Chương 446: Quyết Định Của Đồ Tam Nương

Tiên Môn

Chương 446: Quyết Định Của Đồ Tam Nương

...

"Ong!".

"Ong!".

"Ong!".

...

"Ong!".

...

Bên trong kết giới, Âm Tiểu Linh không ngừng phát động công kích. Tần suất càng lúc càng dồn dập, lực lượng đánh ra cũng càng lúc càng tăng cao.

Nhưng dù vậy, bất kể lực đạo có tăng thêm bao nhiêu thì kết quả vẫn giống y như cũ, hết thảy đều vô dụng. Kết giới, no vẫn còn nguyên.

...

"Phù phù...".

"Phù... ù...".

Sức người có hạn, Âm Tiểu Linh đánh mãi rồi cũng mệt. Hiện giờ, sau khi linh lực bị tiêu hao quá nhiều thì nàng đã phải ngơi tay thở dốc.

Khẽ lắc đầu, Đồ Tam Nương truyền lời: "Bỏ cuộc đi. Với chút đạo hạnh của tiểu nha đầu con thì có công kích thêm mười ngày nửa tháng nữa cũng chả ích gì đâu".

"Ong!".

Một lần nữa, ý tứ của Đồ Tam Nương bị cắt ngang bởi một tiếng ngân chói tai.

Đó là câu trả lời của Âm Tiểu Linh. Nàng quyết không bỏ cuộc.

Bên trong thể nội linh lực lại được điều động, Âm Tiểu Linh xuất chưởng đánh lên kết giới.

"Ong!".

"Ong!".

...

"Tiểu nha đầu, con còn tính ngoan cố tới bao giờ nữa?".

"Đã biết là không thể lại còn cố làm, từ khi nào mà tiểu nha đầu con trở nên ngu ngốc như vầy rồi hả?!".

...

"Ha a a a...!!".

Đồ Tam Nương càng cố khuyên can thì bên trong kết giới, Âm Tiểu Linh càng thêm điên cuồng. Một cách bất chấp, nàng đem cả chân nguyên ra mà thiêu đốt.

Tiếp sau tiếng hét, nàng lại tiếp tục hướng kết giới tấn công. Một cách dồn dập.

...

"Tiểu nha đầu, con...!".

"Thật là tức chết ta mà!".

Biết nếu còn để tình trạng này tiếp diễn thì nữ nhi sớm muộn gì cũng sẽ tự thương tổn chính mình, Đồ Tam Nương bất đắc dĩ phải đem Tứ Hung Giới thu hồi.

Nhìn nhìn một lúc, nàng chợt hỏi, giọng rất nghiêm túc: "Trả lời ta. Con yêu hắn?".

Âm Tiểu Linh có hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng đáp: "Con không biết. Con chỉ biết là con nợ hắn".

"Nợ?" - Đồ Tam Nương liếc ngang - "Phải rồi. Là nợ tình a".

Xoay mặt sang hướng khác, Đồ Tam Nương chắp tay đặt hờ sau mông: "Tiểu nha đầu, nếu như hôm nay ta nhất quyết ngăn cản, không để con đi thì sao?".

Âm Tiểu Linh siết tay, cương quyết mà rằng: "Có chết con cũng phải đi".

Đồ Tam Nương xoay đầu lại, quan sát vài giây, cuối cùng thở dài: "Nữ sanh ngoại tộc. Đúng là nữ sanh ngoại tộc...".

"Câu cuối cùng: Trong lòng tiểu nha đầu con, Lăng Tiểu Ngư quan trọng hay mẫu thân quan trọng?".

"Cả hai đều quan trọng".

"Ai hơn ai kém?".

"Hiện giờ Lăng Tiểu Ngư mới là người cần con".

"Còn ta thì không chắc?".

Đồ Tam Nương rất không vừa ý. Nàng phản bác: "Tiểu nha đầu, con nói là Lăng Tiểu Ngư cần con sao? Tình thế lúc này của hắn, tiểu nha đầu con có thể trợ giúp được không?".

"Nên nhớ, nơi mà Lăng Ngọc Yến đang bị giam giữ là Hình Đài Thiên Kiếm. Mà Thiên Kiếm Môn là chỗ nào chứ? Bọn họ có Ngũ Đại Tiên Kiếm trấn môn đấy. Chỉ một mình Thiên Kiếm Môn bọn họ thôi cũng đã rất nguy hiểm rồi. Trong khi đó, thực tế, ở Thiên Kiếm Môn hiện giờ lại đâu chỉ có mỗi mấy huynh đệ Cơ Thành Tử. Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự, bọn chúng cũng có mặt a".

"Tiểu nha đầu, Thiên Kiếm Môn thời điểm này chính là long đàm hổ huyệt, một chân nhân trung kỳ như con thì làm được cái gì? Hả?".

Âm Tiểu Linh cúi đầu trầm mặc.

Những lời mẫu thân vừa nói, chúng đều là sự thật. Một chân nhân trung kỳ như Âm Tiểu Linh nàng chắc chắn sẽ chẳng giúp được gì, nàng biết chứ. Chỉ là...

"Mẫu thân, vậy người bảo con phải làm sao? Giống như mười năm trước, một lần nữa làm kẻ ngoài cuộc, trơ mắt đứng nhìn?".

Ngó thấy đôi mắt rưng rưng chừng sắp khóc của nữ nhi, Đồ Tam Nương kêu khổ không thôi.

"Kiềm chế một chút đi".

"Qua bên kia nói chuyện".

...

Dịch chuyển đến bên dưới một tàn cây rộng, Đồ Tam Nương nhìn nữ nhi hiện đã lau khô nước mắt, mở lời:

"Theo như tin tức đám danh môn chính phái kia truyền ra thì Lăng Tiểu Ngư chính là quỷ diện nhân - kẻ đã cướp của giết người, gieo rắc tội ác bấy lâu. Tiểu nha đầu, con có thật là muốn giúp hắn?".

"Con không tin hắn là người như vậy".

"Nhưng tin tức là do tứ đại tông môn chính giáo công bố a".

"Thì sao chứ?".

Âm Tiểu Linh xem thường: "Danh môn chính phái có được mấy kẻ tốt? Đa phần đều là những tên ngụy quân tử, giả nhân giả nghĩa. Năm đó, Huyết Linh Tông chúng ta còn không phải bị bọn chúng vu oan giá hoạ? Hàng vạn môn nhân vô tội bị thảm sát còn không phải do chúng xuống tay?"

"Bộp bộp bộp...".

Cùng với những cái vỗ tay, Đồ Tam Nương tán thưởng: "Nữ nhi, nói hay lắm!".

"Tiểu nha đầu con nói đúng. Cái đám danh môn chính phái kia, hết thảy đều chỉ là một đám ngụy quân tử, một lũ cặn bã mà thôi. Nhất là con cáo già Cơ Thành Tử kia. Lần này, tin tức là từ Thiên Kiếm Môn hắn truyền ra, khó mà tin được".

"Hmm... Trong chuyện này nhất định còn có ẩn tình. Nói không chừng là một âm mưu...".

"Soạt".

Trong lúc Đồ Tam Nương vẫn đang vân vê cằm ra vẻ suy tư thì đứng kế bên, Âm Tiểu Linh đã quỳ xuống.

"Tiểu Linh, con làm gì đấy?".

"Mẫu thân." - Âm Tiểu Linh ngước lên, cất tiếng khẩn cầu - "Đám danh môn chính phái kia nhất định sẽ thương hại Lăng Tiểu Ngư, xin mẫu thân hãy giúp hắn".

"Cái này... Cái này cũng đâu nhất định. Nói không chừng... Nói không chừng đây chỉ là hiểu lầm, một khi tiểu tử Lăng Tiểu Ngư kia xuất hiện, cùng đám danh môn chính phái đó đối chất, đưa ra bằng chứng chứng minh mình vô tội thì Lăng Ngọc Yến sẽ liền được trả tự do, tất cả đều sẽ được giải quyết. Tiểu Linh, tốt xấu gì thì tiểu tử đó cũng từng là đệ tử Thiên Kiếm. Đồng môn gặp mặt rất dễ nói chuyện a".

Vài giây trước còn vỗ tay tán dương, đồng tình với nữ nhi rằng danh môn chính phái chẳng có mấy người tốt, rất không đáng tin, thế mà vài giây sau, khi nữ nhi lên tiếng khẩn cầu đã liền lật lọng, bảo rằng sự thể sẽ dễ dàng được giải quyết, ngẫm thật... Vị giáo chủ Huyết Sát Giáo này cũng mâu thuẫn lắm thay. Ba phải, hẳn có vài phần.

"Mẫu thân...".

Chưa chịu bỏ cuộc, Âm Tiểu Linh tha thiết: "Con xin mẫu thân. Làm ơn...".

Giọng điệu thiết tha lại còn thêm cả đôi mắt ngấn lệ rưng rưng, khỏi phải nghĩ, lực sát thương quả to lớn vô cùng.

Trông nữ nhi như vậy, Đồ Tam Nương dẫu muốn cũng khó lòng từ chối. Nàng thở dài, thầm than: "Haizz... Xem ra đây là số mệnh, có muốn thay cũng thay không được".

"Tỷ tỷ à, năm đó tỷ giao Tiểu Linh lại cho muội, bảo muội phải thay tỷ chăm sóc nó, phải báo thù cho tỷ và Thiên Chiếu ca. Nay chuyện lại thành ra như vầy...".

Đem hình ảnh trong quá khứ xếp lại, Đồ Tam Nương hạ thân thấp xuống.

Nàng đặt tay lên đầu nữ nhi, hỏi: "Tiểu Linh, đây là mong muốn của con sao?".

Thanh âm lẫn thái độ của Đồ Tam Nương lúc này đều có đôi chút khác lạ, nhưng với tâm trạng hiện giờ, Âm Tiểu Linh nào còn tâm tư đâu đi để ý. Kèm với cái gật đầu khẳng định, nàng tha thiết: "Mẫu thân, xin hãy giúp hắn".

"Haizz...".

"Thôi được rồi. Ta đồng ý với con".

"Nào, tiểu nha đầu, còn quỳ làm gì? Mau đứng lên đi".

Nâng lên vạt áo, Đồ Tam Nương nhẹ nhàng lau nước mắt cho nữ nhi. Lau xong thì than thở: "Con gái lớn rồi thì không cần mẫu thân nữa. Sớm muộn gì cũng phải gả đi".

"Mẫu thân...".

"Được rồi, không cần nói".

...

Đi ra vài bước, trong tư thế quay lưng, Đồ Tam Nương khẽ giọng: "Tiểu Linh, chuyện của Lăng Tiểu Ngư ta sẽ tận lực giúp đỡ. Lăng Ngọc Yến kia ta cũng sẽ cố gắng cứu ra...".

"Mẫu thân, cảm ơn người... Cảm ơn người...".

"Đừng có vội cảm ơn. Ta còn chưa nói hết".

Đồ Tam Nương quay lại, thái độ nghiêm trang: "Tiểu Linh, Lăng Ngọc Yến ta có thể giúp con cứu ra, Lăng Tiểu Ngư ta cũng có thể thay con tìm kiếm, thông tri, nhưng... ta có điều kiện".