Chương 476: Thần Phật Đều Hiện (2)

Tiên Môn

Chương 476: Thần Phật Đều Hiện (2)

...

"Roẹt!".

"Roẹt!".

...

"Ầm!".

"Ầm!".

...

"Ầm!".

...

Cảnh tượng Miên Thành lúc này, thật không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả. Bầu trời thì tối đen như mực, sấm chớp ngập tràn; trong khi dưới đất... hố sâu, lửa đỏ, chúng càng lúc càng nhiều, càng ngày càng rộng.

Nhìn mọi thứ đang diễn ra, thần điểu Chu Tước lòng không khỏi nhói lên. Nàng đây là vì thương cho chúng sinh thiên hạ.

Trong lần thiên địa khởi lên đại sát niệm này, vô số sinh linh đã hoá thành cát bụi rồi...


"Ong!".

"Ong!".

Giữa lúc Chu Tước đang vì thương sinh mà thương xót thì cách nàng chỉ khoảng vài mươi bước chân, không gian bất chợt dấy lên một hồi ba động. Thoạt đầu Chu Tước đã ngỡ là do Lăng Tiểu Ngư, nhưng sau liền biết chẳng phải.

Đấy rành rành là một thông đạo không gian do người khai mở.

Thần tình ngưng trọng, Chu Tước tập trung quan sát...

Một hai giây bất quá, người khai mở thông đạo đã liền hiện ra. Trông y khá nhỏ, chỉ cao tầm bằng đứa bé chín mười tuổi, trên mình khoác một bộ cà sa, khí tức như có như không, rất là bất định.

Hình tướng người này rõ ràng xa lạ đối với Chu Tước. Nhất thời, trong nội tâm nàng không khỏi hiện lên nghi vấn.

"Chu Tước, đã lâu không gặp." Đương lúc Chu Tước ngờ vực, còn chưa tìm ra câu trả lời cho mình thì Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật đã hướng nàng chào hỏi. Xem dáng vẻ dường như đã từng quen biết.

Nhưng... Nếu thật quen biết thì tại sao Chu Tước lại chẳng nhận ra?

"Xin hỏi ngài là?".

Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật hé môi toan nói, nhưng lời vừa ra tới miệng thì y đã giữ lại. Giống như Chu Tước, y cũng đưa mắt nhìn sang phía bên trái.

Nơi ấy, cách độ vài mươi bước, lại một thông đạo không gian nữa đã vừa mới xuất hiện.

Kẻ đến không ai khác, quả đúng là chủ nhân của Vũ cảnh: Huyền Vũ.

Hướng phía Chu Tước, Huyền Vũ vừa đi vừa nói: "Diêu Hồng, đã lâu không gặp".

Không như thời điểm đối diện cùng Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật, Chu Tước đã ngay lập tức nhận ra thân phận của Huyền Vũ, thậm chí kể cả khi đối phương có xuất hiện trong một hình hài khác đi nữa.

"Diêu Hồng", danh tự ấy của Chu Tước nàng, xưa giờ chỉ có duy nhất một người gọi.

Tâm sinh hoan hỉ, thần điểu Chu Tước nắm lấy tay người vừa mới đến.

"Vũ, thật là ngươi?!".

"Ừm, là ta." Vũ điềm đạm đáp.

Đáp xong, nàng nhìn sang chỗ Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật, ý tứ dò xét.

Không nhiều lời, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật liền thi triển đạo thuật. Từ một "tiểu hoà thượng", thân thể y mau chóng phân thành hai nhân ảnh. Nhân ảnh thứ nhất cao hơn chín thước, đầu đội tử kim quán, lưng đeo đai ngọc, vai khoác chiến bào âm dương, trông cực kỳ uy dũng. Nhân ảnh thứ hai thấp hơn một chút, khoảng độ tám thước, mặc trường y màu xanh, phần áo bên tay phải có một hoạ tiết hình rồng, vô cùng sống động.

"Thương Long".

"Bạch Hổ".

Một trước một sau, Chu Tước, Huyền Vũ lần lượt gọi tên.

Nếu nói các nàng không có chút ngạc nhiên nào thì khẳng định là nói dối. Thực tế, các nàng đã. Có nghĩ thế nào các nàng cũng chẳng thể tưởng tượng được mình sẽ gặp lại cố nhân trong hình dạng thế kia.

Trong trận đại chiến năm đó, trừ bỏ Chu Tước ra thì ba đại linh thú còn lại là Thương Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ đều đã bị đánh vỡ nguyên thần, chỉ còn lại bản nguyên sinh mệnh chia nhau ẩn áu. Trải qua vô vàn tuế nguyệt, hôm nay gặp lại, thật không ngờ Thương Long, Bạch Hổ đã cùng nhau dung hợp, thêm nữa lại còn...

"Thương Long - Bạch Hổ." - Vũ hỏi - "Đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao ta lại cảm thấy khí tức của các ngươi hệt như phật đà?".

Đã biến lại thành hình dạng một tiểu hoà thượng, Thương Long - Bạch Hổ, cũng là Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật đáp: "Vũ, những gì ngươi thấy không giả. Chúng ta thật sự đã thành Phật".

Xét thấy tình cảnh trước mắt vốn không thích hợp để dông dài, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật chắp tay trước ngực, bày ra một kết giới. Kế đấy, từ trên người y, những hạt kim sắc tràn ra, phủ tràn kết giới.

Chừng như cũng hiểu được hành động của cố nhân, Chu Tước, Huyền Vũ cũng liền triển khai đạo thuật. Từ người các nàng, những hạt ánh sáng màu đỏ và màu đen cũng nhanh chóng phủ kín không gian.

...

Lát sau.

Chu Tước, Huyền Vũ, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật lần lượt thu hồi đạo thuật. Bây giờ bọn họ ai nấy đều đã tỏ tượng cố sự của đối phương.

Thì ra sau trận đại chiến năm đó, bản nguyên sinh mệnh cùa Thương Long và Bạch Hổ đã vô tình lưu lạc đến phật cảnh của Minh Lực Cao Vương Phật. Dựa vào duyên đó, hai người họ mới quyết định cùng nhau dung hợp rồi chiếu theo pháp môn tối thượng của Minh Lực Cao Vương Phật lưu lại mà tiến hành tu luyện, hoá ra pháp thể, cuối cùng đạt thành chánh quả, trở thành phật đà, lấy hiệu là Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật.

Lẽ dĩ nhiên, quá khứ của Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật, Chu Tước - Huyền Vũ có thể tỏ tường thì ký ức của hai người bọn họ, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật nay cũng đã biết. Chuyện về Lăng Tiểu Ngư, y đã rõ ràng.

Chuyển mắt nhìn thân ảnh đang được bao bọc trong cỗ năng lượng hai màu đen - trắng, xung quanh có một cặp hoàng lân thủ hộ, xa xa trên đỉnh đầu lại hiện hữu một thái cực đồ liên tục xoay tròn, truyền xuống năng lượng, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật khẽ cau mày:

"Nếu theo như dự ngôn kia thì người này quả là hung linh Thái cực, đại hoạ Song Ngư".

"Phải." Bên cạnh, Vũ nhẹ gật đầu.

Rồi chợt hỏi: "Các ngươi nói xem, Huyền Vũ ta liệu có trở thành đại hoạ như dự ngôn kia đề cập?".

Chả cần nghĩ ngợi chi, Chu Tước phủ định ngay: "Chuyện đó là không thể".

"Huyền Vũ ngươi cũng như ta đều là do Thiên Phụ Địa Mẫu thai nghén mà thành. Bảo hộ cho thương sinh, đấy là ý nghĩa tồn tại của chúng ta. Huyền Vũ ngươi làm sao có khả năng là mối hoạ với thương sinh được".

"Chu Tước nói không sai".

Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật cũng lên tiếng tán đồng: "Vũ, Lý Bất Tri kia cũng chỉ là người, thiên cơ lại há có khả năng nhìn rõ hết được".

"Vũ, chúng ta là thần linh, không cần phải bận tâm về dự ngôn ấy. Việc trước mắt chúng ta nên làm là ngăn chặn bậc chí tôn tới từ thiên ngoại này".

Nghe Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật nói, nỗi lo trong lòng Chu Tước mới vừa tạm lắng đã lại dâng cao:

"Minh Tôn, trước khi ngươi và Vũ đến ta cũng đã ra sức ngăn chặn, thế nhưng kết quả vẫn chẳng được gì. Ta thậm chí còn không thể tiếp cận được hắn. Thêm nữa bây giờ...".

Đảo mắt nhìn thiên địa, Chu Tước siết tay: "Các ngươi xem, Thiên Phụ Địa Mẫu đã khởi lên đại sát niệm. Lúc này chúng ta căn bản là không thể làm gì. Muốn cứu chúng sinh cũng là không thể...".

Những điều Chu Tước vừa nói, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật và Huyền Vũ dĩ nhiên đều tự mình hiểu được. Trong lúc thiên địa đang điều động lực lượng để tru diệt Lăng Tiểu Ngư đây, mấy người bọn họ thật là không thể can thiệp vào. Nếu mà can thiệp, e rằng hậu quả khó lường...

...

"Trước mắt chúng ta không thể, nhưng chốc lát nữa thì không hẳn".

Trong lúc cả Chu Tước và Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật đều đang cảm thấy bất đắc dĩ thì giọng của Vũ chợt cất lên.

Dạ nghi hoặc, Chu Tước hỏi: "Vũ, ý ngươi là gì? Lẽ nào ngươi có biện pháp?".

Thanh âm vẫn điềm đạm như cũ, thay vì trực tiếp trả lời thì Vũ lại quay sang Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật đặt câu hỏi: "Minh Tôn, ngươi quên tại sao mình lại thoát ra khỏi thiền định rồi ư?".

Mắt ánh tinh quang, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật rốt cuộc hiểu ra vấn đề. Y gật đầu: "Phải. Phải".