Chương 472: Chấn Động Mười Phương (1)
Có thể thấy, nội lực chứa đựng bên trong lớn tới cỡ nào.
Mà, cần chi phải nhọc công đong đếm, ước lượng. Chỉ nhìn vào tràng cảnh lúc này thôi thì cũng đã quá đủ để đưa ra đáp án rồi.
Tiếng hét dài kia của Lăng Tiểu Ngư, đúng là ai cũng đều có thể nghe, nhưng nghe được bao lâu, bao nhiêu, câu trả lời lại tùy thuộc ở tu vi, năng lực của mỗi người.
Khi thanh âm ngập tràn oán hận nọ cất lên, nhiều người đã ngay lập tức liền bỏ mạng, kể cả khi bọn họ đang ở cách Lăng Tiểu Ngư cả ngàn dặm. Có phàm nhân, cũng có tu sĩ. Đầu tiên là luyện khí, trúc cơ, tiếp đến là vấn đỉnh, sau nữa thì là...
Phải, chân nhân - những tồn tại thuộc cấp bậc phía trên của tu tiên giới. Khởi điểm thì tất nhiên là từ mức tu vị sơ kỳ, ở tại Miên Thành.
Đã, và vẫn. Những tu sĩ của phe tứ đại tông môn, một phần trong số đó hiện đã vỡ nát linh quang phòng hộ, nguyên thần bị âm ba hủy diệt.
Thoáng chốc, ở tại Miên Thành, cấp bậc chân nhân sơ kỳ một mống cũng chẳng còn sót lại.
Tại sao bọn họ lại không chạy ư?
Thật ra, nếu mà lường trước được sự thể phát sinh, bọn họ chắc chắn sẽ chẳng nấn ná làm chi. Bọn họ làm sao có thể ngờ được Lăng Tiểu Ngư lại khủng bố tới như vậy, chỉ tiếng hét thôi cũng đủ để giết người.
Chạy?
Những kẻ đã chết, bọn họ căn bản là chạy không kịp.
Mà nói gì bọn họ, thậm chí ngay đến thần điểu Chu Tước còn chẳng kịp trở tay nữa là.
...
"Đây là thứ lực lượng gì lại khủng khiếp như vậy...".
Nội tâm còn chưa hết rung động, Chu Tước cấp tốc thúc động linh lực nơi thể nội. Nàng chỉ tay về phía Lăng Tiểu Ngư, miệng hô lớn:
"Phong!".
Tiếng hô của nàng vừa dứt thì một ngọn lửa màu đỏ cũng liền hiện ra. Nháy mắt sau, ngọn lửa biến thành biển lửa, đem sáu phương thiên địa xung quanh Lăng Tiểu Ngư cho phong bế lại.
Thần tình trầm trọng, Chu Tước xoay đầu nhìn đám người tứ đại tông môn, quát:
"Các ngươi lập tức rời khỏi đây!".
Đã đích thân thể nghiệm qua tiếng hét kinh thiên động địa của Lăng Tiểu Ngư, giờ phút này lại nghe Chu Tước quát lớn, nhìn thấy khuôn mặt trầm trọng của nàng, đám người tứ đại tông môn lý đâu lại còn chưa hiểu được vấn đề.
Cơ Thành Tử, Ân Diệt, Trương Dĩnh - Tần Ngọc, Phổ Minh - Phổ Hằng, bọn họ chẳng ai bảo ai, cả đám lập tức dẫn những môn nhân còn sống sót của mình chạy khỏi Miên Thành.
Dời mắt sang chỗ Gia Gia, Đồ Tam Nương, kiếm linh Thiên Tà, những người còn nán lại, Chu Tước lớn tiếng bảo: "Các ngươi cũng nên rời khỏi đây đi".
"Không!".
Rất dứt khoát, đứng bên dưới, Gia Gia đáp lại: "Ta không đi! Ta không đi!".
"Con chim kia! Ngươi mau thả Tiểu Ngư ra!".
Ngó thấy Gia Gia mang theo bảo vật hướng mình tấn công, Chu Tước không khỏi cau mày. Nàng vung tay phẩy mạnh.
"A...!".
...
"Tiểu oa oa!".
"Tiểu oa oa, ngươi sao rồi?!".
Vừa mới bị Chu Tước trấn áp, Gia Gia đã liền gượng dậy. Gạt Đồ Tam Nương sang một bên, nó lần nữa thúc động linh lực, nâng lên tử tinh cầu.
Rõ ràng, Gia Gia nó vẫn muốn cứu Lăng Tiểu Ngư.
Chỉ là... Chu Tước, nàng há có thể để Gia Gia nó tự do hành động?
Mới rồi, căn cứ vào cỗ lực lượng bất thường mà Lăng Tiểu Ngư bộc phát ra kia, Chu Tước dám khẳng định đấy tuyệt không thể nào là hậu thiên chi lực được. Khí tức ấy, nó vô cùng tang thương cổ lão, thậm chí so với lực lượng của nàng, cấp bậc ẩn ẩn còn muốn cao hơn.
"Hỗn mang chi lực", đấy là danh tự đầu tiên mà Chu Tước đã nghĩ đến. Nhưng rồi sau đó, nàng đã phải thay đổi suy nghĩ. Bởi lẽ so với hỗn mang chi lực, cỗ lực lượng kia ít nhiều vẫn có sai biệt. Thân là sinh mệnh do thiên địa thai nghén ở thuở sơ khai, Chu Tước nàng thừa đủ tri thức để phân định.
Nhưng, nếu không phải hỗn mang chi lực thì đấy là gì? Tại sao Chu Tước nàng lại vô pháp nhận ra?
"Bất kể có là gì thì thân thế kẻ này khẳng định cũng hết sức ghê gớm. Tuyệt không thể để hắn gây thương hại cho sinh linh được".
Mang theo ý nghĩ ấy, Chu Tước một lần nữa ra tay ngăn chặn Gia Gia.
Nhưng lần này, khi nàng vừa mới động thần niệm thì dị biến đã phát sinh. Khởi nguồn chính tại bên trong kết giới do nàng tạo ra.
...
"Oành!".
"Oành!".
"Oành...!!".
Liên tiếp là những tiếng nổ đinh tai vang lên.
Kết giới của Chu Tước vừa triển khai, tồn tại còn chưa được bao lâu, lúc này đã hoàn toàn sụp đổ. Thứ âm ba hủy diệt kia, nó lại một lần nữa truyền đi khắp tám hướng mười phương...