Chương 691: Mưu Toan

Tiên Môn

Chương 691: Mưu Toan

"Mộng Tương sư tỷ".

Đương lúc Vu Mộng Tương khép mắt tận hưởng sự dịu dàng mơn trớn của mấy vị sư đệ mình thì bên ngoài cửa phòng, tiếng của một nam nhân truyền vào.

Giọng nói này Vu Mộng Tương vốn chẳng lạ lẫm gì, hiện nàng chỉ cảm thấy nghi hoặc, không biết vì nguyên cơ gì mà hắn lại chạy tới chỗ mình vào giữa đêm thế này.

"Hay là nhung nhớ thân thể ta, muốn tìm ta giao hoan".

Nghĩ vậy, Vu Mộng Tương mới lười biếng bảo: "Cửa không cài, vào đi".

Từ bên ngoài, người nọ đưa tay đẩy cửa tiến vào.

Kẻ đến không ai khác, quả đúng Tu Chính Phong - đệ tử dưới trướng của Bạch Bào, cũng là sư đệ của Ngọc Vô Tâm.

Vu Mộng Tương một thân loã lồ, tóc tai tán loạn, khuôn mặt ửng hồng, xung quanh lại có ba gã nam nhân thi nhau vuốt ve, mơn trớn, khung cảnh đúng hết sức dâm dục. Dù vậy, Tu Chính Phong lại chẳng có vẻ gì là ngoài ý muốn cả. Có lẽ hắn đã nhìn quen.

"Chính Phong sư đệ, có chuyện gì mà lại chạy đến phòng ta giữa đêm vậy? Hôm qua mới ân ái mà bây giờ đã nhớ rồi sao?".

Nói xong Vu Mộng Tương che miệng cười duyên, cử chỉ vô cùng khêu gợi.

Nếu là lúc khác, trước động thái này của Vu Mộng Tương, Tu Chính Phong khẳng định đã nhanh chóng trút hết y phục mà trèo lên giường nàng, cùng nàng giao hoan, nhưng trong trường hợp này... Tu Chính Phong hắn thật sự chẳng có lòng dạ đâu mà đi làm chuyện ấy.

"Mộng Tương sư tỷ, có chuyện rồi".

Hửm?

Vu Mộng Tương định thần, quan sát thấy nét mặt của Tu Chính Phong lộ rõ âu lo thì từ từ ngồi thẳng dậy.

"Lưu sư đệ, Dương sư đệ, Hà sư đệ, ba người các ngươi lui xuống đi".

Đợi cho đám người Lưu, Dương, Hà đều đã rời đi, lúc này Vu Mộng Tương mới với tay lấy trường y khoác tạm lên người. Nàng nhìn Tu Chính Phong, bảo: "Nói đi".

Không tính dài dòng, Tu Chính Phong đem tin tức báo ngay: "Mộng Tương sư tỷ, Ngọc Vô Tâm sống lại rồi".

Vu Mộng Tương ngỡ mình nghe lầm, hỏi lại: "Tu Chính Phong, ngươi vừa bảo Ngọc Vô Tâm đã sống lại?".

"Phải." Tu Chính Phong gật đầu xác nhận.

"Chính Phong, ngươi đây là đang đùa ta?".

Vu Mộng Tương cảm thấy rất khó tin, nhất thời chưa thể tiếp nhận được sự thật. Cái chết của Ngọc Vô Tâm, chính Bạch Bào và lão tông chủ đều xác nhận, làm sao giả được. Hôm chôn cất Ngọc Vô Tâm, Vu Mộng Tương nàng cũng có mặt. Ả tiện nhân kia rành rành đã khí tuyệt thân vong, toàn thân lạnh lẽo...

Tin tức vừa nghe, Vu Mộng Tương nghĩ, hay đúng hơn nàng hy vọng nó chỉ là một trò đùa giật gân của Tu Chính Phong. Nhưng đáng tiếc, Tu Chính Phong, hắn lại chẳng hề nói dối.

Thần tình bất đắc dĩ, Tu Chính Phong lắc đầu: "Mộng Tương sư tỷ, sư đệ cũng mong đó không phải sự thật lắm, nhưng... Ngọc Vô Tâm, ả đích xác đã sống lại. Hiện ả đang ở chỗ của sư phụ Bạch Bào".

"Mộng Tương sư tỷ, tỷ nói bây giờ chúng ta phải làm sao?".

Vu Mộng Tương lâm vào trầm mặc, hồi lâu mới đáp: "Làm sao? Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?".

"Hừ... Bao nhiêu năm qua, ta và ngươi không ít lần hạ độc thủ với ả, kết quả đều bị ả nhìn thấu. Lần này ả tu luyện xảy ra sai lầm, khí tuyệt thân vong, cứ tưởng trời cao giúp sức, ai ngờ... Ả bán tử nhân đó chết rồi vẫn có thể sống lại được, đúng là thứ âm hồn bất tán!".

"Mộng Tương sư tỷ, lẽ nào chúng ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn ả chiếm được truyền thừa của lão tông chủ?".

Vu Mộng Tương nghe nhắc đến truyền thừa, trong dạ lại càng bất cam, oán hận.

Lão tông chủ là ai chứ? Chính thị tu sĩ trúc cơ hậu kỳ! Nếu như có được truyền thừa của ông, như vậy tương lai gần như chắc chắn sẽ đột phá được vào trúc cơ cảnh.

Trúc cơ, đấy là cột mốc biết bao nhiêu người ao ước mà không được. Kể chi xa, Bạch Bào, sư phụ Kim Hoa của nàng, bọn họ chính là những ví dụ điển hình nhất. Cảnh giới luyện khí hậu kỳ đại viên mãn cả hai người họ đã đạt đến từ lâu, nhưng hết lần này tới lần khác đều không thể đột phá trúc cơ, đấy là vì sao?

Bọn họ thiếu điều kiện. Bọn họ không có trúc cơ đan!

Luyện chế? Đi mua? Nếu mà được thì bọn họ cũng luyện, cũng mua từ lâu rồi. Trúc cơ đan, cái loại đan dược này há đâu dễ luyện. Nếu muốn luyện chế, trước hết tu vị của ngươi ít nhất cũng phải đạt đến trúc cơ sơ kỳ. Sau đó ngươi phải có đan phương, phải tìm đủ tài liệu nữa mới có thể chế luyện. Mà, kể cả khi hội đủ mọi điều kiện thì cũng chưa chắc sẽ luyện ra được thành phẩm đâu. Xác suất luyện chế thành công nghe đâu rất là thấp đấy. Có khi cả một lô đều hỏng hết cũng là chuyện bình thường.

Trúc Cơ đan, hầu hết đều chỉ có các đại tông môn mới luyện ra được. Nhưng số lượng tuyệt đối không nhiều, căn bản là chẳng thể nào cung ứng đủ cho đệ tử trong môn phái. Mà ngay đến môn nhân của mình còn không có để tu luyện, để đột phá thì nói gì tới việc bán ra cho ngoại nhân sử dụng?

Mua? Ai bán cho ngươi mua? Kể cả khi có bán thì cái giá của nó, loại tu sĩ luyện khí hậu kỳ như Kim Hoa, Bạch Bào có khả năng mua nổi sao?

Nói thế để thấy trúc cơ đan là cỡ nào trân quý, cỡ nào khó cầu. Trong Ma Thần Tông, kẻ duy nhất hiện nay đạt đến trúc cơ chỉ có một mình lão tông chủ, và cũng duy mỗi lão tông chủ là nắm giữ trúc cơ đan. Vu Mộng Tương nàng đã từng được sư phụ Kim Hoa nói qua. Bà nhắc cho nàng biết thân gia của lão tông chủ ít nhất vẫn còn một viên trúc cơ đan chưa dùng. Viên trúc cơ đan này, theo như ý tứ của lão tông chủ là sẽ đem giao cho truyền nhân của mình. Nói cách khác, trong đại hội tới, trên lôi đài, nếu ai giành được vị trí thứ nhất, gần như chắc chắn sẽ nhận được truyền thừa, có được trúc cơ đan.

Mấy hôm trước, hay tin Ngọc Vô Tâm chết, Vu Mộng Tương nàng đã vui mừng biết bao nhiêu. Nàng cứ ngỡ viên Trúc Cơ đan kia đã là vật nằm trong túi, đã mường tượng ra cái ngày mình đột phá cảnh giới trúc cơ, nào ngờ... Ngọc Vô Tâm sống lại. Cái ả bán tử nhân đó đã sống lại!

"Ngọc Vô Tâm, thứ âm hồn bất tám ngươi...".

"Ngọc sư tỷ?".

"Hừ!" - Giận cá chém thớt, Vu Mộng Tương gắt Tu Chính Phong - "Ngọc Vô Tâm sống lại thì sao? Tu Chính Phong ngươi thực cho rằng Vu Mộng Tương ta không đấu được với ả?!".

"Sư tỷ, đệ... đệ không có ý đó. Đệ chỉ là lo..." - Tu Chính Phong cố tìm lời, tránh làm Vu Mộng Tương phật ý - "Mộng Tương sư tỷ, tỷ cũng biết con người Ngọc Vô Tâm xưa giờ rất xảo quyệt, trên mình ả còn ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn thật khó mà nói rõ".

"Ả bán tử nhân đó có thủ đoạn che giấu, Vu Mộng Tương ta lẽ nào lại không?".

Vu Mộng Tương một bộ tự tin, bảo: "Chính Phong, ngươi trở về đi. Ả bán tử nhân kia sống lại rồi, ngươi xuất hiện ở đây không phải ý hay đâu".

"Vậy... Vậy sư đệ cáo lui. Nếu có tin tức gì hữu dụng sư đệ sẽ lập tức tìm cách báo cho sư tỷ biết".

"Ừm".

Trông theo thân ảnh Tu Chính Phong đến khi khuất hẳn, Vu Mộng Tương sau khi đem cửa phòng đóng lại, thần tình liền trở nên hết sức hung ác. Thân thể hở hang, nàng tiến lại chiếc giường, từ trong ngăn chứa bí mật lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu trắng.

Cầm chiếc lọ trong tay, Vu Mộng Tương nghiến răng căm hận: "Ngọc Vô Tâm, ngươi cứ chờ đấy".