Chương 384: Mong Ước Ấy

Tiên Môn

Chương 384: Mong Ước Ấy

"Tiểu Ngư ngươi đừng có dùng ánh mắt ngờ vực đó nhìn ta. Lời ta nói đều là sự thật".

Gia Gia liến thoắng phân trần.

"Lúc nãy ngươi cũng đi sát ngay bên cạnh ta mà. Ngươi phải thấy linh nhãn của ta lúc nào cũng mở chứ. Ta đã rất rất tập trung tra xét. Không dò được cơ quan nhân, đấy chẳng phải lỗi của ta".

Cánh tay nhỏ nhắn hết chỉ trái rồi lại chỉ phải, Gia Gia bảo: "Căn nguyên có thể là đến từ thái âm chi lực ở đây quá dày, khiến cho linh nhãn của ta bị ảnh hưởng; hoặc cũng có thể là do cơ quan nhân này có cấu tạo đặc biệt, đã che mắt ta; hoặc cũng có thể do trận pháp đặt ở bên trong ngực cơ quan nhân... Tóm lại là có rất nhiều khả năng".

"Tiểu Ngư, ngươi phải biết cái chỗ này đã tồn tại rất lâu, đã qua không biết bao nhiêu năm tháng rồi. Kẻ đã xây lên chỗ này, lúc còn tại thế khẳng định là có pháp lực thông thiên triệt địa, cảnh giới chỉ sợ là thần tiên cấp bậc. Thủ đoạn của hắn, một Gia Gia bé nhỏ như ta làm sao mà lường hết cho được...".

Một câu rồi lại một câu, Gia Gia thực đã nói rất nhiều. Và may là tất cả chúng đều đã không lãng phí.

Lăng Tiểu Ngư, hắn nghe, và hiểu được.

Trầm ngâm tiếp nhận, hắn khẽ gật đầu: "Hmm... Gia Gia ngươi nói không phải không có lý. Mặc dù đã trải qua vô vàn tuế nguyệt, nhưng thủ đoạn của kẻ kiến tạo nên nơi này thực cũng chẳng phải chuyện đùa. Cấm chế, cạm bẫy, vài ba cái bị hư hại không đồng nghĩa tất cả đều đã hư hại...".

"Được rồi Gia Gia, chúng ta hãy kiểm tra một chút".

"Kiểm tra?".

"Tài liệu luyện chế, cấu tạo của cơ quan nhân, tâm trận bên trong nó, lớp đất đá ở đoạn thông đạo này...".

"Tiểu Ngư, ngươi có phải là muốn tra xét căn nguyên đã khiến linh nhãn của ta bị ảnh hưởng không?".

"Cứ cho là vậy đi".

Tùy tiện ném cho Gia Gia một câu như vậy, Lăng Tiểu Ngư quay lại phía sau nhìn Thiên Hồ Nguyệt, bảo: "Nguyệt cô nương, sao cô nương không giúp chúng ta một tay nhỉ?".

"Lăng Tiểu Ngư ngươi lợi hại như vậy, cần gì một nữ nhân chân yếu tay mềm như ta hỗ trợ".

Lăng Tiểu Ngư nghe xong thì cười nhạt: "Nguyệt cô nương, ta đang tra xét, không phải đánh nhau".

"Nguyệt cô nương tốt xấu gì cũng là công chúa Thanh Khâu, một đại nhân vật của yêu giới, nhân sinh trải nghiệm khẳng định đã nhiều. So với Nguyệt cô nương, tri thức hạn hẹp của một tên nhân loại tiểu tốt vô danh như ta há có thể so bì?".

Được người tâng bốc là vậy, thế nhưng Thiên Hồ Nguyệt chả thấy sướng vui chút nào. Trái lại, nàng đã hừ khẽ một tiếng.

Có điều, sau cái ngoảnh mặt xem thường, qua tiếp vài giây, Thiên Hồ Nguyệt nàng rốt cuộc cũng đã thoả hiệp, đồng ý trợ giúp Lăng Tiểu Ngư tra xét.

Coi bộ đối với nữ nhân, khen ngợi chưa bao giờ là xấu. Tác dụng không nhiều thì cũng có ít.

...

Cơ quan nhân, các lớp đất đá, rồi cả thái âm chi lực, hầu như tất cả đều được đội ngũ bốn người của Lăng Tiểu Ngư tỉ mỉ kiểm tra qua. Tất nhiên đã tính luôn cả phần Thiên Hồ Cổ, mặc dù đóng góp của nàng vốn chả đáng bao nhiêu.

Qua tầm chục phút, Thiên Hồ Cổ cuối cùng thu tay, hướng tỷ tỷ mình hỏi: "Nhị tỷ, có tra ra được gì không?".

Thiên Hồ Nguyệt đem viên đá đang cầm trên tay thả xuống, nhẹ lắc đầu.

Vừa lúc, giọng Lăng Tiểu Ngư truyền tới: "Nguyệt cô nương, không thu được chút thông tin nào sao?".

Thiên Hồ Nguyệt xoay đầu ngó qua, đáp: "Lớp đất đá chỗ này, chất liệu so với đoạn trước thông đạo đích xác có điểm sai biệt, nhưng là rất ít. Ta không nghĩ một chút khác biệt này lại đủ khả năng ảnh hưởng đến linh nhãn của Gia Gia".

Lăng Tiểu Ngư nghe xong, chẳng bình luận gì. Hắn quay sang hỏi Gia Gia: "Gia Gia, ngươi thì sao?".

"Hmm...".

Thanh âm kéo dài, Gia Gia nói trong khi hai mắt vẫn nhìn chằm cơ quan nhân hiện đã tàn khuyết nằm ngay trước mặt: "Tài liệu tạo ra cơ quan nhân này rất kỳ lạ, ta chưa thấy qua bao giờ. Trận pháp bên trong cũng là như vậy, hết sức phức tạp. Hmm... Nếu không phải bị tuế nguyệt chôn vùi, lại chịu ảnh hưởng của thái âm chi lực, e rằng năm mười tên Lăng Tiểu Ngư như ngươi cộng lại cũng chưa chắc làm gì được nó a".

Lăng Tiểu Ngư không phủ nhận. Hắn thừa hiểu đấy là sự thật.

Chân nhân cảnh hậu kỳ, trong thời đại này có thể là cường giả đỉnh cấp thật, nhưng ở năm tháng xa xưa... chỉ sợ cũng bất quá hạng tép riu mà thôi.

Gác chuyện quá khứ qua một bên, hắn hỏi tiếp: "Vậy theo Gia Gia ngươi thì chính tài liệu luyện chế cơ quan nhân đã làm ảnh hưởng đến linh nhãn của ngươi?".

"Cái này... ta cũng không chắc".

Gia Gia bổ sung thêm: "Tiểu Ngư, trận pháp bên trong cơ quan nhân đã bị ngươi phá hủy rồi, ta không có cơ sở để kiểm chứng được nữa".

...


"Tra xét cả buổi... xem ra cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng".

Đối với một chút tin tức thu được, Lăng Tiểu Ngư thật sự là rất không vừa ý. Nhưng, thất vọng thì thất vọng, hắn có thể làm được gì đây? Cũng đâu thể cứ ngồi đây thử nghiệm hoặc lui về tìm hiểu.

Nguồn gốc thái âm chi lực đã cận kề trước mắt hắn rồi. Nó chỉ nằm quanh quẩn trong sáu thông đạo này thôi...


"Trên đời này, có thứ gì đạt được lại không phải trả giá... Nếu cứ e sợ, chần chừ, có khi chính ta sẽ để vuột mất cơ hội".

"Hung hiểm? Lăng Tiểu Ngư ta tiếp nhận".

Tâm ý đã quyết, Lăng Tiểu Ngư nhẹ siết nấm tay, nhìn về phía trước mà nói: "Gia Gia, chúng ta đi tiếp".

Đi tiếp?

Gia Gia nghi hoặc: "Tiểu Ngư, ý ngươi là tiếp tục tiến vào bên trong?".

"Phải".

"Nhưng mà sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta vẫn chưa biết thứ gì đã tác động đến linh nhãn của ta".

"Ta biết là sẽ có nguy hiểm. Nhưng nguồn gốc thái âm chi lực kia là thứ đáng để mạo hiểm".

Trong quá trình thăm dò cổ động, hoặc cũng có lẽ là mộ địa này, Lăng Tiểu Ngư hắn đã quan sát rất kỹ. Không khó để hắn nhận ra số lượng dồi dào của thái âm chi lực được phát tán. Chính nó đã đem cấm chế phá hủy, đã đem xương cốt, binh khí, cấu tạo địa chất nơi này cải biến.

Nên nhớ, nơi này vốn chẳng nhỏ. Cấm chế, xương cốt, và nhất là các lớp cấm chế, chúng cũng chẳng phải loại tầm thường. Ấy vậy mà hầu như hết thảy đều chịu khuất phục trước thái âm chi lực. Thậm chí rất có thể đây còn không phải do thái âm chi lực "cố tình" tác động. Nói không chừng tất cả chỉ là vô tình bị ảnh hưởng.

Lại nói, trừ bỏ số lượng thì chất lượng của thái âm chi lực nơi đây, phẩm cấp cũng rất cao. Khá là tinh thuần.

Chung quy lại, nó đáng để mạo hiểm.

Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại. Lăng Tiểu Ngư nguyện ý mạo hiểm, điều đó không đồng nghĩa là người khác cũng sẽ như vậy. Gia Gia có thể miễn bàn, nhưng còn hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ?

Hiếu kỳ, tỷ muội các nàng đích xác là có. Nhưng so với sự tò mò, các nàng để ý tới tính mạng của mình hơn. Nhất là Thiên Hồ Nguyệt.

Từ thời điểm nhìn thấy các thông đạo, Thiên Hồ Nguyệt đã liền cảm thấy bất an. Cho tới lúc này, cái cảm giác ấy vẫn chưa chút nào thuyên giảm, trái lại, nó càng lúc càng trỗi lên mãnh mẽ hơn.

Tiếp tục tiến sâu, Thiên Hồ Nguyệt thực tình chẳng muốn. Nàng chỉ mong sao có thể nhanh chóng thoát ra khỏi nơi này. Ngặt nỗi... quyết định lại không do nàng.

"Lăng Tiểu Ngư".

Sau một thoáng đắn đo, Thiên Hồ Nguyệt cuối cùng cũng đã lên tiếng. Nàng hé môi, toan nói tiếp thì ở đằng trước, Lăng Tiểu Ngư đưa tay cản lại.

Hắn bảo: "Nguyệt cô nương, ta biết cô nương muốn nói gì. Nhưng xin lỗi, ta không thể để tỷ muội cô nương rời đi lúc này".

"Nhưng thực lực Cổ Cổ mới chỉ ngang ngửa chân nhân sơ kỳ, những mối nguy ở đây là quá sức với nó".

"Vậy thì Nguyệt cô nương nên tập trung bảo hộ cho nàng".

"Lăng Tiểu Ngư...".

"Cô nương không cần nói nữa. Ta sẽ không đổi ý đâu. Trước khi lấy được thứ ta tìm kiếm, ta cần tỷ muội cô nương ở bên cạnh để tránh điều vạn nhất".

Trước thái độ cứng rắn của Lăng Tiểu Ngư, Thiên Hồ Nguyệt tự biết muốn thuyết phục Lăng Tiểu Ngư căn bản là điều không thể. Bất lực, nàng cắn bờ môi, tức khí mà mắng chửi:

"Đồ tiểu nhân! Tham lam! Ích kỷ!".

"Lăng Tiểu Ngư ngươi khiến ta ghê tởm!".

...

"Tham lam? Ích kỷ?".

Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu: "Lăng Tiểu Ngư ta có thể là người rất ích kỷ, nhưng còn tham lam... ta không nghĩ thế đâu".

Nói xong, Lăng Tiểu Ngư xoay gót, trong đôi mắt chợt như có chút gì đó nhớ nhung, buồn bã...

Tham lam ư?

Lăng Tiểu Ngư hắn nào có đòi hỏi, có truy tìm một điều gì lớn lao. Mong ước của hắn, nó nhỏ nhoi lắm. Hắn chỉ muốn được trở về những ngày xưa ấy. Những năm tháng ngây thơ vụng dại ở Đào Hoa thôn... Khi đó, hắn ngày ngày đều có thể ở bên cạnh Yến cô cô, đêm đêm đều được nàng xoa đầu, kể chuyện... Rồi, cả Dương Tiểu Ngọc nữa. Hắn có thể san sẻ với nàng những mẩu chuyện buồn vui, cùng nàng đuổi hoa bắt bướm, vui đùa trên những thảm cỏ xanh ngát...

Hắn muốn được khóc. Hắn muốn được cười... Giống như trước...


p/s: Mình đang dọn đồ, chuẩn bị chuyển lên Đà Lạt sống. Viết ít là vì vậy.
Từ lâu rồi muốn đi Đà Lạt, nhưng hiếm khi có dịp. Nay đánh liều một chuyến... Nhịp sống hối hả, mình sợ cứ mãi chần chừ, cuối cùng lại bị cuốn luôn vào guồng quay, chẳng thoát ra nổi... Mình nghe nói Đà Lạt đẹp lắm, thơ mộng lắm, nhưng hơi buồn. Ừ thì buồn, chẳng sao cả. Đối với mình một chút buồn, một chút tĩnh lặng có khi lại hay...