Chương 697: Ngọc Vô Tâm Rất Đáng Sợ
Thoát ly Ma Thần Tông? Chuyện đó Ngọc Vô Tâm cũng đã từng nghĩ qua, nhưng nàng cảm thấy không ổn. Trong lòng nàng có chút bất cam. So với việc phải trở thành tán tu lang bạt, hoặc là gia nhập một thế lực khác, làm lại từ đầu thì tiếp tục lưu ở Ma Thần Tông với thân phận thiên kiêu chẳng tốt hơn ư? Huống hồ... vị trí tông chủ Ngọc Vô Tâm nàng đã nhắm đến từ lâu.
Thành thật mà nói thì Ngọc Vô Tâm nàng cũng không phải loại tốt lành gì. Kể từ năm lên chín tuổi, tức là sau đúng một năm gia nhập Ma Thần Tông thì ttong đầu nàng đã có ý nghĩ một ngày nào đó sẽ lên thay thế Tạ Trường Thanh. Mười năm rèn luyện, mười năm tranh đấu, trải qua biết bao nhiêu là nguy hiểm Ngọc Vô Tâm nàng mới có được địa vị như ngày hôm nay, bảo nàng từ bỏ... cam sao đặng?
Trúc cơ kỳ tu sĩ thì sao chứ? Cũng đâu phải vô phương đoạt mạng. Trực diện đối đầu Ngọc Vô Tâm nàng đúng là không có cửa thắng thật, nhưng nếu dùng đến thủ đoạn... hừ...
Ba năm... Để chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất, Ngọc Vô Tâm nàng đã dành rất nhiều thời gian nghiên cứu, bào chế độc dược. Từ năm mười lăm tuổi đến nay, trải qua ba năm ròng rã tự mày mò nghiên cứu, thử nghiệm, một chút thành tựu Ngọc Vô Tâm nàng làm sao lại chẳng có?
Ở Ma Thần Tông, ai nấy cũng đều cho cái mà Ngọc Vô Tâm nàng giỏi nhất là đao pháp, nhưng không, tất cả đều đã lầm. So với khả năng xuất sử bán nguyệt đao giết địch thì tài chế độc, tung ám khí của nàng còn lợi hại hơn nhiều. Trước nay sở sĩ hiếm dùng là bởi vì nàng muốn che giấu. Thỏ khôn đào ba hang, người khôn thì phải biết che đậy!
Một Vu Mộng Tương, loại tôm tép thiển cận ấy mà đáng cho nàng dốc hết bổn sự? Con bài tẩy của nàng là để dành lúc tính mạng lâm nguy, hoặc khi đối phó với mấy lão đầu của Ma Thần Tông, trong trường hợp bắt buộc phải dùng. Giống như hiện tại.
Nghĩ đến lão già Tạ Trường Thanh, Ngọc Vô Tâm khẽ động thần niệm, lấy từ túi trữ vật ra một chiếc hộp gỗ màu nâu.
Được đựng bên trong hộp là hai món đồ vật, một chiếc lọ nhỏ màu trắng cao bằng ngón tay và một cây kim châm màu bạc.
Ngọc Vô Tâm cầm chiếc lọ màu trắng lên, mở nút thoáng ngửi.
Một mùi thơm nồng lập tức đi thẳng vào trong mũi nàng, hệt như linh tửu.
"Công sức ba năm ròng rã của ta".
Mấy lời này của Ngọc Vô Tâm thật sự chẳng ngoa một chút nào. Để thành công chế ra lọ độc dược này Ngọc Vô Tâm nàng đã tiêu tốn rất nhiều tâm huyết. Nàng thậm chí phải tự mình thử độc không biết bao nhiêu lần...
Trừ bản thân mình ra thì Ngọc Vô Tâm nàng chả tin ai nữa cả. Ba năm qua, nàng luôn tự nhủ bản thân phải nỗ lực tu luyện, cố gắng nắm bắt các phương pháp luyện đan chế dược. Không đơn giản chỉ vì tạo ra những loại thuốc độc cực mạnh để phòng thân mà còn vì lo nghĩ cho tương lai. Nàng mong muốn trở thành một luyện đan sư - chức nghiệp hết sức cao quý ở thế giới này...
"Loại độc thủy này lần trước ta chỉ nếm qua một giọt nho nhỏ mà thân thể liền trở nên suy kiệt, đau đớn tới như vậy. Để hoá giải nó, bạch liên hoa đã phải tiêu tốn tận những tám phần lực lượng... Hừm, lão già Tạ Trường Thanh mà bị trúng phải độc này thì cho dù có là trúc cơ kỳ tu sĩ tin tưởng cũng bỏ mạng thôi".
"Vấn đề là làm sao hạ độc lão...".
Theo như Ngọc Vô Tâm thấy thì con người Tạ Trường Thanh không hề đơn giản. Muốn hạ độc hắn thực chẳng dễ chút nào...
"Trừ phi...".
"Lão già đó rành rành cũng giống như Bạch Bào, đều thèm muốn cơ thể ta. Nếu như ta cùng hắn giao hoan, rồi nhân lúc hắn lơ là phòng bị mà hạ thủ...".
Ngọc Vô Tâm cho là khả năng thành công sẽ cực cao. Nam nhân mà, thời điểm ân ái, tâm trí của bọn họ sẽ kém minh mẫn đi nhiều đấy.
Chỉ là... mười tám năm thanh bạch, cuối cùng trinh tiết của Ngọc Vô Tâm nàng phải mất cho lão già Tạ Trường Thanh đó ư?
Ngọc Vô Tâm cau mày, lại tiếp tục suy tính...
Một đỗi sau.
Ngọc Vô Tâm thở dài, thần tình có hơi bất đắc dĩ: "Nếu nhất thiết phải đi đến bước đó thì cũng chỉ đành chấp nhận".
Ngọc Vô Tâm nàng hiển nhiên không phải hạng nữ nhân tùy tiện, phóng đãng như Vu Mộng Tương, nhưng nàng lại càng không phải loại nữ nhân bảo thủ, trọng tiết trinh hơn là sinh mạng. Nếu hi sinh trinh tiết mà giết được Tạ Trường Thanh, chiếm được Trúc Cơ đan cùng thân gia của lão thì cũng đáng lắm. Huống hồ, sau khi giết được lão già Tạ Trường Thanh kia, có được Trúc Cơ đan rồi, gần như chắc chắn Ngọc Vô Tâm nàng sẽ liền đột phá cảnh giới, tiến vào trúc cơ. Như vậy cũng tức là nói nàng sẽ trở thành người có tu vi cao nhất trong môn phái. Ma Thần Tông sẽ là của nàng. Tới chừng đó, Ngọc Vô Tâm nàng chỉ việc ngồi không cũng có người dâng tài nguyên tới tận miệng để tu luyện, đề thăng tu vi. Phải nói là lợi đủ trăm đường.
Nghĩ đến thành quả, những lợi ích mình sẽ có được, Ngọc Vô Tâm càng hạ quyết tâm. Canh bạc lớn này nàng sẽ chơi!
"Lão già, ngươi chờ chết đi!".
...
...
Đã qua một tháng kể từ khi đại hội so tài kết thúc. Mọi sinh hoạt bên trong Ma Thần Tông từ lâu đã trở lại bình thường. Đồng dạng, tình trạng của Ngọc Vô Tâm cũng thế, thương tích đã hoàn toàn khỏi hẳn..
Nhưng nàng không vui. Ở nàng hiện có chăng là khẩn trương, lo lắng. Lão tông chủ đã có lời truyền, bảo nàng ngày mai đến động phủ diện kiến. Như vậy cũng tức là nói, kế hoạch thích sát Tạ Trường Thanh của Ngọc Vô Tâm nàng rất có thể sẽ phải tiến hành vào ngày mai. Nàng cần chuẩn bị thật kỹ lưỡng...
"Cốc cốc!".
Trong lúc Ngọc Vô Tâm đang ngồi thừ người suy tính bên chiếc bàn thì từ phía ngoài, tiếng gõ cửa vang lên. Tiếp đó là giọng của một bé gái truyền vào: "Ngọc sư tỷ, Tố Tâm nè! Tỷ mau mở cửa đi!".
Là tiểu nha đầu...
Nhận ra thân phận người tới, Ngọc Vô Tâm nhanh chóng trút đi dáng vẻ nặng nề, đích thân ra mở cửa.
Đối với Tố Tâm, Ngọc Vô Tâm rất có thiện cảm. Trong số các đệ tử của Ma Thần Tông thì tiểu nha đầu này là người nhỏ tuổi nhất, kể từ lúc mới nhập môn thì đã luôn quấn quýt bên cạnh nàng.
Mà ngẫm cũng lạ, Ngọc Vô Tâm nàng bình thường luôn tỏ ra cao ngạo, xem thường người khác, các đồng môn chẳng ai dám tới gần nàng, sợ rước tai hoạ vào thân, ấy vậy mà tiểu nha đầu Tố Tâm này thì lại suốt ngày lẽo đẽo đi theo...
"Tiểu nha đầu, mới sáng không đi tu luyện, chạy tới chỗ ta làm gì?".
"Hì hì...".
Một thân hồng y, Tố Tâm nở nụ cười khả ái, chẳng cần ai mời thì đã chạy luôn vào bên trong phòng.
"Ngọc sư tỷ, có phải ngày mai sư tỷ sẽ đi gặp lão tông chủ không?".
"Ai nói cho ngươi biết đấy?".
"Châu sư tỷ nói a".
Tố Tâm rất đỗi hồn nhiên: "Ngọc sư tỷ, tất cả mọi người ai nấy cũng đều đang rất hâm mộ tỷ nha".
"Hâm mộ ta?".
"Đúng a. Mọi người nói ngay cả các vị trưởng lão còn chưa có ai bước vào cảnh giới trúc cơ, vậy mà Ngọc sư tỷ đã sắp thành tựu rồi. Bọn họ nói có Trúc Cơ đan, lại được đích thân lão tông chủ chỉ điểm, truyền dạy, khẳng định sư tỷ sẽ rất nhanh liền đột phá. Thậm chí có người còn nhận định tương lai lão tông chủ qua đời thì Ngọc sư tỷ sẽ trở thành tông chủ đời tiếp theo của Ma Thần Tông ta".
Ngọc Vô Tâm nghe xong chỉ cười nhạt, chẳng bình luận gì.
Một lũ tôm tép tầm nhìn thiển cận. Bọn họ nghĩ Trúc Cơ đan, đạo pháp của lão già Tạ Trường Thanh kia dễ lấy như vậy sao?
Tông chủ tương lai? Nếu không cẩn thận chỉ e sẽ phải làm nô lệ cả đời cho lão già Tạ Trường Thanh đó.
Tâm tư của Ngọc Vô Tâm, cái gọi lòng người sâu hiểm, một tiểu cô nương như Tố Tâm làm sao có thể nhìn ra được. Cô bé vẫn rất hồn nhiên nắm lấy bàn tay trắng tái của Ngọc Vô Tâm, xin xỏ: "Ngọc sư tỷ, mai mốt tỷ làm tông chủ nhớ đừng có quên Tố Tâm đấy. Tỷ nhất định phải cất nhắc Tố Tâm".
"Cất nhắc ngươi?" - Ngọc Vô Tâm cười hỏi - "Tại sao ta phải cất nhắc ngươi?".
"Ê ê ê...?!".
Tố Tâm cuống lên: "Ngọc sư tỷ! Ngọc sư tỷ! Chúng ta không phải tỷ muội tốt sao?!".
"Tỷ cũng thường nói đó, người trong Ma Thần Tông này ai cũng đều phải cảnh giác, tánh mạng bản thân tùy thời đều có thể bị ám hại. Tố Tâm phải làm chức cao thì người ta mới không dám hại Tố Tâm".
"Địa vị phải tương xứng thực lực, yếu như ngươi mà đòi chức vụ cao... mơ đi".
"Ngọc sư tỷ, tỷ đừng có bỏ mặc Tố Tâm...".
Tiểu cô nương tiếp tục quấn lấy Ngọc Vô Tâm, ra sức nài: "Coi như Tố Tâm cầu xin tỷ a...".
"Haizz...".
Ngọc Vô Tâm bị kéo tay, kêu nài đến nhức đầu. Nàng thở dài một hơi, cuối cùng thoả hiệp: "Được rồi được rồi, ngươi đừng có lôi kéo ta nữa".
"Nha đầu thối, phiền chết đi được...".
Sắc mặt Ngọc Vô Tâm trở nên nghiêm túc: "Tiểu nha đầu, muốn ta chiếu cố đúng không?".
"Đúng đúng!" Tố Tâm gật liền hai cái.
"Được rồi, ta thấy tiểu nha đầu ngươi lanh lợi khả ái, thường ngày lại hay bám theo ta như con chó con bám riết lấy chủ, nghĩ cũng thương tình. Yên tâm, sau này nếu ta lên làm tông chủ sẽ tận lực cất nhắc ngươi. Nhưng mà...".
"Tiểu nha đầu, ngươi phải biết trên đời không có bữa cơm nào miễn phí. Cho dù là thân tình tỷ muội thì cũng phải tính phí".
"Ngọc sư tỷ...".
"Đừng lo, ta tính rẻ thôi, không làm khó ngươi đâu".
"Ngọc sư tỷ, vậy... vậy tỷ muốn muội đưa cái gì? Muội không có nhiều linh thạch đâu." Tố Tâm e dè nói.
"Tiểu nha đầu ngươi không cần phải đưa ta thứ gì cả".
Ngọc Vô Tâm chốt hạ: "Điều kiện của ta rất đơn giản. Chỉ cần tiểu nha đầu nhắm mắt lại, đợi ta đếm đến ba, như vậy ta sẽ liền đặc biệt lưu tâm chiếu cố ngươi".
Hả? Chỉ đơn giản như vậy?
Tố Tâm cảm thấy nghi ngờ. Nàng hỏi lại: "Ngọc sư tỷ, vừa rồi có phải tỷ nói chỉ cần muội nhắm mắt, đợi tỷ đếm đến ba liền đồng ý cất nhắc muội không?".
"Ừm." Ngọc Vô Tâm gật đầu xác nhận.
"Chỉ đơn giản như vậy?".
"Ừm." Ngọc Vô Tâm lại gật đầu.
"Ngọc sư tỷ, không có làm Tố Tâm đau đấy chứ?".
"Đảm bảo không đau".
"Vậy... được rồi".
Tố Tâm suy đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn là quyết định làm theo. Cô bé nhắm mắt lại, chờ đếm.
"Một".
"Hai".
Sau hai tiếng đếm, Ngọc Vô Tâm đột nhiên cúi đầu, hôn lên miệng Tố Tâm. Càng đáng nói hơn nữa là nụ hôn này, nó không đơn thuần lướt qua, thoáng chốc liền thôi. Nó là một nụ hôn sâu.
Trước nụ hôn quá ngoài mong đợi ấy, Tố Tâm chỉ còn biết trợn mắt, toàn thân cứng đờ. Tâm trí cô bé lúc này trống rỗng. Theo thời gian, cô bé càng lúc càng thấy đầu óc quay cuồng. Rồi... Tố Tâm ngất xỉu.
"Ồ... Bị hạ rồi sao".
Ngọc Vô Tâm đem Tố Tâm buông ra, miệng nở một nụ cười tà dị. Nơi khoé môi nàng, nếu nhìn kỹ sẽ không khó để thấy được một ít máu tươi còn vương đọng...