Chương 350: Thần Thông Ra Hết (2)
Thành kiến thì hắn chả có thành kiến. Oán giận? Hắn cũng chả có gì để phải oán giận. Trở nên hung hăng, hơi hướng điên cuồng, hết thảy chỉ đơn giản vì hắn cảm thấy phấn khích thế thôi.
Kể từ khi phải rời khỏi tiên môn, trải hơn mười năm phiêu bạt hồng trần, Lăng Tiểu Ngư hắn nào đã kinh qua một trận chiến ác liệt giống vầy?
Không. Hắn chưa từng. Những kẻ hắn đối mặt, chết dưới tay hắn, nếu không phải thế tục phàm nhân thì cũng chỉ là hạng tu sĩ tầm thường, hạng yêu ma trung lưu, hạ đẳng. Một đại yêu như Thiên Hồ Nguyệt ư? Lần đầu tiên đấy.
Trong đời Lăng Tiểu Ngư hắn, tính đến hôm nay, đây có lẽ là trận chiến mang lại nhiều cảm xúc tích cực nhất. Thân phận đại yêu của Thiên Hồ Nguyệt, tu vi thâm hậu cùng những món pháp bảo chứa đựng uy năng của nàng, chúng khiến hắn rất phấn khích.
Đây... có lẽ là niềm vui khi gặp được một đối thủ xứng tầm đi.
Thế đấy. Lần đầu tiên Lăng Tiểu Ngư mới cảm nhận được niềm vui đích thực của một chiến binh, thử hỏi làm sao hắn có thể nghe lời hô gọi của Thiên Hồ Cổ mà bỏ qua được?
Sẽ rất có lỗi với cảm xúc của bản thân đấy.
Tin tức nơi hắc sắc linh quả được hái ư?
Thắng được Thiên Hồ Nguyệt tự khắc sẽ biết.
Cho mình thêm một lý do, Lăng Tiểu Ngư "vui vẻ" tiếp tục cùng Thiên Hồ Nguyệt kéo dài cuộc chiến.
...
"Keng!".
"Keng! Keng!".
...
"Keng!".
"Keng!".
...
"Chết tiệt!".
Sau một đỗi giao tranh quyết liệt, rốt cuộc thì trong hai chiến binh cũng đã có một người phải thay đổi suy nghĩ, chẳng muốn để tình trạng hiện tại kéo dài thêm nữa. Và người đó không phải Lăng Tiểu Ngư. Thiên Hồ Nguyệt, nàng mới là kẻ vừa âm thầm thốt lên hai chữ "Chết tiệt" kia.
Thú thật là nàng đã rất ngạc nhiên. Nàng không lý giải được tại sao Lăng Tiểu Ngư lại có thể ghê gớm tới bậc này.
Vốn dĩ nàng cho rằng với bí thuật tu luyện thần diệu của hoàng tộc Thiên Hồ, dựa vào nguồn lực lượng dồi dào hơn xa tu sĩ đồng cấp khác, Thiên Hồ Nguyệt nàng chỉ cần kéo dài thời gian, đợi khi đối phương bắt đầu suy yếu thì chiến thắng sẽ tự khắc thuộc về mình. Ai mà ngờ...
Càng đánh, Lăng Tiểu Ngư hắn lại càng mạnh. Lực lượng hắn tung ra chẳng những không chút nào suy giảm mà còn trở nên hung bạo hơn, dữ dội hơn... Đây là khái niệm gì vậy?
Lực lượng của Lăng Tiểu Ngư, nó làm sao lại dồi dào tới như vậy?
Rốt cuộc thì Thiên Hồ Nguyệt nàng và hắn, kẻ nào mới là yêu tộc?
Thiên Hồ Nguyệt có rất nhiều nghi vấn cần được giải đáp. Theo khía cạnh nào đó, nàng quả đã bị Lăng Tiểu Ngư hấp dẫn.
Nếu như lúc nãy, đối với Lăng Tiểu Ngư Thiên Hồ Nhuyệt chỉ muốn lập tức giết quách đi thì hiện giờ, nàng đã có thêm một ý nghĩ khác. Mổ xẻ mọi bí mật của Lăng Tiểu Ngư trước khi đưa hắn xuống trình diện Diêm vương.
...
"Keng!".
Mượn dư lực từ đòn va chạm để thoái lui về phía sau, Thiên Hồ Nguyệt chủ động tạm dừng cuộc chiến.
Thấy vậy, Lăng Tiểu Ngư mới mất hứng, hỏi: "Nguyệt cô nương, sao vậy?".
Thiên Hồ Nguyệt im lặng vài giây, rồi mới nói: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi hẳn đã không còn là nhân loại đơn thuần nữa".
"Không phải nhân loại?".
Lăng Tiểu Ngư cười nhạt: "Nếu ta không còn là nhân loại, vậy Nguyệt cô nương thử nói xem, Lăng Tiểu Ngư ta bây giờ là gì?".
"Cái đó thì phải đợi ta sưu hồn ngươi rồi mới biết".
"Sưu hồn? Nói vậy nghĩa là Nguyệt cô nương vẫn tự tin thắng được ta?".
Lần này thì Thiên Hồ Nguyệt không đáp. Thay vào đó, nàng muốn dùng hành động để chứng minh. Và việc đầu tiên mà nàng làm, đó là đem Linh Ngục Trường Qua thu vào thể nội.
Tiếp đấy, dưới sự chăm chú của Lăng Tiểu Ngư, nàng bắt đầu chuyển đổi hình dạng.
Trên mặt nàng, những sợi lông màu trắng nhanh chóng hiện ra, loáng cái đã phủ đầy hai má. Tay chân, mình mẩy cũng là như vậy, bạch mao trải đầy...
Nói thì chậm nhưng thực tế, mọi thứ lại xảy ra nhanh vô cùng. Từ lúc Thiên Hồ Nguyệt bắt đầu biến đổi cho tới khi chính thức hoá thành lục vĩ yêu hồ, thời gian bất quá vài ba nhịp thở.
"Nhị tỷ!" - Được bao bọc bởi sáu tấm linh thuẫn màu đen, Thiên Hồ Cổ trông thấy nhị tỷ mình đã lộ ra nguyên hình thì lo lắng kêu lên - "Nhị tỷ! Dừng lại đi!!".
Giờ phút này đây, nội tâm Thiên Hồ Cổ thật sự đã gấp lắm rồi. Cùng là yêu loại, cùng mang huyết mạch hoàng tộc Thiên Hồ, Thiên Hồ Cổ nàng há đâu lại không hiểu hành vi của tỷ tỷ có ý nghĩa gì.
Nhị tỷ nàng đã tất tay rồi!
"Nhị tỷ! Hãy dừng lại đi! Muội xin tỷ...!".
"Grào... ào... ào...!!".
Thiên Hồ Cổ chưa thốt lời cầu xin còn đỡ, mới vừa nói xong, một tiếng gào đinh tai liền cất lên.
Thiên Hồ Nguyệt, nàng đang tức giận.
Nàng không hiểu tại sao muội muội lại vì Lăng Tiểu Ngư mà bận tâm nhiều như vậy. Hắn ta là cái gì chứ? Bất quá một tên nhân loại.
Nhân - yêu hữu biệt, từ xưa tới nay vẫn là hai thái cực đối nghịch nhau. Người giết yêu, yêu ăn người vốn nào phải chuyện hiếm hoi gì. Đáng ra, trên cương vị một thành viên hoàng tộc Thiên Hồ, muội muội nàng nên đặt lợi ích của bộ tộc, của yêu giới lên trên hết mới đúng. Đằng này...
Vì an nguy của Lăng Tiểu Ngư mà thốt lời cầu xin?
"Lăng Tiểu Ngư, ngươi nhất định phải chết!".
Vì bản thân, cũng là vì muốn tốt cho muội muội, Thiên Hồ Nguyệt càng thêm hạ quyết tâm. Trong hình hài một lục vĩ yêu hồ thân cao hơn ba mươi thước, nàng vung yêu trảo nhắm Lăng Tiểu Ngư đánh tới.
"Grào... ào...!!".
...
"Nhân loại! Ngươi chạy đi đâu!".
Vừa lách mình tránh đi yêu trảo, Lăng Tiểu Ngư đã liền nghe được giọng nói của Thiên Hồ Nguyệt. Qua thanh điệu, không khó để thấy nàng đang có chút điên cuồng.
"Coi bộ sát tâm của nàng ta cũng không phải nhỏ".
Thầm nghĩ, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục né tránh.
Yêu trảo của Thiên Hồ Nguyệt bây giờ, mỗi một lần giáng xuống đều mang theo uy năng sát phạt cực kỳ kinh khủng. Trước nó, Lăng Tiểu Ngư thực chẳng dám trực diện đương đầu. Cỗ yêu lực cuồng bạo kia rất dễ tổn thương hắn đấy.
Cánh tay phải của Lăng Tiểu Ngư hắn đúng là rất cứng rắn, rất lợi hại, tuy nhiên, những bộ phận khác thì vẫn chỉ hơn được tu sĩ nhân loại cùng cấp một chút mà thôi. Ngạnh kháng với nhục thân yêu tộc, lại còn thuộc hàng ngũ đại yêu sở hữu huyết mạch hoàng giả như Thiên Hồ Nguyệt ư? Hắn sẽ bị thiệt.
Thực nhất thiết cần ngạnh kháng, như vậy cũng không phải thân thể Lăng Tiểu Ngư hắn. Nó nên là một thứ khác. Ví như... hắc bạch song ngư chẳng hạn.
"Thiên Hồ Nguyệt, ngươi muốn chơi lớn thì Lăng Tiểu Ngư ta sẽ chơi với ngươi!".
Đã không còn đường lui, mà vốn dĩ cũng chả việc gì phải lui, Lăng Tiểu Ngư xuất ra đại thủ đoạn.
Hữu thủ đưa ra, bờ môi nhích động, từ trong miệng Lăng Tiểu Ngư hắn, một thanh âm tang thương cổ lão cất lên.
"Cửu vạn cửu thiên cửu bách cửu thập cửu, thâm uyên chi chủ, vô minh chi hoàng, theo tiếng ta gọi, theo tay ta chỉ, giải khai sát niệm!".