Chương 354: Tàn Cục (2)

Tiên Môn

Chương 354: Tàn Cục (2)

Nói thì chậm, nhưng thực tế, mọi thứ lại diễn ra vô cùng chóng vánh. Từ lúc đạo hắc quang đánh tới cho đến khi lớp phòng hộ của Thiên Hồ Nguyệt bị phá vỡ, cùng lắm là một cái nháy mắt.

Mất đi lá chắn bảo vệ, lẽ tất yếu, Thiên Hồ Nguyệt buộc phải đón nhận bảy thành lực lượng còn lại của đòn công kích.

Trên không, một lần nữa, thân ảnh nàng bị đánh bay cả đoạn dài. Miệng trào máu tươi.

Dẫu vậy, khá hơn ban nãy, lần này Thiên Hồ Nguyệt nàng vẫn miễn cưỡng trụ được, chưa tới nỗi bị vùi dập xuống đất.

"Nhị tỷ!".

"Nhị tỷ!!".

Không biết đã là lần thứ mấy Thiên Hồ Cổ khản giọng kêu gào. Lệ trào khoé mắt, nàng dùng hết sức bình sinh đánh lên kết giới, ý đồ phá vỡ. Lúc này đây, nàng chỉ muốn lao ra, cùng tỷ tỷ mình đương đầu hiểm nguy. Sống cùng sống, chết cùng chết.

"Ong!".

Những tưởng với tu vi chân nhân sơ kỳ quá đỗi nhỏ bé của mình, Thiên Hồ Cổ sẽ chẳng thể nào thoát ra khỏi kết giới thì bất ngờ thay, lớp bảo hộ đã hoàn toàn tiêu thất. Sáu tấm linh thuẫn màu đen đã vô thanh vô tức mà biến mất.

Được tự do, Thiên Hồ Cổ chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức hướng thân ảnh tỷ tỷ mình lao đến.

Nhưng nàng di chuyển còn chưa được bao lâu thì bóng dáng lục vĩ yêu hồ đã biến mất. Thay vào đó, trong hình hài nhân loại, Thiên Hồ Nguyệt đã vòng tay ôm lấy nàng, rồi hoá thành một đạo bạch quang cùng nhau bỏ chạy.

Phải, là chạy. Thiên Hồ Nguyệt đã hoàn toàn thoái ý, không muốn tiếp tục đánh nhau với Lăng Tiểu Ngư thêm nữa. Nàng sợ rồi.

Thủ đoạn của Lăng Tiểu Ngư kia thực quá ghê gớm. Thiên Hồ Nguyệt nàng căn bản khó mà chống đỡ được.

Thắng? Chỉ sợ tiếp tục kéo xuống, hung hiểm sẽ là nàng...

Chết, Thiên Hồ Nguyệt nàng không sợ. Nhưng... Chết trong tay một tên nhân loại, Thiên Hồ Nguyệt nàng thật là chẳng cam tâm chút nào. Huống hồ...

Hiện diện ở đây, há đâu chỉ mỗi Thiên Hồ Nguyệt nàng?

Nàng còn có muội muội. Nàng phải bảo vệ muội muội của mình, phải đưa nó an toàn trở về Thanh Khâu...

Vì sự bình an của muội muội, Thiên Hồ Nguyệt nén chịu đau đớn, bất chấp tổn hại thân thể mà thi triển bí thuật nhằm đề thăng tốc độ lên mức tối đa để hòng tẩu thoát.


Ý định là có, cũng hoàn toàn hợp lẽ. Nhưng, thoả đáng không đồng nghĩa thành công. Thực tế thì... nàng đã thất bại.

Thiên Hồ Nguyệt nàng có bí thuật, người khác há lại không?

Nàng muốn chạy, nhưng ai cho nàng chạy?

Lăng Tiểu Ngư không muốn, mà Gia Gia cũng sẽ không cho.

Chỉ thấy đang đứng dưới mặt đất, Gia Gia dùng những ngón tay nhỏ bé của mình múa may bắt quyết, miệng hô lớn: "Khởi!".

Dị biến tức thì phát sinh.

Vốn dĩ trống rỗng, trước mặt tỷ muội Thiên Hồ, một bức tường màu tím bất thình lình xuất hiện, chặn đứng lối đi.

Động tác chững lại, Thiên Hồ Nguyệt vung tay đánh ra một chưởng.

"Ong!".

Trúng phải công kích, bức tường màu tím liền rung lên. Nhưng, nó không biến mất.

Mắt thấy đòn tấn công của mình đã vô dụng, Thiên Hồ Nguyệt quyết định quay đầu, chạy sang hướng khác.

"Đừng có mơ!".

Theo sau thanh âm non nớt, Gia Gia lại tiếp tục chỉ tay, lại hô: "Khởi!".

Hệt như vừa rồi, một bức tường màu tím khác liền hiện ra.

"Lên!".

Lại thêm một tiếng hô nữa được phát ra từ miệng Gia Gia.

Bức tường thứ ba tức thì xuất hiện.

...

Đông, tây, nam, cả ba phương vị hiện đều đã bị Gia Gia phong toả, điều đó khiến cho hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ phải buộc lòng dừng lại. Có muốn, các nàng cũng không thể chạy. Bởi lẽ, trừ bỏ ba bức tường kín kẽ phong toả đông - tây - nam ba hướng kia ra thì phía bắc - phương vị cuối cùng cũng sớm đã bị Lăng Tiểu Ngư trấn giữ.

Tứ bề thọ địch, hẳn có thể dùng trong trường hợp này đi.

...

"Thiên Hồ Nguyệt ngươi muốn chạy, dễ như vậy sao?".

Từ dưới đất, Gia Gia đạp không bay đến, đứng sát bên cạnh Lăng Tiểu Ngư. Nó nhì hai tỷ muội Thiên Hồ, nói tiếp: "Hứ, Thiên Hồ Nguyệt ngươi quên ở đây còn có Gia Gia ta ư? Ngươi tưởng nãy giờ ta chạy đông chạy tây chỉ là vì muốn tránh bị dư lực tổn thương thôi ư?".

"Thiên Hồ Nguyệt, ta cho ngươi biết. Gia Gia ta đây cũng rất lợi hại đấy. Bản lãnh của ta tuyệt đối sẽ không kém hơn ngươi đâu".


"Gia Gia..." - Trong lòng như có tảng đá đè nặng, Thiên Hồ Nguyệt trầm giọng - "Xem ra ta đã quá xem thường ngươi".

Tới lúc này, Thiên Hồ Nguyệt há còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng biết bản thân đã quá sai lầm rồi. Từ đầu đến cuối, Thiên Hồ Nguyệt nàng chỉ chăm chăm vào Lăng Tiểu Ngư mà bỏ qua kẻ đồng hành cùng hắn. Chẳng cần nhiều, chỉ ba bức tường vừa được dựng lên kia thôi cũng quá đủ để nói lên thực lực của Gia Gia rồi.

Đối phương không phải chỉ là một chân nhân sơ kỳ đỉnh phong như ban đầu nàng âm thầm nhận định. Rất có thể... Rất có thể đối phương chính là một vị chân nhân hậu kỳ hàng thật giá thật.

Chân nhân hậu kỳ? Ai có thể ngờ được một "cô bé" nho nhỏ, kẻ chỉ vì vài ba xâu kẹo hồ lô mà phùng mang trợn má, cùng người tranh đoạt thế kia lại là chân nhân hậu kỳ...

Một Lăng Tiểu Ngư thần bí thôi là kinh khủng lắm rồi, giờ lại còn thêm một Gia Gia cũng khó lường chẳng kém. Áp lực này... không khỏi quá lớn rồi đi.