Chương 374: Tàn Sát

Tiên Môn

Chương 374: Tàn Sát

...

"Cổ Cổ, mạo phạm".

Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng cũng là lúc Lăng Tiểu Ngư triển khai hành động. Tương tự như đã làm với Thiên Hồ Nguyệt, Lăng Tiểu Ngư hắn điểm liền ba chỉ, kế đấy thì dùng pháp ấn áp lên ngực Thiên Hồ Cổ.

Xong xuôi hết thảy, lúc này hắn mới quay lại bảo Gia Gia - kẻ vẫn đang đứng đợi: "Tốt rồi. Gia Gia, bắt đầu phá giải cấm chế đi".

"Ừ".

Lăng Tiểu Ngư, Thiên Hồ Nguyệt lẫn Thiên Hồ Cổ, tất cả hiện đều đã có thể tự lo cho mình nên Gia Gia chẳng cần phải tốn công căn dặn làm gì. Nó nhanh chóng dùng thổ độn chi thuật tiến nhập lòng đất để bắt đầu phá giải cấm chế.

Cái quá trình này, tính ra còn nhanh hơn dự kiến rất nhiều. Mặc dù xét về kết cấu, độ phức tạp thì cấm chế ở đây vượt trội hơn hẳn cái phía bên ngoài, nhưng do đã bị năm tháng bào mòn, lại cộng thêm thái âm chi lực tàn phá nên không tốn bao nhiêu công sức thì Gia Gia nó đã thành công phá giải. Trước sau gộp lại, thời gian cùng lắm nửa canh giờ.

Thời điểm nó thu tay, vốn vẫn luôn chăm chú dõi theo từng cử chỉ, Lăng Tiểu Ngư liền lên tiếng: "Gia Gia, đã xong?".

"Phù... ù...".

Gia Gia trước thở phào một hơi, sau mới lấy vạt áo lau trán, đáp: "Xong rồi. Bây giờ ngươi có thể đem cái cửa đá này nâng lên".

"Tại sao ngươi không nâng luôn?".

Gia Gia trợn mắt: "Nó nặng lắm a".

Cái gì chứ? Bảo nó đem cánh cửa này nâng lên?

Suốt từ nãy giờ nó đã hao tâm tổn trí mà phá giải cấm chế rồi, giờ lại còn muốn nó làm việc tiếp? Đồng ý là Gia Gia nó cũng có chút trông đợi vào nguồn gốc thái âm chi lực kia, nhưng cần nhất thì vẫn là Lăng Tiểu Ngư hắn a. Muốn ăn thì hắn phải lăn vào đi chứ.

Dứt khoát không thèm đoái hoài gì đến, Gia Gia phủi mông nhường lối, vừa đi vừa lầm bầm trong miệng: "Có mỗi cánh cửa thôi mà cũng đùn đẩy...".

...

"Hừm...".

Bị người chê trách, Lăng Tiểu Ngư khó tránh cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn dùng tay che miệng, hắng nhẹ một tiếng. Sau đấy, tất nhiên là hắn chẳng mở lời sai khiến hay là nhờ vả ai nữa. Thay vào đó, hắn tự mình làm.

Đặt tay lên lớp cửa đá trước mặt, hắn bắt đầu thôi động linh lực.

Cánh cửa này thật sự rất nặng, chỉ với sức người bình thường căn bản là vô pháp khai thông. Muốn mở, ước tính tối thiểu cũng phải là tu sĩ chân nhân sơ kỳ trở lên. Mà điều kiện ấy thì... Lăng Tiểu Ngư hắn đương nhiên dư sức đáp ứng. Vậy nên việc hắn dễ dàng nâng lên cánh cửa đá, nó chả có gì đáng nói. Rất đỗi bình thường. Nên bận tâm chăng là khung cảnh hiện ra phía sau cánh cửa...

Quả đúng như những gì mà Lăng Tiểu Ngư hắn đã lo ngại, khung cảnh phía sau, nó cũng giống y hệt như trước đó. Những bộ xương, chúng đang hiện diện. Nếu có gì khác thì đấy là số lượng, là cấp bậc.

Không gian cửa động thứ hai này, phải nói là rất rộng. Số lượng xương cốt, nó cũng rất lớn, ngàn bộ là ít. Và tất nhiên, những bộ xương này, chúng chẳng hề nằm im. Ngay khi đám người Lăng Tiểu Ngư hắn bước qua khỏi lớp cửa đá kia thì bọn chúng đã lập tức cựa quậy hết rồi.

Dưới sự dẫn dắt của mười ba bộ xương có khí tức ước chừng chân nhân cảnh trung kỳ, tất cả đều đang lăm lăm khí giới, miệng hô liên tục "Kẻ xâm nhập, giết!".

...

"Wow... Người chết ở đâu ra mà xương xẩu nhiều dữ vầy nè".

Gia Gia nhìn đông ngó tây một lúc, cuối cùng mới báo lại cho Lăng Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư, ta đếm rồi. Có tổng cộng một ngàn hai trăm lẻ chín bộ xương, trong số đó có mười ba bộ xương phát ra khí tức tương đương với tu sĩ chân nhân cảnh trung kỳ".

Bên cạnh, Lăng Tiểu Ngư gật đầu: "Ta biết rồi".

"Vậy giờ ngươi tính thế nào?".

Lăng Tiểu Ngư liếc qua đám cốt binh hiện đã hàng ngũ chỉnh tề, đáp: "Ngươi cho rằng có thể nói chuyện với bọn họ được sao?".

Lăng Tiểu Ngư hắn đã quan sát kỹ rồi. Đội quân xương cốt trước mặt, bọn chúng không hề có khí tức sinh mệnh, vốn dĩ vật chết. Xem phản ứng của chúng, gần như chắc chắn là chẳng có suy nghĩ, cảm xúc. "Giết chết bất kỳ kẻ nào dám xâm nhập", đấy có lẽ là ý niệm duy nhất của bọn chúng.

Như thế thì làm sao nói chuyện được?

Thanh âm hờ hững, Lăng Tiểu Ngư nói: "Gia Gia, chúng ta dọn sạch đi".

"Tốt".

Hơn ngàn cốt binh, nghe thì đông đảo hoành tráng, nhưng trong mắt một nhân vật như Gia Gia thì kỳ thực chả đáng gì. Có tí cân lượng, hoạ may mười ba bộ xương dẫn đầu kia. Chỉ có điều là... Chân nhân trung kỳ, cảnh giới ấy còn lâu mới đủ ngăn được bước chân của Gia Gia nó. Nên nhớ, sức mạnh của nó sớm đã tương đương tu sĩ chân nhân hậu kỳ rồi a.

Cảnh giới càng lên cao thì mức chênh lệch càng lớn. Chân nhân trung kỳ và chân nhân hậu kỳ, nghe thì gần đấy, tuy nhiên thực tế, sức mạnh lại cách xa nhau rất nhiều. Đừng nói chỉ mười ba tên, dù có là hai mươi ba tên nó cũng chả ngán đâu.

Tử tinh cầu mau chóng được gọi ra, Gia Gia đề thăng khí tức, xung phong lao lên chém giết.

Nhẹ nhếch môi, còn lại phía sau, Lăng Tiểu Ngư cũng phóng mình tới trước. Nơi lòng bàn tay phải hắn, dấu ấn hắc ngư sáng lên. Một hắc thủ tức thì xuất hiện.

...

"Keng!".

"Keng!".

...

"Hây a a...!".

"Da a...!".

...

"Keng! Keng!".

"Phốc!".

"Phốc!".

...

Cuộc chiến diễn ra đúng như dự kiến, thế trận hoàn toàn nghiêng về một phía. Giữa ngàn cốt binh, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia cứ thế xông thẳng vào, thẳng tay chém chết. Đông, tây, nam, bắc, không cần biết là phương nào, hễ phàm có cốt binh thì bọn họ liền tiêu diệt. Với Gia Gia, thứ nó dựa vào là viên tử tinh cầu trong tay; còn với Lăng Tiểu Ngư, công cụ chẳng đâu khác ngoài hắc thủ của chính bản thân hắn.

Nếu như đem so sánh, không khó để nhận ra rằng phương thức giết người của Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia là hoàn toàn khác biệt. Nếu như Gia Gia đa phần dùng đạo thuật thì Lăng Tiểu Ngư, hắn lại luôn chọn cách trực tiếp nhất. Những cốt binh bị tiêu diệt, tất thảy đều là gục ngã dưới hắc thủ của hắn.

Quyền đầu, thủ chưởng, nhưng chủ yếu vẫn là trảo thủ.

Hung mãnh, thô bạo, hắc trảo của hắn đi tới đâu là cốt binh gãy nát tới đấy. Thủ đoạn thoạt trông có phần tàn độc. Nếu so chính giáo, cách hắn ra tay lại giống phường tà đạo hơn.

"Nhất thức đoạt mệnh, xuất chiêu âm độc như vậy... Xem ra hắn thực chả phải thứ tốt lành gì." Im lặng quan sát một hồi, Thiên Hồ Nguyệt chợt hé môi nhận xét

Kế bên, Thiên Hồ Cổ nghe vậy mới nói: "Nhị tỷ, dù sao đám xương cốt kia cũng đâu có sinh mệnh".

"Như nhau cả thôi".

Thiên Hồ Nguyệt vẫn như cũ, bảo trì quan điểm: "Cổ Cổ, muội nhìn xem. Cái cách hắn ra chiêu, thần thái của hắn, đấy rành rành là của một ác nhân. Người tốt chẳng ai như thế cả".

"Nhưng mà...".

"Cổ Cổ, muội vẫn còn nghĩ tốt cho hắn ư?".

"Muội... muội không có".

Kèm với cái nắm tay, Thiên Hồ Nguyệt căn dặn: "Cổ Cổ, hắn đã không còn là kẻ năm đó mà chúng ta gặp nữa đâu. Cho dù hắn thực không có ý tổn hại chúng ta đi nữa thì chúng ta cũng nên cẩn trọng. Hắn không phải bằng hữu".

Không phải bằng hữu nữa ư?

Thiên Hồ Cổ thầm tự hỏi, trong một khoảnh khắc, chẳng hiểu sao lòng nàng lại chợt như có chút gì chua xót.

Người năm ấy, vị ca ca hiền lành đã tiến tới an ủi nàng khi nàng bị người xua đuổi, rồi mua cho nàng kẹo hồ lô, y đã thật sự biến mất rồi ư?

"Lăng Tiểu Ngư, tại sao ngươi lại trở nên như vầy?".

"Rốt cuộc là tại sao chứ...".