Chương 444: Tin Truyền Tám Hướng
Lăng Tiểu Ngư là quỷ diện nhân, Lăng Ngọc Yến bị giam tại Hình Đài, hôm nay thiên hạ ai cũng đều biết. Không riêng giới tu tiên luyện đạo mà đến cả thế tục phàm nhân hết thảy đều tường minh.
Không làm sao được khi mà mỗi ngày đều có đến hàng ngàn môn nhân chính giáo đi lan truyền tin tức?
Từ thôn làng cho tới thành trấn, rồi thậm chí cả những nơi thâm sơn cùng cốc, hầu như bất cứ chỗ nào cũng đều có dấu chân người chính đạo, hoặc nếu không thì cũng có dấu tích truyền âm phù lưu lại.
Phải công nhận, chuyến này Cơ Thành Tử thật là biết lo xa.
...
Giống như Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự, thời điểm nhận được tin tức Lăng Tiểu Ngư là quỷ diện nhân - kẻ đã gieo rắc tội ác, khuấy đảo tu tiên giới bấy lâu, các đại lực khác là Âm Phong Cốc, Bái Nguyệt Giáo, Thanh Khâu biệt quốc, Huyết Sát Giáo, hết thảy đều rất ngạc nhiên, thậm chí ngỡ ngàng.
Nhờ chuyện Hình Đài năm đó, cao tầng của bốn đại thế lực này đối với Lăng Tiểu Ngư ít nhiều cũng có nhận thức. Tất nhiên, việc hắn từng bị phế bỏ tu vi, hủy hoại đan điền, bọn họ không thể nào không biết.
Nhưng, chính vì biết rõ nên nghi hoặc mới lại càng nhiều. Trừ bỏ Thanh Khâu với hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ sớm đã tường minh ra thì ai nấy đều cảm thấy tin tức này rất rỗi khó tin.
Chỉ là, do tứ đại tông môn cùng truyền ra, há có thể không tin?
...
Tây Bắc nước Việt, sâu trong dãy núi Bạch Lộ...
Khoảng độ xế chiều, từ bên trong tổng đàn Huyết Sát Giáo, một thân ảnh chậm rãi đi ra.
Là nữ nhân. Nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, hai tay để trần, tóc buộc gọn gàng, trên trán có đeo một vòng vải, cũng màu đỏ nốt, kiểu cách thoạt nhìn rất có nét của nam nhân.
Hình dáng, khí chất là vậy, còn bằng như thân phận... "Dưới một người trên cả vạn người", đấy là những từ thích hợp để dùng.
...
"Tham kiến thánh nữ".
"Tham kiến thánh nữ".
Tại lối ra vào tổng đàn Huyết Sát Giáo, đám giáo chúng đảm trách việc canh phòng vừa trông thấy hồng y thiếu nữ đi tới thì trăm tên như một, toàn bộ đều cung kính cúi đầu.
Áo Lệ - kẻ đứng đầu tronh đội ngũ - tiến lên, hỏi: "Thánh nữ, người đang tính ra ngoài sao?".
Chân mày nhíu lại, Âm Tiểu Linh truy ngược: "Bổn thánh nữ muốn đi đâu, làm gì, cần phải báo với ngươi sao, Áo Lệ?".
Áo Lệ tức thì biến sắc: "Thuộc hạ lỡ lời, cúi mong thánh nữ tha tội".
"Mở cấm chế".
"Vâng".
Mới mở lời đã liền bị dội cho một gáo nước lạnh, Áo Lệ gan đâu còn dám chần chừ, vội vàng y lệnh thi hành. Lấy từ trong tay áo ra một tấm ngọc bài, nàng đưa về phía cấm chế.
Tức khắc, lớp ngụy trang liền biến mất, để lộ ra lối đi.
Âm Tiểu Linh chẳng nấn ná thêm nữa, nhanh chóng nhấc chân bước qua.
Đợi cho nàng đã đi, cấm chế đã đóng, Áo Lệ lúc này mới dám thở mạnh.
Bên cạnh nàng, một cô gái lên tiếng: "Áo Lệ tỷ, thánh nữ có khúc mắc gì với tỷ à?".
Áo Lệ lắc đầu: "Không có. Hôm qua ta và thánh nữ còn cùng nhau tản bộ".
"Vậy tại sao vừa rồi...?".
"Ta cũng không biết".
...
"Áo Lệ tỷ, có phải là vì tin tức mà bọn danh môn chính phái kia truyền ra không?".
"Chuyện này... cũng có thể lắm".
Áo Lệ hoàn toàn có lý do để tin vào điều ấy, rằng thái độ khác thường của Âm Tiểu Linh hôm nay là bởi do tin tức kia. Mối quan hệ giữa Âm Tiểu Linh và Lăng Tiểu Ngư, trong giáo hầu như tất cả đều biết...
...
...
Một khắc sau.
Thân ảnh Âm Tiểu Linh hiện đã vừa mới dừng lại. Không phải chủ ý mà do tác động từ bên ngoài.
Trước mặt nàng, một bóng dáng yêu kiều đang đứng đợi.
Nhìn nữ nhân mỹ lệ kia, Âm Tiểu Linh cấp tốc đem linh lực điều động, bộ dáng tùy thời ra tay.
Trán hằn lên mấy đạo hắc tuyến, trong bộ hắc y thêu thêu vẽ vẽ hình mấy con heo con nho nhỏ, Đồ Tam Nương cất tiếng: "Làm gì vậy? Muốn đánh mẫu thân à?".
"Mẫu thân, lần này người đừng mong có thể bắt giam con lại".
"Mạnh miệng quá nhỉ?".
Đồ Tam Nương xem thường: "Tu vi của con mới bất quá chân nhân cảnh trung kỳ, thần thông cao cấp luyện được cũng bất quá vài ba loại, con cho rằng có thể đánh lại ta?".
"Hừ. Ngay đến những món pháp bảo của con, y phục của con, hết thảy cũng đều là do ta đưa cho đấy".
Âm Tiểu Linh rất không đồng ý. Nàng đính chính: "Y phục là của con tự mua, có liên quan gì đến mẫu thân?".
"Thật à?".
Đồ Tam Nương ngờ vực, bèn tiến lại để nhìn cho kỹ.
Quan sát hồi lâu, nàng rốt cuộc cũng phải công nhận: "Bộ đồ này đúng không phải ta đưa cho con thật".
"Tiểu Linh, con kiếm ở đâu đấy?".
Đã quá quen với tính tình dở dở ương ương của mẫu thân mình nên Âm Tiểu Linh hoàn toàn miễn nhiễm. Nàng thúc động linh lực lướt đi. Nháy mắt, thân ảnh đã hoàn toàn khuất dạng.
"Đứa nhỏ này...".
Đồ Tam Nương có phần bất đắc dĩ. Sau một bước chân, cả người nàng cũng lập tức tiêu thất.