".
Ngọc Vô Tâm có hơi bất mãn nhưng rồi cũng thuận tình làm theo. Nàng uống vào một chút tử dịch Thiên Sương Thảo sau đó thi triển Thiên Ma Già Thiên Thuật che đi toàn bộ khí tức.
Nơi đối diện, Phỉ Thúy thả ra thần thức, được một lúc thì đem thu hồi.
"Bây giờ thì ta tin rồi".
"Ngươi tính xử lý chuyện này thế nào?".
"Chuyện không đơn giản, ta cần phải cân nhắc một chút".
Phỉ Thúy tiến thêm mấy bước, nắm lấy tay Ngọc Vô Tâm, chân thành cảm kích: "Vô Tâm, cảm ơn nàng. Nếu không có nàng cho biết sự tình thì e ngày mai Phỉ Thúy thật đã bị người ám hại rồi".
Nói rồi Phỉ Thúy cúi đầu hôn lên mu bàn tay của Ngọc Vô Tâm, khiến nàng rùng mình.
Khẩn cấp đem cánh tay rụt về, Ngọc Vô Tâm kéo dãn khoảng cách.
"Năm đó ngươi cứu ta, bây giờ coi như ta trả nợ".
"Được rồi, những gì cần nói ta đều đã nói, phần còn lại ngươi và Bích Du Cung của ngươi hãy tự lo liệu".
"Nàng về sao?".
Ngọc Vô Tâm không đáp, tiếp tục bước đi, chẳng bao lâu thì thân ảnh đã khuất xa tầm mắt Phỉ Thúy.
Trong phòng, lúc này nhân diện của Phỉ Thúy cũng nhanh chóng thay đổi, từ một cô gái biến lại thành một mỹ phụ. Sau khi đem y phục chỉnh đốn, nàng hướng cửa phòng bước ra, đi đến chỗ của Liên Vân Nguyệt...